Edit by meomeocute
"Khốn kiếp!"
Kèm theo một tiếng quát lớn, Viên Hằng lao vọt ra.
Ba tầng lầu đối với hắn chẳng khác nào mặt đất bằng phẳng, cộng thêm sự gia trì của bùa Cực phẩm Tật hành, chỉ trong nháy mắt, Viên Hằng đã xuất hiện ngay trước mặt Trạch Bân.
Việc dẫn linh nhập khí vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm, vào lúc này mà ra tay thực sự không phải lựa chọn tốt nhất. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Thời Cố đã khiến Viên Hằng hoàn toàn trở tay không kịp, đến giờ phút này, hắn không còn thời gian suy nghĩ nữa.
- Cơ hội ra tay với Trạch Bân là thứ khó có thể gặp lại, nếu bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo.
Thọ nguyên của Viên Hằng không đợi được, Thời Cố, người sắp bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, cũng không đợi được.
Cuồng phong nổi lên, linh khí cuộn trào. Viên Hằng giơ cao trường đao, bộ y phục rách nát trên người hắn phần phật trong cơn gió mạnh, mái tóc tùy ý buộc lại cùng bộ râu quai nón trên gương mặt cũng bị gió cuốn bay loạn.
Khoảnh khắc này, hắn trông như thể không gì cản nổi.
Thế nhưng, gương mặt Trạch Bân bỗng nhiên hiện lên một nụ cười đắc ý.
Trong lòng Viên Hằng lập tức chùng xuống.
Nhưng đao thế đã xuất, không thể thu lại. Dù trong lòng có bất an, Viên Hằng cũng chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch, dồn sức bổ xuống một nhát mạnh mẽ về phía Trạch Bân.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang trời đất.
Cả quán trọ bị một nhát đao bổ đôi, ánh trăng từ khoảng trống nứt vỡ giữa tòa nhà chiếu xuống, rọi sáng Thời Cố bên dưới, cùng đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn.
Dư âm của nhát chém này vẫn chưa dừng lại. Dưới sự bùng phát mãnh liệt của linh lực, mặt đất phía trước hàng chục mét cũng nứt ra những khe nhỏ mơ hồ.
Nhưng... Trạch Bân đã biến mất.
Viên Hằng cứng người, chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Hửm."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, vừa xác nhận suy đoán của Viên Hằng, vừa khiến mồ hôi lạnh ngay lập tức túa ra trên lưng hắn.
"Ngươi đã nhận ra ta, vậy sao lại không biết... ta giỏi nhất là thứ gì? Hửm?" Giọng nói của Trạch Bân chứa ý cười nhàn nhạt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Viên Hằng bị đánh mạnh bay ngược trở lại.
Bụi đất tung lên mù mịt, Viên Hằng chật vật ngã xuống đất.
Vị trí hắn rơi xuống đúng ngay bên cạnh Thời Cố, vậy mà phản ứng của Thời Cố chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong lòng Viên Hằng lập tức bốc hỏa!
Bị đánh đến mức chật vật trước mặt bao nhiêu người vốn dĩ đã chẳng vui vẻ gì, huống hồ sự xuất hiện bất ngờ của Thời Cố khi nãy còn khiến hắn loạn kế hoạch, bây giờ nhìn thấy hắn, càng cảm thấy khó chịu.
Đúng lúc này, Trạch Bân bất ngờ nhảy xuống.
Viên Hằng giật mình, theo phản xạ kéo mạnh Thời Cố ra phía sau, lớn tiếng quát: "Tránh ra!"
Hắn ra tay không hề nhẹ, giật một cái khiến Thời Cố loạng choạng suýt ngã.
Thanh Nguyên vừa bước từ bên ngoài vào, thấy cảnh này, lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Viên Hằng rõ ràng vẫn chưa nhận ra rằng vừa rồi hắn đã đến gần tử thần đến mức nào, toàn bộ sự chú ý vẫn đặt trên người Trạch Bân.
Hắn thực sự biết Trạch Bân giỏi thứ gì.
Thông thường, sau khi đạt đến Xuất Khiếu kỳ, tu sĩ có thể ngưng tụ ra linh thể. Linh thể chính là trạng thái bán thực thể hóa của linh hồn tu sĩ, có thể tự hấp thu linh khí trời đất cho chủ nhân sử dụng, đồng thời cũng có thể gắn kết với bản mệnh pháp khí, giúp tu sĩ tăng cường thực lực một cách đáng kể.
Nhưng Trạch Bân thì khác, hắn đã luyện linh thể của mình thành một phân thân.
Phân thân này không giống như những phân thân thông thường, nó không có thực thể thực sự, nhưng lại có thể tùy ý nhập vào những vật vô tri vô giác, hóa thành hình người.
Công pháp này cực kỳ tinh diệu và quỷ dị, nếu sử dụng hợp lý thì trên chiến trường thường có thể phát huy hiệu quả bất ngờ. Đây cũng chính là lý do tại sao năm đó, dù không thể dẫn linh nhập khí và sức chiến đấu bị suy giảm nghiêm trọng, Trạch Bân vẫn có thể đánh bại kiếm si nổi danh của Thương Vân Tông là Phí Tử Mặc, trở thành trưởng lão của đỉnh thứ năm.
Và nếu không đoán sai, nhát đao vừa rồi của Viên Hằng, e rằng chỉ chém trúng phân thân của Trạch Bân mà thôi.
"Ta hình như nhớ ra ngươi là ai rồi."
Trạch Bân từ tốn rút kiếm ra, nhẹ nhàng hóa giải thế đao của Viên Hằng.
Thanh kiếm của hắn rất mảnh và mỏng, viền có chút ánh kim. Chỉ xét về vẻ ngoài, nó toát lên phong thái nho nhã, tựa như gió mát trăng thanh. Tiếc thay, Trạch Bân chẳng hề bộc lộ chút phong thái nho nhã nào, ngược lại còn đi theo hướng hoàn toàn trái ngược, biến mỗi chiêu mỗi thức trở nên độc địa và hiểm ác.
"Ngươi là thằng nhóc năm đó luôn bám theo sau chúng ta."
Viên Hằng hừ lạnh, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Nhận ra mình đã đoán đúng, khóe môi Trạch Bân cong lên cười nhạt.
Cả hai đều là cao thủ trong lĩnh vực đao kiếm. Mặc dù Viên Hằng bị cấm chế áp chế không ít tu vi, nhưng Trạch Bân cũng không có ưu thế dẫn linh nhập khí, vì vậy dù Viên Hằng có phần yếu thế hơn, hắn vẫn miễn cưỡng có thể đấu với Trạch Bân hàng trăm hiệp.
Chỉ là, yếu thế vẫn là yếu thế. Qua mấy lần giao đấu, Viên Hằng không tránh khỏi bị Trạch Bân ép lùi từng bước, chống đỡ vô cùng khó khăn.
Bản tính hắn vốn nóng nảy, càng đánh càng tức giận, mà đúng lúc này, sau lưng lại có kẻ gây rối.
Thời Cố cứ như một kẻ không có mắt, mặc kệ người khác đánh nhau đến mức trời long đất lở, hắn vẫn đứng yên bất động. Vài lần kiếm thế, đao thế suýt chém vào người, hắn cũng không tránh, chỉ cứ lẩm bẩm trong miệng, không rõ đang nói cái gì.
Nhìn thấy dư uy kiếm thế của Trạch Bân sắp làm Thời Cố bị thương, Viên Hằng tức đến nhảy dựng lên, nhưng không thể không lao tới chặn kiếm giúp hắn.
Tiếng đao kiếm va chạm vang vọng trong quán trọ.
Những kẻ bịt mặt hiển nhiên đã nhận được chỉ thị của Trạch Bân, chỉ đứng yên tại chỗ quan sát trận chiến, trông chẳng khác nào khán giả trong chuồng thú xem trò hay. Còn Viên Hằng, chính là con khỉ bị đùa bỡn và trêu chọc liên tục.
Lại thêm một nhát kiếm chém ngang bất ngờ. Dù Viên Hằng đã sớm có phản ứng, hắn vẫn không thể tránh hoàn toàn đòn này.
"Xoẹt-"
Đó là âm thanh mũi kiếm xé rách vải, sau đó cắt qua da thịt.
Máu tươi từ cánh tay Viên Hằng theo đường kiếm chảy ra, bắn lên nửa bên mặt hắn.
Đồng thời, cũng nhuộm đỏ tầm mắt của Thời Cố.
Tiếng lẩm bẩm của Thời Cố khựng lại.
"Ngươi mẹ nó là không có tay hay không có chân! Kiếm tới mà không biết tránh sao!"
Tiếng gào giận dữ của Viên Hằng vang lên ngay bên tai Thời Cố. Hắn thô bạo kéo Thời Cố sang một bên, thấp người né một kiếm mới của Trạch Bân. Vì dùng lực quá mạnh, cả hai cùng lăn một vòng trên mặt đất.
"Ông đây đã biết! Đã biết! Đám mặt trắng các ngươi ai cũng vô dụng như nhau!"
Bị lăn lộn dưới đất lần nữa, Viên Hằng tức đến mức chửi ầm lên.
Thời Cố cũng vì động tác của hắn mà ngồi bệt xuống đất, nghe thấy lời này, bộ dạng ngơ ngác mờ mịt của hắn cuối cùng cũng có phản ứng.
- Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Viên Hằng một cái.
Chuyện này nói ra thì có vẻ phức tạp, nhưng thực tế, từ khi Thời Cố bước vào quán trọ, đến khi Viên Hằng thất bại, rồi đến bây giờ, mới chỉ trôi qua khoảng mười mấy nhịp thở. Thậm chí, Thời Cố vẫn còn chưa lẩm bẩm xong câu nói của mình.
Nhưng lúc này, hắn đã dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Viên Hằng, không chớp lấy một lần.
Bởi vì tư thế của hai người khác nhau, lúc này Thời Cố đang cúi xuống nhìn Viên Hằng. Hàng mi dài theo ánh mắt hắn rủ xuống, đổ thành một bóng mờ nhạt, che phủ đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, khiến người ta không thể đoán ra cảm xúc của hắn.
Sau đó, Thời Cố khẽ cong môi, nghiêng đầu, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt máu trên mặt Viên Hằng.
Những ngón tay trắng nõn, thon dài và thanh mảnh, đốt ngón cân đối. Trong sự tương phản cực độ với màu máu đỏ tươi, chúng trở nên hoàn toàn lạc lõng.
Tiếng chửi của Viên Hằng lập tức ngừng bặt.
Cả đời chưa từng bị ai chạm vào mặt, người đàn ông thô kệch này giờ đây giống như một con vịt đực đột nhiên bị bóp nghẹt cổ họng, sững sờ tại chỗ.
Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí bất ngờ từ trên cao chém xuống.
Luồng kiếm khí này vô cùng mạnh mẽ, không rõ đã được tích tụ bao lâu, nhưng ngay khi thành hình, nó đã phát ra một kiếm ý kinh người, cuồn cuộn ập tới. Đồng thời, áp lực từ tu vi Xuất Khiếu Kỳ của Trạch Bân cũng ào ạt đè xuống, khiến hai người không thể né tránh.
Cái chết dường như đang nhanh chóng cận kề.
Sắp... chết rồi sao?
Kiếm thế lao tới, nhịp tim Viên Hằng cũng theo đó mà dừng lại trong khoảnh khắc.
Đồng thời, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình thực ra không hề sợ chết.
Thậm chí, còn rất thản nhiên.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện phải chết trong tay tên khốn Trạch Bân này, vẫn có chút không cam lòng.
Cuồng phong đột ngột nổi lên, mang theo kiếm ý dồn dập.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, đến mức ngón tay của Thời Cố vẫn còn đặt trên mặt Viên Hằng, chưa kịp thu lại.
Tay người này lạnh quá.
Đó là suy nghĩ duy nhất lướt qua đầu Viên Hằng vào giây phút cuối cùng.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
"Vẫn là... giết đi thôi."
Một giọng nói êm tai đột ngột vang lên.
Giọng nói của Thời Cố rất đặc biệt, giống như tiếng mưa tí tách rơi trên bệ cửa sổ trong đêm, lại như cơn gió nhẹ lướt qua tán lá, vô cùng êm tai, khiến người nghe một lần liền khó lòng quên được.
Chỉ là bình thường, ngữ điệu của hắn luôn phẳng lặng không chút gợn sóng, nên chẳng mấy ai nhận ra điều này.
Mãi đến giờ khắc này, đặc điểm đó mới thực sự bộc lộ. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, giọng nói này vang lên lại có phần quá mức đột ngột.
Viên Hằng sững sờ mở mắt.
Hắn vừa quay đầu, liền chạm phải nụ cười bất ngờ bừng nở trên gương mặt Thời Cố.
Nụ cười ấy rất đẹp, rất... điên cuồng.
Nếu trở về bốn tháng trước, ngày mà Thời Cố vừa đặt chân đến Thương Vân Tông, e rằng chẳng ai có thể tưởng tượng được, một nụ cười như vậy lại có thể xuất hiện trên gương mặt của kẻ lúc nào cũng chậm rãi, quy củ, thậm chí còn có thể nói là nhút nhát ngoan ngoãn này.
Hưng phấn, cuồng dại, lạnh lẽo, khát máu.
Tất cả những cảm xúc ấy đều không hợp với hắn, nhưng lại chẳng hề tạo ra sự gượng gạo.
"Nhỏ giọt-"
Đó là âm thanh của máu văng lên mặt Viên Hằng.
Cũng là âm thanh rơi xuống trái tim của tất cả những người có mặt.
Chiêu kiếm bất ngờ khựng lại.
Không khí xung quanh cũng lập tức đông cứng.
Nhiều năm sau, e rằng tất cả những người có mặt ngày hôm nay cũng không thể quên đi cảnh tượng trước mắt.
- Người mà họ luôn xem thường, tùy ý chế nhạo, chưa từng kính trọng dù chỉ một lần, vị trưởng lão phế vật kia, cùng với vị tiền bối cao nhân được bọn họ cung kính phụng sự, tính tình nóng nảy, ai ai cũng kính sợ ấy, lúc này đang cùng nhau ngồi dưới đất.
Vị cao nhân ấy chống tay xuống đất, dáng vẻ vô cùng chật vật, máu và bụi đất phủ đầy người, đồng tử co rút lại, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Còn vị trưởng lão phế vật lại mang theo nụ cười quỷ dị, một tay đưa ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt vị cao nhân kia, tay còn lại thì giơ cao một bên.
Giữa cánh tay đang giơ cao ấy, chính là Trạch Bân-người mà hơn nửa tu chân giới khi nhìn thấy đều phải nghiêm túc hành lễ, đối đãi cẩn trọng.
Thời gian như ngừng trôi.
Từ đệ tử Thương Vân Tông cho đến những kẻ áo đen bịt mặt.
Tất cả đều nín thở.
Tất cả, không ai dám thở.
Đây... là mơ sao?
Mọi người cùng chung một suy nghĩ.
Không gian ngưng đọng suốt một nhịp hô hấp.
Và thứ phá vỡ sự đông cứng ấy, chính là Trạch Bân-người vừa bị đâm xuyên qua ngực.
"Ngươi..." Giọng nói của Trạch Bân khàn đặc như thể đã hàng trăm năm chưa từng cất lời.
Máu tươi theo từng lời hắn nói tuôn trào như lũ vỡ đê, hắn ngơ ngác cúi đầu, dường như không thể tin được rằng máu này lại chảy ra từ chính thân thể mình.
Sau đó, hắn cử động.
Dù sao cũng là một tiền bối đại năng đã sống vài trăm năm, thủ đoạn bảo mệnh nhiều không kể xiết, làm sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?
Trạch Bân nghĩ như vậy.
Những người xung quanh cũng nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, kẻ hắn đối mặt lại là một sự chênh lệch thực lực tuyệt đối.
Cảm nhận được động tác của Trạch Bân, Thời Cố khẽ khàng, khẽ khàng bật cười.
Do vị trí đã thay đổi, ánh trăng rọi qua mái nhà vỡ nát chỉ có thể chiếu sáng một nửa khuôn mặt hắn, che khuất đi đôi mắt.
Cũng vì thế, nụ cười của hắn lúc này lại trở nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Trên gương mặt ấy, vết máu của Trạch Bân vô tình bắn lên, chầm chậm chảy xuống từ khóe môi hắn, khiến hắn thoáng chốc trông chẳng khác nào một con quỷ ăn thịt người vừa bò lên từ địa ngục.
Đôi má lúm đồng tiền thoáng hiện kèm theo nụ cười của hắn, nhưng chẳng mang theo vẻ đáng yêu nào, mà chỉ là biểu tượng của ác quỷ.
Thời Cố nhẹ nhàng xoay cổ tay, khiến thân thể Trạch Bân lắc lư theo.
Sau đó, hắn khẽ mở môi, nhẹ giọng nói:
"Bụp."
Âm thanh rất nhỏ.
Nhưng lại giống như một chiếc búa tạ, nện thẳng vào tim, khiến người ta run rẩy toàn thân.
Trạch Bân lập tức vỡ vụn.
Thịt nát máu rơi như một cơn mưa xối xả nhuốm màu đỏ tươi, nhuộm đỏ toàn bộ khách đ**m, cũng nhuộm đỏ y phục của tất cả những người có mặt.
Vị trưởng lão chấp kiếm của Thanh Hòa Tông, một tu sĩ đỉnh cao ở kỳ Xuất Khiếu Đại Viên Mãn, người có thể khuynh đảo trời đất chỉ bằng một cái nhấc tay, đã bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Thậm chí ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không còn.
Lặng ngắt như tờ.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng khóc run rẩy vang lên.
Tiếng khóc ấy giống như chiếc chìa khóa mở khóa trạng thái cứng đờ của mọi người, khiến bọn họ cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn sững sờ. Nhưng khi sự kinh ngạc lắng xuống, nỗi sợ hãi mới muộn màng dâng trào.
"Quái... quái vật!"
Ngay khi tiếng nói đầu tiên vang lên, đám người bịt mặt bên kia lập tức mất bình tĩnh.
"Quái vật a a a a a a a!!!"
Tiếng thét tràn ngập kinh hoàng, lạc cả giọng, lẫn lộn với tiếng khóc, vặn vẹo vì sợ hãi.
Một kẻ có tu vi thấp nhất trong đám áo đen như phát điên, lao ra ngoài tháo chạy.
Hành động này giống như một viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, làm dậy lên vô số cơn sóng. Tất cả những kẻ áo đen còn lại như chợt tỉnh mộng, điên cuồng chạy trốn.
Dĩ nhiên, vẫn có những kẻ còn giữ được chút lý trí, ví dụ như tu sĩ duy nhất trong đám áo đen đạt đến kỳ Nguyên Anh. Hắn lớn tiếng quát lên: "Bình tĩnh! Bình tĩnh lại!"
Đáng tiếc, những kẻ khác đã hoàn toàn hoảng loạn, không còn ai có thể nghe lọt những lời này. Ngay cả chính hắn, dù cố gắng tỏ ra kiên định, cũng đang sợ đến cực độ. Khi thấy đám người xung quanh hoảng loạn bỏ chạy, đầu óc hắn cũng bỗng chốc rối loạn, theo bản năng chạy theo bọn họ.
Lựa chọn của bọn họ không sai, chỉ tiếc rằng, câu nói vừa rồi lại giẫm trúng điểm chí mạng.
"Hửm."
Một tiếng cười ngắn gọn mà nhẹ nhàng vang lên, êm tai như tiếng yêu tinh mê hoặc lòng người.
Người cười như vậy trước đó không lâu vẫn còn là Trạch Bân-kẻ đã tan thành tro bụi. Nhưng khi ấy, mọi người chỉ cảm thấy cảnh giác trong lòng, chứ chưa đến mức mất đi lý trí.
Nhưng lần này, bọn họ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là quỷ dữ câu hồn, cái gì gọi là Vô Thường đòi mạng.
Nỗi sợ hãi, trong khoảnh khắc này, đạt đến đỉnh điểm.
Đây là một cuộc thảm sát chỉ có một chiều.