Edit by meomeocute
Câu nói này của Diệp Tuần hiển nhiên cũng đã vận dụng linh lực, âm thanh cực lớn, vang vọng trong đại điện.
Nghe vậy, mọi người trước tiên là tập trung nhìn về phía đó, sau đó lập tức xôn xao cả lên.
Ấn tượng mà Thời Cố để lại cho họ sâu sắc đến mức không cần phải nói nhiều, chỉ là hàng loạt sự việc xảy ra sau khi rời khỏi bí cảnh khiến tất cả trở tay không kịp, thành ra không ai có thời gian suy nghĩ kỹ càng.
Thậm chí, không ít người trong số họ cho đến bây giờ vẫn không rõ thân phận thực sự của Thời Cố, còn tưởng rằng hắn chỉ là một phần thử thách trong bí cảnh. Thế nhưng, bức họa mà Diệp Tuần vừa đưa ra lại khiến mọi người lập tức hồi tưởng lại khung cảnh khi đó.
"Đây... đây chẳng phải là..." Can Vân Đình là người đầu tiên sững lại, nhìn kỹ mấy lần, rồi khó tin lên tiếng: "Đây chẳng phải là người đã đánh trọng thương ta trong bí cảnh sao?!"
"Thì ra là hắn! Ta cũng bị hắn đánh! Hắn đánh ta bay thẳng ra mấy trượng!"
"Đừng nhắc nữa, linh kiếm bản mệnh của ta bị hắn bẻ gãy chỉ bằng một tay!"
"Còn ta nữa, còn ta nữa! Người này rốt cuộc là ai, từ bao giờ ở Cửu Thịnh Hư lại xuất hiện một cao thủ như vậy?"
Giữa tiếng xôn xao, mọi người sục sôi căm phẫn, bắt đầu tuôn ra không ngớt những lời tố cáo hành vi tàn bạo của Thời Cố, từng câu như rút gan móc ruột, từng lời đều đâm thẳng vào tim. Khi xưa Thời Cố đã để lại cho họ một bóng ma tâm lý không nhỏ, đến nay, mọi người vẫn còn kinh hồn táng đảm.
Thấy vậy, trong mắt Diệp Tuần thoáng hiện vẻ đắc ý, hắn khẽ ho một tiếng rồi cất cao giọng: "Xem ra chư vị đều từng gặp qua rồi? Vậy không biết các vị có hay, người này chính là trưởng lão của Thập Lục Phong Thương Vân Tông, tên gọi Thời Cố?"
"Là người của Thương Vân Tông?!"
Mọi người giật mình, ánh mắt lập tức đổ dồn sang đám người Thương Vân Tông, mang theo vẻ dò xét.
Đám đông dần yên lặng, ngay cả Can Vân Đình vốn có quan hệ không tệ với Phùng Khiêm cũng dừng lại một lúc, trầm giọng nói: "Chưởng môn Phùng, chuyện này ngươi phải giải thích rõ ràng đi chứ?"
Sắc mặt Phùng Khiêm cực kỳ khó coi.
Nhưng ông ta không lập tức biện hộ, mà nhìn thẳng vào Diệp Tuần, lạnh giọng: "Diệp Tuần, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt lộ ra vài phần đau đớn, Phùng Khiêm bất động nhìn chằm chằm vào Diệp Tuần – người sư đệ ngày xưa: "Ngươi hận Thương Vân Tông đến thế sao?"
Đáng tiếc, người sư đệ ngày trước hoàn toàn không hề dao động.
"Chưởng môn Phùng nói vậy, tại hạ thật sự nghe không hiểu."
Diệp Tuần làm ra vẻ khó hiểu một cách cường điệu, trông như thể vô cùng vô tội, nhún vai nói: "Tại hạ chỉ là nghĩ cho chư vị đang có mặt ở đây, không đành lòng để mọi người bị kẻ phản bội lừa gạt mà thôi, sao lại lôi chuyện giữa chúng ta năm xưa ra nói thế?"
Nói xong, Diệp Tuần còn vuốt râu, vẻ mặt chính trực nghiêm trang: "Chuyện nào ra chuyện đó, Diệp mỗ xưa nay chưa từng lấy công báo tư thù. Ngược lại, chưởng môn Phùng vô cớ nhục mạ tại hạ, chẳng lẽ trong lòng có điều giấu giếm?"
"Cái gì gọi là bị lừa gạt?" Vừa nghe vậy, những người khác lập tức không thể ngồi yên.
Những chuyện xảy ra mấy ngày qua thực sự quá nhiều, vô số nghi vấn dồn nén trong lòng mọi người, lại luôn không có lời giải thích hợp lý nào, sớm đã khiến họ lo lắng không yên. Lời của Diệp Tuần đánh trúng điểm then chốt lúc này, khiến mọi nghi hoặc bị đè nén lập tức bùng phát.
"Chưởng môn Phùng, người này thực sự là trưởng lão của Thương Vân Tông các ngươi sao?"
"Tại sao hắn lại vô duyên vô cớ đánh bị thương chúng ta?!"
"Ta đã muốn hỏi từ lâu rồi, vì sao cơ duyên trong bí cảnh Cửu Thiên chỉ có vài bình linh dược, chẳng lẽ cũng liên quan đến hắn?!"
Vô số ánh mắt đồng loạt dồn về phía Phùng Khiêm, tiếng chất vấn vang lên liên tiếp không ngớt. Người của Thương Vân Tông ai nấy đều mặt mày xám xịt, Viên Sách thậm chí còn định đứng bật dậy, nhưng bị Viên Hằng bên cạnh giữ chặt lại.
Là chưởng môn một trong Tứ đại tông môn, Phùng Khiêm từng được vô số ánh nhìn chú mục, nhưng ánh mắt như hiện tại lại khiến ông ta cảm thấy chưa bao giờ mất mặt đến thế.
Diệp Tuần quả thật đã chuẩn bị từ trước.
Chỉ trong chớp mắt, Phùng Khiêm đã ý thức được điều đó.
Chuyện trưởng lão của Thanh Hòa Tông có trong tay quyển sổ ghi danh trưởng lão Thương Vân Tông, Phùng Khiêm vẫn luôn biết.
Cũng vì vậy, dù các tông môn khác không rõ, nhưng người của Thanh Hòa Tông thì chắc chắn nhận ra Thời Cố.
Cho nên, sau khi biết Thời Cố làm loạn trong bí cảnh, Phùng Khiêm đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng người của Thanh Hòa Tông sẽ đến chất vấn, vậy mà ông ta chờ suốt ba ngày, bên đó lại không hề có động tĩnh gì.
Về việc này, Phùng Khiêm đã từng cảm thấy nghi hoặc, thì ra là đang đợi ở đây.
Thống nhất giọng điệu như vậy, nếu nói không có ai thông báo từ trước, Phùng Khiêm có chết cũng không tin.
Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Phùng Khiêm cũng chậm rãi mở miệng: "Thời Cố đúng là người của Thương Vân Tông ta, nhưng hắn mới gia nhập vài tháng trước, chúng ta..."
"Hay thật! Quả nhiên là người của các ngươi!" Không để Phùng Khiêm nói hết, Diệp Tuần lập tức không kiềm được mà ngắt lời, trong mắt lóe lên tia độc ác.
Nói đến mới nhớ, hôm đó trong bí cảnh, Diệp Tuần cũng bị Thời Cố xử lý một trận ra trò.
Khi đó, Diệp Tuần vừa vào bí cảnh, vẫn còn đang tức giận vì bị Úc Chiêm hãm hại nặng nề, sắc mặt âm trầm như nước.
Hắn không biết rốt cuộc mục đích của Úc Chiêm là gì, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng tình hình rất, rất nghiêm trọng. Hắn có ý định nhắc nhở những người khác cẩn trọng, nhưng lại lo rằng mình sẽ bị coi là kẻ bán đứng đồng tộc, dẫn đến việc ma tộc phá giới xâm nhập Cửu Thịnh Hư bị bại lộ, thành ra vừa lo lắng vừa căm phẫn.
Đúng vào lúc đó, hắn bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu đứng cách đó không xa.
Bóng người kia có dung mạo không tồi, nét mặt tuấn tú trắng trẻo, mặc một thân áo trắng dính máu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Diệp Tuần, không nói một lời, cũng không chớp mắt, cứ thế nhìn không rời, khiến trong lòng Diệp Tuần càng lúc càng bực bội.
Diệp Tuần cau mày.
Hắn có chút ấn tượng với Thời Cố, biết y là người của Thương Vân Tông, cũng biết thực lực y không mạnh. Với tâm lý “có bao cát để trút giận thì tội gì không dùng”, Diệp Tuần không suy nghĩ nhiều, lập tức vung một luồng linh khí đánh thẳng qua.
Không ngờ chính luồng linh khí ấy lại như chọc vào tổ ong vò vẽ.
Diệp Tuần đã không nhớ nổi mình bị người khác đuổi đánh một cách thê thảm như vậy là từ khi nào. Suốt cả quá trình hoàn toàn không có sức chống trả, cầu xin thế nào đối phương cũng không nghe, trông có vẻ yếu đuối thư sinh, vậy mà vung tay một cái liền dời cả nửa ngọn núi nhỏ, đuổi theo Diệp Tuần mà nện cho một trận tơi bời, đánh đến mức hắn đầu bù tóc rối, lần đầu tiên chân thực cảm nhận được thế nào là tay chân cùng dùng, thế nào là lăn lộn bò trườn.
Hơn nữa nếu không phải hắn bò chạy nhanh, có khi đã chết từ lâu rồi.
Thế nhưng trong quá trình đuổi bắt ấy, hắn cũng nhận ra một vài điểm bất thường của Thời Cố.
Thế là một suy nghĩ táo bạo liền nảy lên trong đầu Diệp Tuần.
“Chư vị có từng nghĩ, vì sao Cửu Thiên Mật Cảnh lại có thể mở ra sớm? Người này lại vì sao có thể tự do đi lại trong mật cảnh?”
Khẽ ho khan một tiếng, Diệp Tuần giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ trật tự.
Đã có thể lên được vị trí Thái thượng trưởng lão của một trong bốn đại tông môn, địa vị của Diệp Tuần ở Cửu Thịnh Hư tất nhiên không cần nói nhiều. Mọi người cũng coi như phối hợp, thấy vậy đều yên lặng lại, chỉ là trong mắt mang theo chút nghi hoặc.
Quả thật, nếu không phải vừa rồi trò chuyện trao đổi, họ thậm chí còn không biết hóa ra tất cả những người có mặt ở đây đều từng bị Thời Cố đánh trọng thương. Vậy thì y phải đã xuyên qua bao nhiêu tiểu thế giới chứ?
Tốc độ như vậy, hoặc là Thời Cố đã nghịch thiên đến mức đạt đến Đại thừa kỳ, hoặc là y có mối quan hệ vô cùng sâu xa với mật cảnh bất thường này, biết rõ vị trí tất cả các trận pháp truyền tống trong mật cảnh, nếu không thì không thể nào giải thích nổi.
Thế nhưng, mọi người chẳng cần suy nghĩ gì, lập tức loại bỏ khả năng đầu tiên.
Đại thừa kỳ? Sao có thể? Ngoài Cửu Thịnh Thiên Tôn ra, người có tu vi cao nhất ở Cửu Thịnh Hư cũng chỉ mới Hợp thể trung kỳ, mà cũng chỉ có hai người. Một là ở Càn Thiên Tông, tuổi cao sức yếu, gần đất xa trời; người còn lại là Thái thượng trưởng lão Củng Hưng Triều của Thương Vân Tông, mới mất mấy ngày trước.
Ngay cả người của Thương Vân Tông cũng không tin chuyện đó.
Huống chi, tuy nói tuổi tác của người tu chân không thể nhìn bằng vẻ ngoài, nhưng khi thọ nguyên giảm đi, ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Nếu không thì trong giới tu chân đâu có nhiều ông già bà lão đến vậy? Với vẻ ngoài như Thời Cố, y có thể bao nhiêu tuổi? Đa phần là tà tu, hoặc đã dùng loại tà pháp gì đó!
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này mới đúng.
Lần này những người có thể vào mật cảnh tu vi phần lớn đều không thấp, kiến thức cũng chẳng ít, ít nhiều đều nhìn ra điểm bất thường của Thời Cố, chỉ là lúc đầu tưởng rằng y là một phần của thử thách trong mật cảnh, hoặc là tàn hồn của chủ nhân mật cảnh để lại, nên mới bỏ qua, không để tâm.
Nhưng giờ đây, họ lại nghĩ đến một khả năng khác: Tà tu.
Lúc này, ngay cả sắc mặt người của Thương Vân Tông cũng thay đổi.
Bởi vì chính họ cũng không thể giải thích được.
Nhìn rõ phản ứng của mọi người, Diệp Tuần cuối cùng cũng hài lòng khẽ cong môi, rồi lại đổ thêm một gáo dầu vào ngọn lửa nghi ngờ đang cháy ngày một dữ dội.
“Còn nữa, chư vị có từng nghĩ đến, mấy trăm năm qua Ma tộc không thể tiến vào Cửu Thịnh Hư, tại sao đột nhiên lại phá được pháp tắc, lợi dụng thời cơ mà ồ ạt xâm nhập?”
Lời này vừa ra, đám người còn ồn ào ban nãy lập tức im phăng phắc.
Dù là đánh người hay tà tu, những việc đó cũng chưa tính là trọng đại.
Nhưng cấu kết Ma tộc, tự ý động vào pháp tắc thì lại khác.
Đó là pháp tắc do Cửu Thịnh Thiên Tôn tự mình đặt ra, là tuyến phòng thủ bảo vệ Cửu Thịnh Hư không bị ngoại tộc xâm lấn. Động vào nó, tức là đối nghịch với Cửu Thịnh Thiên Tôn, càng là phản bội toàn bộ Cửu Thịnh Hư!
Giữa không gian tĩnh lặng không tiếng động, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Viên Hằng đột nhiên có động tác, dường như muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên vai hắn, ép toàn bộ lời định nói trở lại vào cổ họng.
Trong lòng Viên Hằng chùng xuống, quay đầu lại, quả nhiên chạm phải ánh mắt im lặng của Phùng Khiêm.
Nhưng Diệp Tuần đã chú ý tới, nhìn thẳng qua, lạnh lùng cười khẩy: “Sao? Thương Vân Tông có điều muốn nói à?”
Tiêu điểm của đám đông một lần nữa đổ dồn lên người Phùng Khiêm.
Giữa ánh nhìn của bao người, trên trán Phùng Khiêm bắt đầu rịn mồ hôi.
“Chúng tôi… không có gì để nói!”
Không biết bao lâu trôi qua, Phùng Khiêm mới khó khăn lên tiếng.
“Hắn mới gia nhập Thương Vân Tông vài tháng trước, trước đó chúng tôi không hề hiểu rõ về hắn. Chuyện này, Thương Vân Tông từ đầu đến cuối đều không hề hay biết.”
Viên Hằng chấn động: “Chưởng môn!”
“Câm miệng!”
Phùng Khiêm giận dữ quát một tiếng, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.
Nói thật, tuy mọi chuyện nhìn có vẻ có lý, có căn cứ, nhưng trong lòng Phùng Khiêm thực ra không tin lời Diệp Tuần.
Dù ông cũng không biết chân tướng ra sao.
Nhưng Phùng Khiêm tin rằng, người có thể được Thái thượng trưởng lão coi trọng như vậy, tuyệt đối không thể là kẻ có vấn đề.
Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ mỗi một mình Phùng Khiêm tin tưởng thì hoàn toàn vô dụng.
Thậm chí nếu mấy ngày trước Thời Cố không bộc phát điên loạn một phen, vô tình bảo toàn được không ít trưởng lão và đệ tử, thì giờ đây Thương Vân Tông e là ngay cả tư cách đứng đây nhận chất vấn cũng chẳng có, trực tiếp bị tuyên bố diệt môn.
Bọn họ căn bản… không thể nào bảo vệ được Thời Cố.
Nghĩ rõ điểm này, ánh mắt Phùng Khiêm nhìn về phía Diệp Tuần nơi xa càng thêm lạnh lẽo.
Cằm Diệp Tuần hơi nhướng lên, mỉm cười đáp lại.
Trong bầu không khí yên lặng quỷ dị, hai người từng là sư huynh đệ lạnh nhạt đối mắt, không khí trở nên căng như dây đàn, tất cả mọi người cũng bất giác nín thở, không dám lên tiếng.
“Vậy theo ý Trưởng lão Diệp, chúng ta nên ra tay với tên phản đồ này trước?”
Cuối cùng, Chưởng môn Càn Thiên Tông là Càn Vân Đình lên tiếng phá vỡ thế giằng co: “Nhưng chúng ta đều không phải đối thủ của hắn.”
Câu nói này đã khiến Diệp Tuần thu lại ánh mắt, lúc quay đầu còn không quên ném cho Phùng Khiêm một ánh nhìn đắc ý, sau đó mới nhìn về phía Càn Vân Đình.
“Chuyện này… tại hạ ngược lại có một kế.”
Hắn vừa nói vừa vỗ tay, cất giọng lớn: “Đưa lên đây!”
Lời vừa dứt, một nam tử áo xanh liền bị hai đệ tử Thanh Hòa Tông áp giải tới.
Người này trông còn khá trẻ tuổi, nhưng dáng vẻ vô cùng thê thảm, sắc mặt xám xịt. Vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt Viên Sách lập tức biến đổi: “Thanh Nguyên?!”
Nghe vậy, Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, khóe miệng lại rỉ máu: “Sư phụ…”
Viên Sách giận dữ đến cực điểm: “Ngươi đã dùng hình với nó?!”
“Hắn đã làm việc cho phản đồ, vậy ta có dùng chút hình phạt thì đã sao?” Diệp Tuần vừa nói, vừa không quên vuốt râu, lắc đầu lắc cổ, “Tại hạ chẳng qua cũng là thay ngươi dạy dỗ một chút tên đệ tử lạc đường mà thôi.”
Viên Sách gầm lên: “Diệp Tuần! Ngươi đừng quá đáng! Nó làm việc cho phản đồ hồi nào?!”
“Vậy sao? Vậy Viên trưởng lão không ngại xem cái này?”
Nói đoạn, Diệp Tuần liền rút ra một tờ giấy mỏng, trên mặt giấy chi chít bút tích, toàn là các loại dược liệu khác nhau.
Chính là đơn thuốc mà Thời Cố trước đây đã nhờ Thanh Nguyên giúp điều chế!
Phớt lờ ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Viên Sách, Diệp Tuần nhàn nhạt nói: “Tin rằng mọi người đều đã nhận ra, vị Thời… trưởng lão này,”
Hắn nở nụ cười chế giễu, “tinh thần chắc chắn có vấn đề.”
“Tại hạ cả gan suy đoán, người này hoặc là bị tâm ma quấy nhiễu, hoặc là đã tẩu hỏa nhập ma. Mà đơn thuốc này, lại vừa khéo chứng thực cho suy đoán của tại hạ.”
Nói xong, hắn lại lắc lắc tờ giấy trong tay: “Về tu vi chúng ta không thể chống nổi, có lẽ… có thể bắt đầu từ tâm ma.”