Edit by meomeocute
Thời Cố suy nghĩ hồi lâu.
Có ưu đãi hay không, thật ra hắn cũng chẳng mấy để tâm, dù sao đối với tiền bạc, Thời Cố xưa nay cũng không có khái niệm gì rõ ràng.
Nhưng giờ hắn đang dùng tiền của Úc Chiêm, chuyện này lại khác.
Trời dần tối, đúng là đã đến giờ ăn tối, tuy rằng trên đường đi Thời Cố đã ăn không ít thứ, nhưng vẫn còn cách cái gọi là "no bụng" một đoạn khá xa. Nghĩ đến đây, Thời Cố có chút động lòng.
Thế là hắn truyền âm cho Úc Chiêm, báo rằng mình đã đến tửu lâu.
-- Đây là thuật pháp gần đây Úc Chiêm dạy hắn, Úc Chiêm là một người thầy tốt, mà Thời Cố cũng có năng lực học tập mạnh, hai bên đều giỏi, dưới sự kết hợp đó, thuật truyền âm vốn dĩ khó hiểu này chỉ tốn chưa đến một ngày, Thời Cố đã thành thạo nắm vững.
Lúc ấy Úc Chiêm vẫn đang nghiêm mặt ứng phó qua quýt với Phạm Hoành Dận, nghe vậy thì quay đầu, trước tiên nhìn Thời Cố một cái, sau đó lại liếc về phía sau hắn, lúc này mới khẽ gật đầu, ra hiệu đã biết.
Nói ra cũng khéo, bên cạnh thanh lâu này đúng ngay là một tửu lâu, thêm nữa thanh lâu này lại không hề giống một thanh lâu, Úc Chiêm cứ thế mà không phát hiện điều gì bất thường, để Thời Cố lọt qua ngay trước mắt.
Được Úc Chiêm gật đầu cho phép, Thời Cố liền gật đầu với nữ tử, theo nàng bước vào, vừa đi vừa không nhịn được liếc nhìn người bên cạnh, không hiểu sao khuôn mặt nàng lại càng lúc càng đỏ.
Mà lúc này, Úc Chiêm - người vừa làm ra hành động khiến sau này hắn hối hận đến xanh ruột - vẫn chẳng hay biết gì, còn đang qua quýt nói chuyện trời đất với Phạm Hoành Dận, cũng nhờ vậy mà đặt nền móng vững chắc cho lần đấm Phạm Hoành Dận tơi bời sau này.
Nửa khắc sau, Úc Chiêm khó khăn lắm mới dỗ yên được Phạm Hoành Dận đang kích động, lập tức đi đến tửu lâu mà hắn tưởng là nơi Thời Cố đã đến.
Kết quả thì không nghi ngờ gì nữa: không có ai.
Hơi nhíu mày, Úc Chiêm quay đầu, lại đi nơi khác.
Vẻ mặt hắn vẫn coi như bình tĩnh, nhưng bước chân hơi gấp đã để lộ ra bất an trong lòng, hắn nhanh chóng len lỏi giữa các cửa hàng xung quanh.
Để đề phòng bất trắc, hắn đã để lại một vật truy tung trên người Thời Cố, nếu Thời Cố rời xa hắn quá một dặm, Úc Chiêm lập tức sẽ cảm nhận được. Nãy giờ hắn không cảm thấy điều gì khác lạ, chắc là chưa đi xa.
Nhưng cho dù là vậy, Úc Chiêm vẫn không yên tâm nổi.
Thật ra, từ sau khi biết chuyện Thời Cố bị bệnh, cho dù lý trí hiểu rõ rằng chẳng ai có thể làm hại Thời Cố, Úc Chiêm vẫn không nhịn được mà xem hắn như một bình sứ dễ vỡ, chỉ cần rời khỏi tầm mắt là hắn lại vừa bực vừa lo.
Tìm một nơi, không thấy.
Thêm một nơi nữa, vẫn không thấy.
Kỳ lạ.
Lông mày nhíu chặt, Úc Chiêm bắt đầu bực bội.
Với tính cách của Thời Cố, vốn không có lý gì lại đi lòng vòng lung tung.
Trừ phi...
Chân bước chững lại, Úc Chiêm chợt nghĩ đến một khả năng khác.
Trừ phi, Thời Cố cố ý muốn rời đi.
Ánh mắt trầm xuống, Úc Chiêm vô thức siết chặt nắm tay.
Hắn chợt nhận ra, chỉ cần Thời Cố muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa hắn, mà bản thân hắn thậm chí chẳng có cách nào ngăn cản.
Sắc mặt âm trầm đến mức như sắp nhỏ ra nước, Úc Chiêm đang định mặc kệ tất cả mà dùng thần thức quét thẳng con phố này, thì một chủ quầy bên cạnh chợt lên tiếng:
"Công tử này, ngài đang tìm vị công tử áo trắng vừa rồi sao?"
Úc Chiêm sững lại, lập tức quay người, giọng mang theo chút vội vàng:
"Đúng, ngươi thấy hắn rồi à?"
Chủ quầy liền thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn hắn mang theo chút đồng cảm, chỉ về một hướng.
"Hắn ấy à, đã đến Thiên Hương Viện rồi."
...
Mà lúc này, Thời Cố đang ngồi trong một gian phòng kín cùng nữ tử vừa rồi.
Luôn cảm thấy... có gì đó là lạ.
Đây là một căn phòng lấy sắc hồng nhạt làm chủ đạo, bày trí tinh xảo thanh nhã. Trong phòng, trên chiếc bàn dài bày đầy bánh ngọt, Thời Cố vừa ăn vừa không ngừng nghi hoặc.
Giờ tửu lâu đãi khách tốt thật, ngay cả trong phòng riêng cũng có cả giường nữa.
Nghĩ như vậy, động tác hắn vẫn không ngừng.
Nhìn cảnh ấy, có người rốt cuộc không nhịn nổi.
"Công tử... ngài ăn no chưa vậy?" Giọng nói mềm mại mang theo e lệ, nữ tử ngồi trên giường, ánh mắt nhìn Thời Cố lộ ra vài phần u oán.
Thời Cố đã ăn suốt hai khắc rồi.
Nữ tử thật sự không hiểu nổi, trước nay những vị khách tìm đến nàng, ai chẳng là sốt ruột đến nỗi vừa vào đã vào thẳng chủ đề, cho dù có người biết mùi biết vị, không vội vàng hành sự thì cũng ôm ôm ấp ấp, tình ý mặn nồng.
Nhưng người trước mắt này thì không giống vậy.
Từ lúc bước vào, hắn như cắm rễ vào chiếc ghế trước bàn, không liếc nàng lấy một cái, vùi đầu vào ăn lấy ăn để.
Nữ tử sống đến chừng này tuổi, chưa từng thấy ai ăn khỏe như vị công tử này, trông thì yếu đuối thư sinh, nhưng bụng dạ lại như thùng không đáy. Bánh ngọt đổi hết đĩa này đến đĩa khác, động tác ăn của hắn chẳng thay đổi chút nào, từng miếng từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm. Mới đầu, nữ tử còn trò chuyện với hắn, về sau phát hiện dù nàng có hỏi gì đi nữa, người này cũng chỉ "ưm ưm ưm, ừ ừ ừ" qua loa gật bừa, dần dà nàng cũng không nói thêm lời nào, chỉ mong Thời Cố ăn xong cho mau.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, Thời Cố vẫn chẳng có dấu hiệu ngừng lại, cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, chủ động mở miệng hỏi.
"Công tử, chúng ta... khi nào thì bắt đầu nghỉ ngơi đây?"
Nghỉ ngơi? Nghỉ thế nào?
Thời Cố ngơ ngác ngẩng đầu, mặt đầy vẻ mù mịt.
Hắn ăn, chẳng phải chính là đang nghỉ ngơi sao?
Miệng đầy ắp bánh ngọt, Thời Cố nhất thời không nói được, chỉ có thể chớp mắt đầy nghi hoặc, dùng ánh mắt tỏ ý mình không hiểu gì cả.
Nữ tử lập tức cảm thấy tim bị đâm trúng.
Thật lòng mà nói, dung mạo như Thời Cố, đừng nói là khách làng chơi, đến cả nàng cũng hiếm thấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định chủ động một chút, bèn chân trần bước xuống giường, tiến lại gần Thời Cố.
Nữ tử này dung mạo thật ra vô cùng xinh đẹp, trong cả Thiên Hương Viện cũng có thể xếp vào hàng đầu, nếu không phải Thời Cố quá hợp khẩu vị nàng, hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không hạ thấp tư thái, chủ động mời mọc.
"Công tử."
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, giọng nói dịu dàng mê hoặc, sau đó... vồ hụt.
Ngẩn người trong thoáng chốc, nữ tử mờ mịt nhìn bàn tay không chạm được gì của mình, không hiểu vì sao người vừa rồi còn ngồi trước mắt, chớp mắt đã dịch sang phía đối diện bàn.
Chẳng lẽ gần đây bận rộn quá, đến mức sinh ra ảo giác rồi?
Không nghĩ nhiều, nữ tử lại vòng sang bên kia, lần này nàng không định chạm vào vai Thời Cố nữa, mà chỉ cười khẽ nói:
"Công tử, tiểu nữ biết chút ít thuật xoa bóp, hay là chúng ta qua giường, để tiểu nữ xoa bóp cho ngài nhé?"
Vừa nói, nàng vừa nghiêng người, tiến sát Thời Cố.
Thời Cố mím môi.
Do từ nhỏ đến lớn thiếu hụt giao tiếp bình thường, Thời Cố vốn không có khái niệm rõ ràng về chuyện nam nữ khác biệt, nhưng điều đó không ngăn được hắn kháng cự sự tiếp xúc từ nữ giới. Thấy nàng đến gần, Thời Cố lập tức nghiêng người né tránh, đồng thời theo phản xạ siết chặt lấy mép bàn.
"Rắc" một tiếng giòn vang, chiếc bàn gỗ cứng rắn bị hắn bẻ mất một góc.
Thời Cố: "..."
Nữ tử: "..."
Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên lúng túng và ngưng trệ, Thời Cố chậm nửa nhịp, vờ như không có chuyện gì mà giấu cái góc bàn bị mình bẻ gãy ra sau lưng, vô tội ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt đang đờ đẫn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, kèm theo một tiếng "rầm" khi cửa bị đá mạnh, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện ở cửa.
Đó là một nam nhân cao lớn, gương mặt tuấn mỹ đến kinh diễm lòng người, chỉ tiếc là lúc này lại đen sì như than, nét mặt lạnh băng, toát ra khí tức lạnh lẽo. Vừa bước vào, ánh mắt hắn đã rơi lên người hai người trong phòng.
Nhìn không sao, vừa nhìn xong, Úc Chiêm liền tức đến phát điên.
Hắn gấp đến mức như vậy, sợ Thời Cố bị lạc hay chạy mất, thậm chí còn định dùng thần thức lật tung cả con phố lên, còn Thời Cố thì hay rồi, lại chạy tới kỹ viện tìm kỹ nữ!
Trời mới biết, lúc hắn biết được tung tích của Thời Cố, trong lòng phẫn nộ và kinh ngạc đến nhường nào. Hắn thật sự không thể ngờ, Thời Cố lại có bản lĩnh như thế.
Mà điều khiến hắn càng không ngờ hơn là, khi hắn bất chấp tất cả xông vào thanh lâu này, lại bắt gặp ngay cảnh tượng thế này.
- Từ góc nhìn của hắn vào trong, nữ tử kia đang một tay chống lên tay vịn ghế ngồi của Thời Cố, hai người cực kỳ gần nhau, gần đến mức khiến người ta nghi ngờ, nếu không phải hắn phá ngang, có khi họ đã hôn nhau rồi cũng nên.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, Thời Cố cẩn thận nuốt nước bọt.
Dù không biết mình sai ở đâu, nhưng hắn nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ đang mở rộng bên cạnh, âm thầm suy tính đường thoát thân.
Thế nhưng, trong tình cảnh căng thẳng thế này, lại xuất hiện một tên đồng đội heo.
Úc Chiêm nổi giận, bình thường chẳng ai dám chọc vào.
Vậy mà hôm nay nữ tử kia lại gan lớn dị thường, ngẩn ra một chút, không những không tránh đi mũi nhọn, còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Công tử à, nô gia đang tiếp khách, ngài cứ xông vào như vậy, không hay lắm đâu?"
Thời Cố theo phản xạ kéo tay nàng một cái, ra hiệu bảo nàng đừng nói nữa.
Không kéo còn đỡ, vừa kéo một cái, Úc Chiêm liền từ mưa rơi chuyển sang mưa to, cuối cùng chuyển thành bão tố, không chệch không lệch mà trút ánh mắt lên người Thời Cố, lạnh giọng cười khẩy: "Tiếp khách?"
"Thời Cố, ngươi khá lắm rồi."
Thời Cố không lên tiếng, lặng lẽ nhích sang một bên.
Đệ tử đang nổi giận thật sự hơi đáng sợ.
Thời Cố có hơi hơi thấy sợ.
Nhưng nỗi sợ này lại không giống với lúc hắn bệnh tình không ổn định, mà là kiểu... biết Úc Chiêm sẽ không làm gì mình, nhưng trong lòng lại cứ thấy chột dạ.
Nếu lúc này có người tinh mắt đứng đây, nhất định sẽ nhìn thấu chân tướng ngay lập tức.
Hèn.
Nữ tử thấy vậy, lập tức chắn trước mặt Thời Cố, trấn an: "Công tử, ngài đừng sợ, nô gia sẽ gọi người tới ngay."
Thời Cố: "..."
Ta không sợ, ta chỉ hơi lo cho cô thôi.
Quả nhiên, nghe vậy, Úc Chiêm liền tức đến bật cười.
Ngay sau đó, nữ tử cảm thấy mình bay lên.
Là thật đấy, theo đúng nghĩa đen của từ "bay".
Không hề có dấu hiệu báo trước, nàng bị nhấc bổng khỏi mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc, tay chân vùng vẫy trong không trung trong vô vọng, nhưng tất cả đều vô ích, vẫn bị Úc Chiêm dễ dàng ném ra ngoài.
Sau đó, kèm theo một tiếng "rầm", cánh cửa lớn bị đóng sầm trước mặt nàng, còn cẩn thận khóa lại.
Úc Chiêm vẫn còn chút lý trí, không ra tay quá tàn nhẫn, chỉ khẽ khàng "tiễn" người đi, mà đến khi trong phòng cuối cùng cũng không còn người ngoài, hắn lập tức dán ánh mắt lên người Thời Cố.
Thời Cố bình tĩnh muốn nhích về phía cửa sổ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, eo bỗng siết chặt, sau đó trời đất đảo lộn - là Úc Chiêm ôm lấy eo Thời Cố, không cho phản kháng mà ném thẳng hắn lên giường.
Nệm giường cực kỳ mềm mại, nhưng Thời Cố chẳng còn tâm trạng mà cảm nhận, thấy Úc Chiêm cũng đè lên theo, hắn lập tức chống tay ngồi dậy, hơi hoảng loạn tránh về phía sau.
Úc Chiêm nhìn ra sự kháng cự của hắn, ánh mắt bỗng trở nên bình lặng.
Hắn biết, bản thân không có tư cách quản chuyện của Thời Cố.
Nhưng biết thì biết vậy, khi tận mắt thấy Thời Cố thân thiết với người khác, Úc Chiêm vẫn không kìm được cảm giác khó chịu và phẫn nộ, đồng thời cũng thấy bất lực vô cùng.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai có thể dễ dàng chi phối cảm xúc của hắn như vậy.
Thế nhưng... đôi lúc, hắn lại cảm thấy, Thời Cố đối với hắn, cũng không phải là không có cảm giác.
Mặt bỗng nhiên nóng lên, Thời Cố sững người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Úc Chiêm đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn.
"Nàng ta đã nói gì với ngươi?" Úc Chiêm không biểu cảm mà nhìn chằm chằm Thời Cố, cơn giận dữ và âm u trước đó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn đôi mắt đẹp hơi cụp xuống, như thể đang đè nén điều gì đó.
Thời Cố nhớ lại một lúc lâu.
Thật ra phần lớn thời gian hắn đều bận ăn, căn bản không chú ý cô nương kia nói những gì, mà ấn tượng sâu sắc nhất, chỉ có đúng hai câu.
"Nàng ấy nói, lời ta nói, có ưu đãi."
Sắc mặt không đổi, nhưng bàn tay Úc Chiêm đang v**t v* môi Thời Cố vô tình hay cố ý lại siết mạnh thêm một chút.
"Ồ... ưu đãi đến mức nào?"
Thời Cố mím môi.
Nói thật, hắn vốn chẳng cảm thấy đó là ưu đãi gì cả.
Nhưng hắn vẫn thật thà nói ra cho Úc Chiêm biết.
"Nếu hôn thì... miễn phí."
Tay Úc Chiêm khựng lại.
Khoảnh khắc sau, hắn bật cười lạnh một tiếng, trong nụ cười mang theo vài phần tức giận như đang đánh cược, cúi người xuống liền hôn lên môi Thời Cố một cái.
Thời Cố cứng đờ cả người.
Rõ ràng Úc Chiêm không giỏi hôn.
Thực tế là, vì quá căng thẳng, hắn so với hôn thì thà nói là cắn còn đúng hơn, hơn nữa sau khi cắn xong, ngoài k*ch th*ch về tâm lý ra, hắn chẳng cảm nhận được gì, chỉ là lồng ngực đập thình thịch, ánh mắt trầm mặc nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Thời Cố.
Thời Cố thật sự đơ người.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không cho một kẻ vốn chậm chạp như hắn chút thời gian nào để phản ứng. Hắn nhìn đôi môi Úc Chiêm, cùng chút ướt át óng ánh nơi môi kia, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Mà giữa lúc đầu óc hỗn loạn, hắn bỗng nhớ ra một chuyện.
Úc Chiêm mắc chứng sạch sẽ, rất rất nặng.
Thế là theo bản năng, hắn giơ tay lên, nhắm vào môi Úc Chiêm-
-niệm một cái chú thanh tẩy.
Úc Chiêm: "..."
Một luồng mát lạnh lướt qua môi, bốn chữ "ta cũng miễn phí" còn chưa kịp nói ra đã bị chặn lại trong miệng, Úc Chiêm mặt đen như đáy nồi mà hứng chịu phép chú như thể rửa tội, đời này hắn chưa từng cạn lời đến thế.
"Thời Cố."
Giọng nói lạnh buốt, chẳng khác gì đôi môi lạnh buốt hiện tại.
Thời Cố ngơ ngác "a" một tiếng.
"Ngươi thật cmn."