Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 38

Edit by meomeocute

 

Thương Vân Tông rất lớn, lớn đến mức dù một tu sĩ Kim Đan kỳ cưỡi kiếm phi hành, muốn đến trung tâm của Thương Vân Tông cũng phải mất gần nửa canh giờ. 

 

Tất nhiên, điều này không bao gồm Thời Cố, một tu sĩ Kim Đan kỳ giả mạo. 

 

Dẫm lên Văn Trúc Kiếm, Thời Cố đã giảm tốc độ nhiều lần, mới miễn cưỡng để mình không lao lên đầu tiên. 

 

Mà phía trước hắn, chính là Lục trưởng lão, Bùi Tử Mặc, khuôn mặt băng lãnh đến cực điểm. 

 

“Chuyện gì xảy ra vậy!” 

 

Từ xa, một giọng nói giận dữ truyền đến. 

 

Thời Cố tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy đó chính là Viên Sách, người cũng vừa đuổi tới. 

 

Hắn dường như rất tức giận, thân hình vạm vỡ như con trâu mộng càng trở nên cứng nhắc vì phẫn nộ, khuôn mặt đen như than lúc này u ám vô cùng. Từ xa, hắn đã xông thẳng về phía Bùi Tử Mặc, vừa đến nơi đã lập tức tra hỏi: 

 

“Vì sao bí cảnh lại mở ra sớm như vậy!” 

 

“Ta cũng không biết!” Bùi Tử Mặc cũng chẳng khá hơn là bao, tâm trạng hắn đang vô cùng nặng nề, “Chẳng phải còn hơn một tháng nữa mới đến lúc sao!” 

 

“Chết tiệt!” Viên Sách bực bội mắng một tiếng, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng đây vẫn chưa phải tin xấu duy nhất. 

 

“Ha, thật là thú vị!” Một giọng nói mang theo ý cười chế giễu vang lên, người nói chính là một vị trưởng lão của Thanh Hòa Tông. Hắn mặc đạo bào rực rỡ, ánh sáng lưu chuyển trên thân y phục, hiển nhiên đã vận dụng toàn bộ thủ đoạn để tăng tốc. Vừa nói, hắn vừa không ngừng phi hành. 

 

“Ta đã nói mà, các ngươi ở Thương Vân Tông vì sao lại che giấu bên trong nghiêm ngặt như vậy, không để ai tiếp cận, thì ra là đang che giấu bí cảnh!” 

 

“Sao nào? Giấu giếm kỹ như vậy, chẳng lẽ định nuốt trọn bí cảnh hay sao?” 

 

“Thật nực cười!” Lại một giọng nói khác vang lên, người này xa lạ, nhưng nhìn thái độ thì cũng là một vị trưởng lão, “Bất kỳ bí cảnh nào cũng thuộc về thiên hạ, từ khi nào lại chỉ thuộc riêng về một môn phái?” 

 

Tiếp theo đó, như một màn tiếp sức, lần lượt từng cao nhân tiền bối nối tiếp nhau đuổi tới. 

 

Bình thường, những người này ai nấy đều khách sáo, ôn hòa hữu lễ, nhưng lúc này lại đầy những lời mỉa mai, châm chọc. 

 

“Nói cũng lạ, dạo trước ta nhận được tin, nghe nói quý phái đã phái rất nhiều đệ tử ra ngoài. Tại hạ thực sự tò mò, Thương Vân Tông phái nhiều đệ tử như vậy ra ngoài là để làm gì?” 

 

“Vị đạo hữu này đúng là đã nhắc nhở ta. Nửa tháng trước ta từng gặp một nhóm đệ tử của Thương Vân Tông, họ đến cốc của ta xin… xin thứ gì nhỉ? À đúng rồi, Tử Phượng Trúc!” 

 

“Trước đó ta cũng từng gặp họ ở Hóa Long Đầm, họ đang tìm kiếm Kim Diễm Trảo.” 

 

“Còn có Ngư Long Sa!” 

 

“Huyền Sương Thảo!” 

 

“Bạch Diễm Mật Hoa!” 

 

Hết thảy những cái tên của các thiên tài địa bảo lần lượt vang lên, sắc mặt của Viên Sách và Bùi Tử Mặc càng lúc càng lạnh lẽo. 

 

Những linh vật này, thoạt nhìn không có liên hệ gì với nhau, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, sẽ phát hiện chúng có hai công dụng chung—tăng cường phong ấn, áp chế dị tượng. 

 

Mà điều đáng nói là, cả hai người bọn họ đều không thể phản bác, bởi vì ngay từ đầu, Thương Vân Tông thực sự có ý định nuốt trọn bí cảnh này. 

 

Nhưng thực tế mà nói, trong các môn phái có chút quy mô, có tông môn nào chưa từng muốn độc chiếm một bí cảnh nào đó? Chẳng qua là không ai vạch trần, nên mọi chuyện cứ ngầm hiểu như vậy mà thôi. 

 

Tiếng xé gió vang lên liên tiếp, ngày càng nhiều người tụ tập lại, trong đó những người thuộc Thương Vân Tông đều mang vẻ mặt âm trầm, còn những người của ba tông môn kia thì ai nấy đều đầy hưng phấn. 

 

Nhưng bất kể là vui hay không vui, có một điểm chung không đổi—tất cả bọn họ đều vận dụng toàn bộ linh lực, lao nhanh về trung tâm của Thương Vân Tông. 

 

Vừa phi hành, có người còn không quên lớn tiếng trêu chọc: 

 

“Quả nhiên thiên đạo luân hồi! Bí cảnh mở ra sớm, xem ra là ngay cả thiên đạo cũng không chịu nổi việc các ngươi độc chiếm nó, cảm ứng được lão phu sắp tới, nên đặc biệt ban cho ta cơ duyên, giúp ta đột phá Xuất Khiếu, ngộ ra Phân Thần cảnh giới!” 

 

“Lão Tuyết, bớt tự dát vàng lên mặt mình đi! Cơ duyên này, e là để lại cho lão nạp mới đúng!” 

 

“Chỉ dựa vào các ngươi? Chẳng lẽ quên mất năm đó các ngươi đã cầu xin ta tha mạng như thế nào sao?” 

 

Tất nhiên, cũng có người không thèm tranh luận, chỉ cười lớn, nhưng lại thành công áp chế được giọng nói của tất cả mọi người. 

 

"Hahaha, cơ duyên bí cảnh, mạnh được yếu thua, chư vị cứ từ từ cãi nhau, tại hạ xin đi trước một bước!" 

 

Dứt lời, người này lập tức gia tốc. 

 

"Chết tiệt!" Tiếng chửi rủa vang lên liên tiếp, đám người bỗng chốc như rơi vào một trận tỷ kiếm, ai nấy đều dốc hết sức lực lao tới, đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, biểu cảm méo mó vì căng thẳng. 

 

Giữa đoàn người đang điên cuồng lao về phía trước, Thời Cố trông vô cùng lạc lõng. 

 

Thật ra, đến tận thời điểm này, những người có thể bay đến đây về cơ bản chỉ còn lại những tiền bối đại năng. Trong số họ, chỉ cần có một người còn giữ được lý trí, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện một vị trưởng lão xa lạ, vô danh như Thời Cố lại có vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng theo sau đoàn người mà chẳng đổ một giọt mồ hôi nào. 

 

So với những người đang bay với vẻ mặt dữ tợn, sự khác biệt này không thể rõ ràng hơn. 

 

Nếu lúc này có một trưởng lão nào đó của Thanh Hòa Tông ngoái đầu nhìn lại, họ sẽ nhận ra dưới chân Thời Cố chính là bảo vật mà tông môn họ đã cất giữ nhiều năm, trân quý vô cùng, nhưng không may bị đánh cắp cách đây không lâu—Thanh Lưu Kiếm, một món pháp khí cực phẩm. 

 

Đáng tiếc, những người đã bị bí cảnh làm cho mờ mắt chẳng ai nhận ra điểm bất thường này. 

 

Nửa khắc sau, một cái động khổng lồ mở ra từ lòng đất xuất hiện trước mặt mọi người. 

 

Đó là một hang động to lớn bất thường. Nhưng nếu nhìn kỹ, miệng hang cách mặt đất khoảng một tấc, hoàn toàn lơ lửng, tựa như một khe hở bị xé rách giữa không trung. Bên trong hang, thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của những kiến trúc cổ xưa và thần bí. 

 

Từ trong hang, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, xuyên thẳng lên trời. Trong quầng sáng, thấp thoáng những điểm sáng màu vàng kim, chính là những giọt linh lực đã quá mức nồng đậm ngưng tụ thành thể lỏng, nhìn qua như những vì tinh tú lấp lánh, đẹp tựa ảo mộng. 

 

Thấy cảnh này, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. 

 

Đừng nhìn bọn họ bề ngoài liều mạng lao về phía trước như vậy, thực ra trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần rằng xung quanh bí cảnh có thể có cạm bẫy, hoặc trận pháp mê trận, khiến họ không thể tìm ra cửa vào. 

 

Nhưng không ngờ, bí cảnh lại cứ thế hiển hiện ngay trước mắt bọn họ. 

 

Trong phút chốc, tất cả đều có chút không dám tin vào mắt mình. 

 

Nhưng dù có không chân thực đến đâu, luồng linh lực từ trong bí cảnh tràn ra, khiến toàn bộ những đại năng có mặt tại đây không tự chủ được mà sinh lòng kính sợ, lại không thể là giả. 

 

Đây đích thực là Cửu Thiên Bí Cảnh. 

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt tất cả mọi người bỗng chốc trở nên cảnh giác. Như thể đã có giao ước ngầm, họ đồng loạt liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng lao thẳng vào bí cảnh. 

 

Từ xưa đến nay, bí cảnh luôn biến hóa khôn lường, ai vào trước một bước thì cơ hội giành được cơ duyên tốt nhất cũng cao hơn một phần. 

 

Hơn nữa, có lời đồn rằng, người đầu tiên bước vào bí cảnh sẽ có khả năng cao nhất nhận được truyền thừa của bí cảnh cảnh chủ. Đặc biệt là những bí cảnh như Cửu Thiên Bí Cảnh, nơi mà cảnh chủ có thể là một vị đại năng phi thăng trong truyền thuyết, đây là cám dỗ không thể nào cưỡng lại đối với bất kỳ tu sĩ nào. 

 

Thời Cố lại chẳng hề hứng thú với bí cảnh, hắn ngồi xếp bằng trên Văn Trúc Kiếm, lặng lẽ quan sát toàn bộ vở kịch này. 

 

Hắn thấy người lao lên đầu tiên bị kẻ khác chém một kiếm rơi thẳng xuống đất, cũng thấy người ngay sau đó bị người phía sau dùng Trói Tiên Thằng kéo ngược lại. 

 

Thậm chí có cả kẻ dùng chiêu thức tấn công diện rộng, ôm tâm lý "ta vào không được thì ngươi cũng đừng hòng vào". 

 

Cả khung cảnh lập tức hỗn loạn đến cực điểm. 

 

Giữa tình cảnh hỗn loạn như vậy, Thời Cố lại nép vào một góc an toàn, từ đầu đến cuối không nói một lời, thậm chí còn thản nhiên lấy mứt quả ra ăn, trông thế nào cũng thấy có chút quái dị. 

 

Từ các đỉnh núi chạy đến đây, quãng đường dài đằng đẵng, mọi người đã mất khoảng một khắc thời gian.

 

Tuy nhiên, hiện tại, chỉ chưa đầy hai dặm đường mà bọn họ lại mất trọn vẹn nửa khắc để đi qua.

 

Cuối cùng, người đầu tiên cũng thành công lẻn vào.

 

Đáng tiếc là tình hình quá hỗn loạn, Thời Cố không nhìn rõ người vào trước là ai.

 

Có một thì có hai, chẳng mấy chốc, các cao nhân tiền bối từ các môn phái cũng chen chúc vào trong.

 

Chỉ là, thường ngày bọn họ ai nấy đều phong thái rạng rỡ, khiêm tốn hòa nhã, tốt đẹp đến mức dường như có thể buông bỏ mọi lợi ích, nhưng lúc này lại vì tranh đoạt cơ duyên mà đánh nhau túi bụi, bộ dạng chật vật, đầy vết thương, thậm chí ngay cả đồng môn cũng không ngoại lệ. Đúng là một chuyện đáng mỉa mai.

 

Có một khoảnh khắc, Thời Cố cảm thấy những người này chẳng khác nào đám khỉ mà viện trưởng nuôi, ngày ngày tranh giành thức ăn.

 

Chỉ là, chúng tự do hơn một chút mà thôi.

 

Nghĩ vậy, tay Thời Cố đang cầm miếng mứt cũng khựng lại.

 

Nhưng hắn thì khác gì đám khỉ đó chứ?

 

Hắn thậm chí còn là một con khỉ bệnh.

 

Đột nhiên, mứt trong tay trở nên nhạt nhẽo, Thời Cố uể oải nhìn xuống bí cảnh bên dưới, muốn xem nơi này rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại khiến mọi người tranh nhau đến vậy.

 

Đáng tiếc, ngoài linh lực thuần khiết và dồi dào ra, Thời Cố chẳng nhìn ra điều gì khác.

 

"Nhanh nhanh nhanh!"

 

Đang mải suy nghĩ, một trận huyên náo lại vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Thời Cố.

 

Hắn thò đầu ra nhìn.

 

Lúc nãy xông vào bí cảnh chủ yếu là những tu sĩ đại tu hành từ Xuất Khiếu kỳ trở lên, còn bây giờ lại là một số trưởng lão cấp thấp chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ và một số đệ tử thiên tài.

 

Ồ, tiền bối đi rồi, hậu bối lại đến.

 

Lơ lửng trên không, Thời Cố khoanh chân, nhàn nhã quan sát vòng chiến đấu lớn thứ hai.

 

Nhưng càng nhìn, hắn càng nhận ra nhóm người này dường như gặp phải một chút khó khăn.

 

"Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?!"

 

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ chạy đến sau khi mấy người có tu vi cao hơn đã xuống bí cảnh, hắn đứng sững lại, vẻ mặt hoang mang.

 

Chỉ thấy người này đứng trên không trung ngay phía trên lối vào bí cảnh, nhưng bất kể thế nào cũng không thể hạ xuống, dường như có một bức tường vô hình ngăn cản, không cho hắn tiến vào.

 

Không chỉ mình hắn, những người đến sau cũng giống vậy, bị ngăn lại bên ngoài, không cách nào đi vào.

 

"Cái này..."

 

Bị chặn ngay cửa, ánh sáng trắng soi rõ khuôn mặt họ với đủ loại biểu cảm: nghi hoặc, lo lắng, tham lam. Họ cúi đầu nhìn bí cảnh bên dưới, thử nhón chân đạp nhẹ.

 

Rất rắn chắc, giống như dưới chân họ là một mặt đất trong suốt.

 

Thấy vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

 

"Sao thế? Bí cảnh đóng lại rồi sao?"

 

Có người nghi hoặc lên tiếng.

 

Ngay lúc đó, một tu sĩ vội vàng chạy đến. Vì quá gấp gáp, thắt lưng trên người hắn còn chưa kịp buộc chặt, mà khi hắn đột ngột dừng lại, một món trang sức bên hông bị lỏng, rơi thẳng xuống bí cảnh.

 

Không bị cản trở gì cả.

 

Nhiều người trông thấy cảnh này, lập tức thử ném vài món đồ không có giá trị xuống. Quả nhiên, bất cứ vật gì cũng có thể tiến vào bí cảnh, chỉ trừ bọn họ.

 

"Mẹ kiếp!" Một tu sĩ lớn tiếng chửi thề.

 

Người này nhìn qua đã thấy là kẻ nóng tính, sau nhiều lần thử mà không thành, hắn tức giận triệu hồi pháp bảo bản mệnh, nện mạnh vào cửa bí cảnh.

 

Cảm xúc của hắn có thể hiểu được, dù sao thì một kho báu lấp lánh đã bày ra ngay trước mắt nhưng không thể với tới, ai mà chẳng sốt ruột.

 

Không chỉ mình hắn, những tu sĩ khác thấy thế cũng làm theo, từng đạo pháp thuật liên tiếp đánh vào lối vào, trong chốc lát, sấm chớp đùng đoàng, gió cuốn mịt mù, náo nhiệt vô cùng.

 

Đáng tiếc, không có lấy một gợn sóng lay động.

 

Chủ nhân của bí cảnh này quả thật có tính nhẫn nại tốt ghê.

 

Thời Cố chống cằm, nhàm chán nghĩ.

 

Người ta đánh tới tận cửa mà cũng không đáp trả.

 

Khoảnh khắc sau, dường như để chứng thực suy nghĩ của hắn, lối vào bí cảnh đột nhiên bùng sáng, sau đó, tất cả các đòn pháp thuật vừa nãy như đá chìm đáy biển bỗng phản ngược trở lại, chính xác không sai chút nào, đánh thẳng lên người bọn họ.

 

Mọi người đồng loạt bay lên.

 

Đây thực sự là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng, khiến Thời Cố nhớ đến lần đi công viên giải trí hồi nhỏ chơi bạt nhún. Chỉ là tấm bạt này cực kỳ lớn, bật các tu sĩ lên rất cao.

 

Có vài người bay đúng hướng, lao thẳng về phía Thời Cố. Thời Cố cũng không né, cứ thế nhìn bọn họ lao về phía mình.

 

Nếu là ngày thường, bị đập vào người Thời Cố cũng chẳng có gì to tát, Thời Cố cũng sẽ không vì thế mà đánh người ta thành tro bụi.

 

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Thời Cố đang ngồi trên Văn Trúc Kiếm.

 

Văn Trúc Kiếm là một thanh bảo kiếm có linh tính rất cao, thể hiện rõ ở chỗ dù Thời Cố có làm gì đi nữa, kiếm vẫn hoàn toàn thu lại lưỡi sắc, không làm Thời Cố bị thương dù chỉ một chút.

 

Nhưng đồng thời, Văn Trúc Kiếm cũng là một thanh hung kiếm tràn đầy sát khí. Nếu thấy có người khác đến gần, nó sẽ chủ động tỏa ra kiếm khí.

 

Chỉ nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, âm thanh lưỡi kiếm sắc bén cắt qua y phục lẫn da thịt, tiếp đó là mấy tiếng hét thảm đồng loạt vang lên.

 

Thời Cố sững người, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mấy tu sĩ xui xẻo đang ôm lấy vết thương, đau đớn lăn lộn dưới đất, xem chừng bị thương không nhẹ.

 

Thời Cố: "..."

 

Xấu hổ, xấu hổ quá. Có lỗi, có lỗi rồi.

 

Lặng lẽ xin lỗi bọn họ trong lòng, Thời Cố vội vàng bay sang chỗ khác, không dám ngoảnh đầu lại.

 

— Thuốc của y đã hoàn toàn cạn kiệt từ hôm qua, y sợ nếu nhìn máu quá lâu, bản thân sẽ không khống chế nổi.

 

May mà Thanh Nguyên đã nói, thuốc mới sẽ được điều chế xong trong vòng một hai ngày tới, chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

 

Nghĩ vậy, Thời Cố chậm rãi hạ xuống, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hòa vào trong đám đông.

 

Lúc này, bốn đại tông môn cùng các tông môn phụ thuộc gần như đã tập trung đầy đủ ở đây. Nếu có người chưa đến, thì phần lớn đều là những đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống, không thể ngự kiếm phi hành.

 

Người đông đến mức đáng sợ, Thời Cố lẫn trong biển người, trông chẳng hề nổi bật chút nào.

 

"Bọn rác rưởi từ đâu đến, cũng dám mơ mộng bước vào bí cảnh của gia đây?" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, dường như đến từ bốn phương tám hướng, lại như vọng ra từ sâu thẳm trong lòng mỗi người.

 

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên bí cảnh, một bóng người vận hắc y dần dần xuất hiện.

 

Kẻ đó ngồi xếp bằng, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt, như thể cảnh tượng trước mắt quá mức chướng mắt đối với hắn. Nhưng trên môi hắn lại nở một nụ cười kiêu căng ngạo mạn. Dù đang ngồi xếp bằng, nhưng vẫn có thể thấy rõ thân hình hắn vô cùng cao lớn, khí thế lại cực kỳ hung hăng. Chỉ tiếc, hai chiếc răng nanh lộ ra trong nụ cười kia lại khiến uy thế của hắn giảm đi đáng kể.

 

"Những kẻ dưới Nguyên Anh trung kỳ thì cút đi hết cho gia! Đồ tốt của gia chưa bao giờ để lại cho lũ rác rưởi!"

 

Dứt lời, bóng người kia biến mất, chỉ để lại những khuôn mặt ngơ ngác.

 

Thực ra, bí cảnh có yêu cầu về tu vi không phải là không có, nhưng cực kỳ hiếm. Phần lớn các bí cảnh đều đối xử công bằng, ai cũng có thể cạnh tranh.

 

Không ai ngờ rằng, vất vả lắm mới gặp được một cái, lại gặp ngay bí cảnh kiểu này.

 

Tâm trạng chợt lên cao rồi rơi xuống đáy, nói không thất vọng là nói dối.

 

Do dự một lát, mọi người cũng không rời đi, mà ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tu luyện.

 

— Cửu Thiên Bí Cảnh, cho dù không vào được, chỉ riêng linh lực mạnh mẽ rò rỉ từ cửa động cũng đã có ích lợi vô cùng đối với việc tu luyện của bọn họ.

 

Thấy vậy, Thời Cố lẳng lặng quay người rời đi.

 

Y chọn đi theo đến đây thực chất là vì không yên tâm, muốn xem Úc Chiêm rốt cuộc đang định làm gì. Nhưng đến giờ có vẻ Úc Chiêm không có dấu hiệu sẽ xuất hiện, vậy thì y cũng chẳng cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.

 

Dù sao, bất kể là bí cảnh hay tăng tiến tu vi, Thời Cố đều không có hứng thú.

 

Trong biển người đang ngồi xếp bằng tu luyện, bóng dáng ngược dòng của Thời Cố trông vô cùng lạc lõng.

 

Cũng may, phần lớn mọi người đều bận tu luyện, không ai để ý đến y. Dù có người trông thấy, cũng chẳng có lòng tốt mà khuyên y ở lại.

 

Nhưng không ai biết rằng, lúc này, trên đỉnh một ngọn núi cách đó không xa, có vô số bóng đen khoác áo choàng đen đứng lặng lẽ.

 

Trước vô số bóng đen ấy, một thân ảnh kỳ dị đang đứng trên cao, nhìn xuống toàn bộ Thương Vân.

 

"Đám già kia đã xuống hết chưa?" Giọng nói của kẻ đó mang theo âm điệu vô cùng quái dị.

 

Bí cảnh vẫn còn dị tượng, bóng dáng kẻ đó trong ánh sáng đỏ rực trông to lớn bất thường. Trên gương mặt đầy những ma văn đặc trưng của Ma tộc, làn da hắn có chút ánh xanh nhàn nhạt khác hẳn người thường. Một đôi mắt đỏ như máu lóe lên vẻ phấn khích. Nhưng điểm khác biệt nhất so với con người, chính là chiếc sừng dài mọc trên đầu hắn.

 

Đôi mắt đỏ, chiếc sừng độc nhất— đây chính là đặc trưng điển hình của Ma tộc Tu La.

 

Vừa nói, Tu La vừa nhìn chằm chằm đám nhân loại phía dưới, đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sáng kỳ dị.

 

Ở nơi đó, gần như toàn bộ nhân loại, những tu sĩ trẻ tuổi và ưu tú nhất đều đã tập trung.

 

Ma tộc Tu La thường phán đoán tu vi dựa vào độ dài của sừng. Nếu sừng dài bằng ngón út thì tương đương Kim Đan kỳ, dài bằng bàn tay thì khoảng Xuất Khiếu kỳ. Mà nhìn vào độ dài chiếc sừng của kẻ này, e rằng tu vi đã đạt đến giữa Phân Thần và Hợp Thể.

 

Mà ai cũng biết, trong cả vùng Thương vân Hư rộng lớn, kẻ có tu vi như thế trong Ma tộc Tu La chỉ có một— Tây Phương Ma Đế, Cừu Y.

 

"Khởi bẩm tôn thượng, Thái Thượng trưởng lão của Thương Vân Tông, Củng Hưng Triều, chưa tiến vào bí cảnh." Thuộc hạ cung kính đáp.

 

"Hà, lão già đó à."

 

Nghe thấy cái tên Củng Hưng Triều, Cừu Y khinh thường cười nhạt: "Nghe nói hắn sớm đã cạn kiệt tuổi thọ, hiện tại chỉ dựa vào thuốc mà kéo dài hơi tàn, tu vi đại giảm. Thôi được, dù sao hắn cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, lát nữa ta đi tiễn hắn một đoạn vậy!"

 

Nói xong, Cừu Y cười ngông cuồng, khóe miệng quái dị kéo dài đến tận mang tai. Sau đó, hắn phất tay, chỉ vào đám nhân tộc phía dưới: "Còn lũ nhãi này, giao cho các ngươi xử lý."

 

"Ra tay đi!"

 

Bầu trời lập tức tối sầm lại.

 

Nhìn thoáng qua, đám mây lành vẫn đỏ rực chói mắt, dường như không có gì khác biệt so với lúc trước. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện giữa những đám mây đó, lẫn vào những tia đen mờ nhạt.

 

Những tia đen này không nhiều, nhưng lại khiến những đám mây đỏ, vốn tượng trưng cho điềm lành, trở nên âm u và quỷ dị.

 

Tựa như dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ thân thể con người.

 

Cùng lúc đó, vô số bóng đen khoác áo choàng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lặng lẽ vung đao chém xuống.

 

"Tí tách—"

 

Một giọt máu tươi bắn lên mặt Thời Cố.

 

Thời Cố nhìn xuống, chỉ thấy trong lòng mình, có một cái đầu người đột ngột bay tới— đó là của một đệ tử trẻ tuổi nào đó trong một tông môn.

 

Ánh mắt y chậm rãi trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment