Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 32

Edit by meomeocute

 

Sau khi rời khỏi đỉnh thứ hai, Thời Cố không quay về đỉnh Thập Lục mà rẽ hướng, đi đến một ngọn núi nhỏ. 

 

Ngọn núi này nằm ở vùng ngoại vi của Thương Vân Tông, cực kỳ hẻo lánh, thường mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy bóng người. Nhưng lúc này, lại có một người đứng đó, dường như đã chờ đợi từ lâu. 

 

Cảm nhận được Thời Cố đến gần, người nọ vội vàng xoay người, hành lễ với hắn theo bậc hậu bối: "Trưởng lão Thời." 

 

Thời Cố khẽ gật đầu, tò mò nhìn người trước mặt. 

 

Người này mặc áo lam của đệ tử nội môn, hành động ngay ngắn, nghiêm túc, mái tóc dài trên đầu được chải chuốt chỉnh tề, ngay cả trâm cài tóc cũng ngay ngắn hơn người khác. Nhưng trên mặt lại có vết bầm, đi đường cũng hơi khập khiễng, khiến tổng thể có chút lúng túng và buồn cười. 

 

"Ngươi làm sao vậy?" Thời Cố nghi hoặc hỏi. 

 

Nghe vậy, trên mặt Thanh Nguyên lộ ra nụ cười khổ. 

 

"Thanh Nguyên vô năng, lần này đi Thanh Hòa Tông cũng không bảo vệ tốt được sư đệ, nên... bị sư phụ trách phạt." 

 

Thời Cố hiểu ra. 

 

Sư phụ của Thanh Nguyên là Viên Sách. 

 

Chẳng trách bị đánh thê thảm như vậy. 

 

"Nói mới nhớ, lần này trưởng lão Thời hẹn gặp đệ tử, có chuyện quan trọng gì sao?" 

 

Thanh Nguyên nói rồi, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc. 

 

Chuyện gì không tiện để người khác biết, mà phải gặp riêng như thế này? 

 

Thời Cố dừng lại một chút. 

 

Sau đó, hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho Thanh Nguyên. 

 

"Muốn nhờ ngươi... phối thuốc giúp ta." 

 

Thanh Nguyên sững sờ. 

 

Trên giấy... là một phương thuốc. 

 

Tâm trạng hắn bỗng trở nên có chút phức tạp. 

 

Có lẽ những đệ tử khác không biết, nhưng hôm đó khi bệnh của Thời Cố phát tác, lẩm bẩm muốn uống thuốc, Thanh Nguyên lại có mặt ở đó suốt. 

 

Vì vậy, hắn vô cùng chắc chắn rằng, Thời Cố nhất định có vấn đề về thân thể. 

 

Nhưng chuyện này, Thời Cố không nói, hắn cũng không dám hỏi. 

 

Nói thật, sau sự kiện Thanh Hòa Tông tập kích, Thanh Nguyên cũng suy nghĩ rất lâu về thái độ của mình đối với Thời Cố trước đây. 

 

Và kết luận cuối cùng là: mặc dù không cố ý chèn ép, nhưng cũng tuyệt đối không thể xem là tốt. 

 

Nhưng hắn không ngờ, Thời Cố lại tìm hắn giúp đỡ. 

 

Mọi người đều biết, những bậc tiền bối càng lợi hại, càng che giấu điểm yếu của mình kỹ càng. 

 

Thậm chí, nếu tâm tính tàn nhẫn hơn một chút, Thanh Nguyên cảm thấy Thời Cố có giết hắn diệt khẩu cũng không hề quá đáng. 

 

Đây không chỉ là một lời nhờ vả, mà còn là một sự tín nhiệm. 

 

Vì thế, hắn cẩn thận thu lại phương thuốc, sau đó nghiêm túc hành lễ với Thời Cố, chân thành nói: "Trưởng lão Thời yên tâm, Thanh Nguyên nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngài." 

 

Khi nghe đến hai chữ "tín nhiệm", đôi mắt Thời Cố khẽ dao động, nhìn Thanh Nguyên một cái. 

 

Nhưng rất nhanh, hắn lại rũ mắt xuống, bề ngoài không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì. 

 

Mà Thanh Nguyên không hề hay biết, sau gáy mình từ lúc nào đã xuất hiện một dấu ấn. 

 

Đó là một dấu ấn cực kỳ nhỏ, nằm ở chỗ tiếp giáp giữa cổ và vai, vô cùng kín đáo. 

 

Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ nhận ra, đó là một loại bí thuật mà Cửu trưởng lão Từ Thiện Hàm từng dạy trong một buổi giảng đạo trước đó—Cấm ngôn chú. 

 

Chỉ có điều, thuật chú này thông thường chỉ có tác dụng với phàm nhân, nếu dùng trên người tu sĩ, cơ bản không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào. 

 

Nhưng dấu ấn trên cổ Thanh Nguyên, lại đen kịt, sâu thẳm vô cùng. 

 

… 

 

Tạm biệt Thanh Nguyên—người đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, Thời Cố vẫn chưa trở về đỉnh Thập Lục, mà đi đến Tiến Sự Phong. 

 

Tiến Sự Phong là nơi các đệ tử các đỉnh tập trung nghe giảng, cũng là chỗ tiếp nhận nhiệm vụ hằng ngày và lĩnh các nhu yếu phẩm sinh hoạt. 

 

Nói ra thì xấu hổ, lần này Thời Cố đến đây là để… lĩnh bổng lộc tháng của trưởng lão. 

 

Trước kia, Thời Cố suốt ngày ở trên núi, ngoài việc ăn ra thì chẳng có khoản chi tiêu nào khác, nhưng bây giờ thì khác. 

 

Hắn không thể để Thanh Nguyên tự bỏ tiền ra phối thuốc cho mình được. 

 

Hôm nay Tiến Sự Phong không có nhiều người, Thời Cố đi vòng một hồi, cuối cùng cũng tìm được nơi phát bổng lộc, suôn sẻ nhận được phần của mình. 

 

Chỉ là trong lúc lĩnh, hắn nhận về vô số ánh mắt kỳ lạ. 

 

Thế nên, sau một tháng, Thời Cố lại một lần nữa nghe thấy những tiếng thì thầm quen thuộc. 

 

"Thật gặp quỷ rồi, cả đời ta đây lần đầu tiên thấy một vị trưởng lão đi lĩnh bổng lộc."

 

"Những trưởng lão khác thì không nói, chứ trưởng lão Thời à, chuyện này cũng bình thường thôi." 

 

"Chứ còn gì nữa, dù sao hắn cũng không có tài sản riêng." 

 

Cất bổng lộc vừa nhận vào túi trữ vật, Thời Cố không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên túi một cái. 

 

— Túi trữ vật này là do Úc Chiêm đưa cho hắn trước đó, màu trắng tinh viền vàng, rất đẹp, Thời Cố rất thích. 

 

"Ê? Các ngươi nghe chưa? Năm nay đại hội tông môn đổi quy tắc rồi, trưởng lão cũng phải tham gia." 

 

"Thật á?! Có chuyện này sao?!" 

 

"Thế thì trưởng lão Thời chẳng phải..." 

 

Một đám người, kẻ thì hả hê, kẻ thì ánh mắt đầy nghi ngờ, không ngừng quét qua quét lại trên người Thời Cố. 

 

"Vui cái gì mà vui, chẳng phải rõ ràng là làm mất mặt Thương Vân Tông chúng ta à?" 

 

"Đệt, quên béng mất chuyện này." 

 

Thời Cố cũng có chút bất ngờ. 

 

Hắn chỉ biết các đệ tử phải lên đài so tài, nhưng chưa từng có ai nói với hắn rằng trưởng lão cũng phải tham gia. 

 

Suy nghĩ một lúc, Thời Cố quyết định lát nữa về đỉnh Thập Lục thì tìm Phạm Hoành Dận hỏi thử. 

 

Rất nhanh, đỉnh Thập Lục đã đến. 

 

Ngoài dự đoán của Thời Cố, còn chưa kịp tìm Phạm Hoành Dận thì tin tức đã tự tìm đến hắn trước. 

 

Nhìn quyển sổ tay hướng dẫn thi đấu do một đệ tử đưa tới, vật liệu tinh xảo, hình thức trau chuốt, Thời Cố im lặng không nói gì. 

 

Hóa ra trưởng lão là bị bắt buộc tham gia... 

 

Mím môi, hắn cảm thấy có chút đau đầu. 

 

Nhưng dù đau đầu thì vẫn phải đọc, Thời Cố tìm một chỗ có bóng cây, chọn một tảng đá nhẵn nhụi rồi khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ đọc qua nội dung. 

 

Mặt trời giữa trưa lúc nào cũng gay gắt, nhưng chỗ Thời Cố ngồi lại có gió nhẹ thổi qua, vô cùng dễ chịu. 

 

Không biết vì sao, nhưng với những thứ liên quan đến chữ nghĩa, Thời Cố luôn không mấy nhạy bén. Càng đọc, mắt hắn càng mờ đi, cơn buồn ngủ cứ thế kéo tới. 

 

Sau không biết bao nhiêu lần suýt ngủ gục, Thời Cố duỗi lưng một cái, cố gắng khôi phục chút tinh thần, rồi mới chống cằm, ép bản thân tiếp tục đọc phần quy tắc trong tay. 

 

Mà hắn không biết rằng, trong căn nhà tre cách đó không xa, cũng có một người đang ngồi bên cửa sổ, chống cằm, từ xa lặng lẽ nhìn về phía hắn. 

 

Đại hội tông môn là một trong những sự kiện thu hút sự chú ý nhất của Cửu Thịnh Hư trong hàng trăm năm qua, tổ chức bốn năm một lần, địa điểm tổ chức do bốn đại tông môn luân phiên đảm nhận. Bất kỳ tu sĩ nào thuộc bốn đại tông môn và các môn phái phụ thuộc đều có thể tham gia. Đây cũng là cơ hội tốt nhất để các thiên tài của các môn phái thể hiện bản thân. 

 

Lần đại hội này chia làm ba vòng thi đấu lớn, mỗi vòng có hình thức thi đấu khác nhau, kéo dài mười ngày, tổng cộng một tháng. 

 

Trong đó, những người có thành tích xuất sắc ở mỗi vòng không chỉ nhận được phần thưởng hậu hĩnh, mà còn có cơ hội đến tu luyện dưới trướng Cửu Thịnh Thiên Tôn trong nửa tháng, có thể nói là vinh quang tột đỉnh. 

 

Trong ba vòng thi đấu: 

 

Vòng thứ nhất, tất cả tu sĩ tham gia sẽ được chia nhóm ngẫu nhiên, rút thăm chọn đối thủ, tranh tài theo vòng, từng vòng loại bớt. Đây là phần thi đấu kịch liệt nhất, phổ biến nhất và cũng được chú ý nhất trong mỗi kỳ đại hội. 

 

Vòng thứ hai, chia nhóm theo độ tuổi, bao gồm năm nhóm: dưới năm mươi tuổi, dưới một trăm tuổi, dưới hai trăm tuổi, dưới ba trăm tuổi và dưới năm trăm tuổi. Mỗi nhóm sẽ có trận đấu riêng để tuyển chọn ra những thiên tài xuất sắc nhất. 

 

Vòng thứ ba, phân chia theo thuộc tính của tu sĩ, ví dụ như nhóm kiếm tu, nhóm đao tu, nhóm khí tu, nhóm trận tu, nhóm dược tu, vân vân. 

 

Trong đó, các trưởng lão của tông môn bắt buộc phải tham gia vòng thứ hai, thi đấu theo nhóm tuổi. 

 

Ý tưởng này thực ra rất tốt, bởi vì thông thường, một tu sĩ trên hai trăm tuổi sẽ rất hiếm khi còn có danh phận là "đệ tử". Quy tắc này được thêm vào chủ yếu là để các đệ tử có thể tận mắt chứng kiến thực lực của các trưởng lão, từ đó khích lệ họ tu hành. 

 

Dĩ nhiên, những trưởng lão trên năm trăm tuổi, cùng với chưởng môn và thái thượng trưởng lão, không nằm trong danh sách bắt buộc tham gia. 

 

Nhìn dòng chữ trên sổ tay, Thời Cố trầm ngâm suy nghĩ. 

 

... 

 

Thương Vân Tông bắt đầu trở nên náo nhiệt thấy rõ.

 

Nguyên nhân không gì khác, ba ngày sau chính là ngày đại hội tông môn bắt đầu. 

 

Những ngọn núi trước kia có phần vắng vẻ nay đã xuất hiện thêm không ít trưởng lão và đệ tử từ các tông môn phụ thuộc của Thương Vân Tông kéo đến. Không khí vô cùng náo nhiệt, đồng thời cũng làm gia tăng áp lực tâm lý cho mọi người. Ai nấy đều căng thẳng, gấp rút rèn luyện, còn trên võ đài của các đỉnh núi, vô số đệ tử đang tranh thủ thi đấu làm quen với sân bãi. 

 

Tất cả đều dốc sức không chỉ vì muốn giành lấy thứ hạng tốt mà còn bởi vì, đại hội tông môn năm nay có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Thương Vân Tông. 

 

Sáu năm trước, Thanh Hòa Tông lần lượt lôi kéo được Thái thượng trưởng lão Diệp Tuần của đỉnh ba và trưởng lão Trạch Bân của đỉnh năm rời đi. Việc này không chỉ khiến Thương Vân Tông từ vị trí tông môn đứng thứ hai của Cửu Thịnh Hư tụt xuống hạng tư, mà còn dẫn đến tình trạng hàng loạt đệ tử ưu tú rời bỏ tông môn. 

 

Cũng vì thế, đại hội tông môn lần trước bốn năm trước, Thương Vân Tông đã thua một cách thảm hại, thậm chí còn trở thành trò cười cho các tông môn khác suốt một thời gian dài. 

 

Và lần này, không nghi ngờ gì nữa, chính là cơ hội tốt nhất để lấy lại danh dự. 

 

Thế nhưng khi tất cả mọi người đang tập trung luyện tập căng thẳng, Thời Cố lại đang nhàn nhã cùng Úc Chiêm ở đỉnh Thập Lục, học qua loa một vài thuật pháp đơn giản. 

 

Thực ra, theo lý mà nói, đỉnh Thập Lục cũng nên được tận dụng làm một trong những địa điểm tổ chức đại hội. Nhưng đáng tiếc, nơi này quá mức hoang vu, ngay cả một võ đài ra hồn cũng không có, thế nên cuối cùng việc này cũng chẳng đi đến đâu. 

 

Không bị trưng dụng cũng tốt, Thời Cố và Úc Chiêm đều cảm thấy ung dung thoải mái. Điểm bất tiện duy nhất là vì số lượng người kéo đến Thương Vân Tông thời gian gần đây tăng lên đáng kể, nên khu vực quanh đỉnh Thập Lục– vốn xưa nay vắng tanh – nay cũng xuất hiện lác đác vài bóng người, trông có phần chướng mắt. 

 

May mà, những người này thường không leo lên núi, nên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ. 

 

Tuy nhiên, gần đây Úc Chiêm có vẻ hơi bực bội. 

 

Chuyện Thời Cố cũng phải lên đài tỉ thí, là ngày hôm qua Phạm Hoành Dận mới kể lại cho hắn nghe. Lúc nói còn thêm mắm dặm muối, nói về đủ loại kết cục có thể xảy ra, vẽ ra một viễn cảnh bi thảm đến cùng cực, khiến Úc Chiêm cuối cùng cũng không chịu nổi, thẳng chân đạp cho Phạm Hoành Dận một trận, rồi giận dữ đá hắn ra khỏi nhà tre của mình. 

 

Mặc dù trong lòng biết rõ những lời của Phạm Hoành Dận đa phần là nói nhảm trêu chọc, nhưng Úc Chiêm cũng không thể phủ nhận, hắn thực sự đã bị ảnh hưởng tâm trạng. 

 

Thế là, từ một người vốn chẳng mảy may để tâm đến cuộc tỷ thí này, thậm chí còn có phần lười tham gia, Úc Chiêm nghiêm túc ngồi xuống đọc kỹ lại quy tắc. Càng đọc, hắn càng nhíu mày. 

 

Thời Cố năm nay đã hai trăm mười tuổi. 

 

Úc Chiêm nghĩ. 

 

Hai trăm mười, nghĩa là hắn sẽ phải thi đấu cùng những người trong nhóm từ hai trăm đến ba trăm tuổi. 

 

Mà trong nhóm này có những ai? 

 

Chỉ tính riêng những người Úc Chiêm biết, đã có tứ trưởng lão Viên Sách, lục trưởng lão Bùi Tử Mặc, còn có cả cửu trưởng lão Từ Thiện. 

 

Khoảng cách này, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp. 

 

Nhưng dù là như vậy, đến sáng nay khi thức dậy, Úc Chiêm vẫn không nhịn được mà lôi Thời Cố qua, nửa ép buộc mà dạy hắn mấy thuật pháp cơ bản. 

 

Thời Cố cũng không phản đối, thậm chí còn học rất hăng hái. Miệng vừa nhai mứt hoa quả, tay vừa kết ấn, vận dụng một chiêu dẫn thủy thuật đơn giản vô cùng thành thạo, tưới khắp mọi ngóc ngách cây cỏ trên đỉnh Thập Lục. 

 

Nhìn dáng vẻ cần cù chăm chỉ của hắn, trong lòng Úc Chiêm có chút khó chịu. 

 

"Ngươi đừng sợ." 

 

Giọng nói ngượng ngập bất ngờ vang lên từ phía trên. Thời Cố nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Úc Chiêm trông có vẻ vô cùng khó xử. 

 

Người này có lẽ từ bé đến giờ chưa từng nói mấy lời an ủi ai bao giờ, nên bây giờ nói ra cũng gượng gạo đến mức kỳ lạ. Hắn không hề nhìn Thời Cố, mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào một tảng đá phía xa, như thể có thể trợn ra một bông hoa từ đó. 

 

"Nếu thật sự đánh không lại, ngươi cứ nhận thua là được. Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ ở dưới đài nhìn ngươi, không để ngươi xảy ra chuyện đâu." 

 

Động tác kết ấn của Thời Cố khựng lại. 

 

Cây cỏ trước mặt khẽ rung rinh, dường như không hiểu tại sao nguồn nước vừa rồi còn không ngừng chảy mà giờ đột nhiên biến mất. 

 

Ánh mắt Thời Cố dừng lại trên người Úc Chiêm, nhìn chằm chằm không rời. 

 

Có lẽ Úc Chiêm không tự nhìn thấy được, nhưng từ góc độ của Thời Cố, mọi thứ đều rõ ràng rành mạch.

 

Hắn rõ ràng nhìn thấy, sau gáy Úc Chiêm, không biết vì sao lại hơi đỏ lên vì lúng túng. 

 

Thời Cố bỗng cảm thấy rất buồn. 

 

Nỗi buồn này ngay cả vị ngọt của mứt hoa quả trong miệng cũng không thể xoa dịu. 

 

Hắn đã không nhớ nổi, đã bao lâu rồi… chưa từng nghe những lời an ủi như thế. 

 

Nhưng nếu Úc Chiêm biết, hắn không hề giống như trong tưởng tượng của y… 

 

Thời Cố chớp mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc chua xót xa lạ. 

 

Hắn không phải con cừu nhỏ. 

 

Thời Cố nghĩ. 

 

Hắn là kẻ điên… 

 

Vài đám mây trắng che khuất ánh mặt trời, Thời Cố có thể thấy rõ tâm trạng mình trùng xuống. 

 

Hắn rầu rĩ cũng chẳng sao, nhưng Úc Chiêm lại tưởng rằng lời an ủi của mình phản tác dụng, dọa sợ Thời Cố. 

 

Úc Chiêm cau mày. 

 

Do dự rồi lại do dự, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. 

 

Cuối cùng, y đặt tay l*n đ*nh đầu Thời Cố. 

 

Sau đó, nhẹ nhàng xoa xoa, mang theo ý trấn an. 

 

Thời Cố quay đầu nhìn y. 

 

Úc Chiêm thì lúng túng ngẩng mặt lên trời. 

 

Gió thổi tung mái tóc của hai người, quấn lấy nhau, chẳng thể phân biệt rõ ràng. 

 

Thời Cố đột nhiên lại cảm thấy, dường như cũng không còn buồn lắm nữa. 

 

Hắn mím môi, thử cọ nhẹ vào lòng bàn tay Úc Chiêm. 

 

Mái tóc mềm mại, mịn màng, như một con thú nhỏ thích làm nũng. 

 

Úc Chiêm chỉ cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà mềm xuống. 

 

Đáng tiếc, giữa mùa hè dịu dàng, luôn có ai đó hoặc chuyện gì đó phá đám không đúng lúc. 

 

“Chủ——tử——!” 

 

Một tiếng gọi lớn vang lên từ đằng xa, dọa cho Úc Chiêm vốn đang suy nghĩ mông lung giật bắn mình, lúng túng rụt tay khỏi đầu Thời Cố, quay lại trừng Phạm Hoành Dận với ánh mắt đầy giận dữ. 

 

“Ớ? Sao vậy? Mắt trừng to thế kia.” Phạm Hoành Dận ôm ngực, mặt đầy vẻ kinh hãi. 

 

“Tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện rằng mình thật sự có chuyện cần tìm ta.” 

 

Nói câu này, Úc Chiêm nhấn từng chữ một, mỗi âm tiết như thể nghiến ra từ kẽ răng, lạnh lẽo vô cùng. 

 

“À, cái đó.” Phạm Hoành Dận ngơ ngác, không biết mình lại phạm sai lầm gì, chỉ tay về hướng sơn môn Thương Vân Tông, nói: “Vừa rồi có một đệ tử đến báo, nói rằng bát trưởng lão của Thương Vân Tông sau trăm năm lịch luyện đã trở về, bảo mọi người ra ngoài nghênh đón.” 

 

Nghe vậy, Úc Chiêm lập tức bực bội “chậc” một tiếng. 

 

“Hết cách rồi.” Phạm Hoành Dận giang tay ra vẻ bất lực, “Tông môn lớn mà, lúc nào cũng thích bày vẽ mấy chuyện hình thức này.” 

 

Hừ lạnh một tiếng, Úc Chiêm quay người đi, cuối cùng vẫn cất bước xuống núi. 

 

Chỉ là càng đi càng tức, rốt cuộc không nhịn được nữa, liền túm Phạm Hoành Dận lại đánh cho một trận. 

 

Phạm Hoành Dận: “…” 

 

Hắn lại chọc giận vị tổ tông này ở chỗ nào chứ? 

 

Mang theo thắc mắc này, Phạm Hoành Dận đau khổ ôm lấy cái mông vừa bị đá, quay đầu nhìn Thời Cố đứng bên cạnh. 

 

Thời Cố nghe vậy, khẽ quay đầu lại, nhìn hắn một lúc lâu. 

 

Không hiểu sao, Phạm Hoành Dận cảm thấy rợn cả người. 

 

Hừ, quái lạ thật. 

 

Hắn gãi đầu, nghĩ mãi mà không ra. 

 

… 

 

Trên đường đi không có chuyện gì đặc biệt, ba người cùng nhau đến sơn môn Thương Vân Tông. 

 

Lúc này, sơn môn đã chật kín người, nhìn một lượt chỉ toàn là đầu người chen chúc, khiến người ta muốn chém bớt. 

 

Thời Cố sững lại, vội vứt bỏ suy nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu, nhân lúc ăn mứt hoa quả liền lặng lẽ nhét vào miệng nửa viên thuốc trắng. 

 

Có vẻ hắn phải giục Thanh Nguyên nhanh chóng tìm người bào chế thuốc thôi. 

 

Thời Cố có chút lo lắng. 

 

Số thuốc còn lại của hắn nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được nửa tháng, đó là trong trường hợp hắn bẻ một viên thành hai nửa để uống. 

 

“Ê, nghe nói bát trưởng lão lúc rời đi mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, vậy mà chỉ sau trăm năm đã đột phá đến Xuất Khiếu cảnh!” 

 

Những tiếng thì thầm bàn tán cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Cố. 

 

“Lợi hại thế sao? Sao ta chưa từng gặp vị trưởng lão này nhỉ?” 

 

“Chuyện này ngươi không biết rồi, bát trưởng lão đã ra ngoài du lịch từ trăm năm trước, đừng nói ngươi, ngay cả đại đa số đệ tử ở đây cũng chưa từng thấy mặt người thật của ông ấy.” 

 

Những cuộc trò chuyện tương tự không đếm xuể, xem ra mọi người đều rất tò mò về vị bát trưởng lão sắp xuất hiện này. 

 

Thời Cố và Úc Chiêm lại chẳng mấy bận tâm, chỉ đứng nhàn nhã một bên, làm cho có mặt. 

 

Theo lý mà nói, Thời Cố hẳn nên đứng ở hàng đầu cùng các trưởng lão khác, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy dù có đứng phía trước cũng chỉ khiến người ta chán ghét vô ích, chẳng có tác dụng gì thực tế. 

 

Thế nên hắn chọn đứng cùng Úc Chiêm, trốn vào góc khuất. 

 

Lúc này danh tiếng không tốt của hắn lại có lợi, ít nhất khi mọi vị trí xung quanh bị chèn chặt người, thì khu vực của bọn hắn vẫn rộng rãi thênh thang. 

 

Chẳng mấy chốc, một bóng người xuất hiện trên bầu trời. 

 

Đó là một nam nhân thân hình cao lớn, rắn rỏi, ngũ quan cương nghị như được dao khắc, làn da tuy hơi ngăm đen, nhưng kết hợp với vẻ ngoài mạnh mẽ có chút hoang dã, lại mang một nét hấp dẫn khó tả, thể hiện rõ sự nam tính chín chắn. 

 

Chỉ là không hiểu sao, Thời Cố cảm thấy người này có chút quen mắt. 

 

Viên Sách đã chờ sẵn ở sơn môn từ lâu, thỉnh thoảng còn nhón chân ngó nghiêng, dường như vô cùng mong chờ sự trở về của người kia, chỉ là vì thân phận trưởng lão mà không thể biểu lộ quá rõ ràng. 

 

Nhưng đến khi người nọ xuất hiện, cái gì mà thể diện của trưởng lão đều bị y vứt hết sang một bên, Viên Sách gần như ngay lập tức chạy lên đón, thậm chí còn không đợi nam nhân kia đáp xuống đã ôm chặt lấy hắn. 

 

“Tiểu Hằng!” 

 

Giọng Viên Sách đầy vui mừng của cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách. 

 

Trên không trung, hai nam nhân cường tráng ôm chặt lấy nhau. 

 

Không bận tâm cảnh tượng có chói mắt hay không, Thời Cố trước tiên sắp xếp lại thông tin trong đầu. 

 

Tiểu Hằng… 

 

Viên… Hằng?

Bình Luận (0)
Comment