Edit by meomeocute
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, dạo gần đây, đại lục Tứ Hư ngập tràn lời đồn.
Lời đồn thứ nhất, là về việc Trưởng lão chấp kiếm của Thương Vân Tông – Diệp Tuần – ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với ngoại tộc, dẫn đến ma tộc xâm lấn. Hắn còn lừa gạt người khác, bày ra ảo trận, ý đồ vu oan giá họa, khiến người ta rơi vào cảnh bất nghĩa, suýt nữa hại chết cả trăm tu sĩ có mặt lúc đó.
Lời đồn thứ hai, là về một đại năng đột nhiên xuất thế.
Người này tên là Thời Cố, nhân phẩm thanh cao, đức dày gánh vác, tương truyền y chính là người bị Diệp Tuần hãm hại, nhưng lại lấy đức báo oán, không những không truy cứu đám tu sĩ bị lừa kia, mà còn cứu bọn họ ra khỏi tay Diệp Tuần. Điều quan trọng nhất là, tu vi của y rất có khả năng đã đạt đến Hợp Thể.
Lời đồn đầu tiên mới lan ra, mọi người còn bán tín bán nghi, nhưng về sau, Thanh Hòa Tông – nơi từng nâng Diệp Tuần như báu vật – lại đột ngột tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với hắn, khiến toàn bộ Cửu Thịnh Hư chấn động.
Sau cơn chấn động, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về lời đồn thứ hai.
Nếu nói lời đồn đầu còn khiến người ta hoài nghi, thì khi lời đồn thứ hai vừa xuất hiện, cơ bản chẳng ai tin cả.
Cái tên Thời Cố tuy không mấy nổi danh, nhưng vẫn có không ít người biết, đây chỉ là một Kim Đan kỳ rất đỗi bình thường, thậm chí ngay cả chức vị trưởng lão cũng mập mờ không rõ.
Nhưng dần dần, gió đổi chiều.
Đầu tiên là vài đệ tử của tứ đại tông môn nói rằng, khi ma tộc vừa tràn vào, Thời Cố đã đại khai sát giới, tiêu diệt một vùng quân ma rộng lớn, còn chém một tên tướng ma ngay dưới kiếm.
Sau đó lại có người tình cờ nghe các đại nhân vật trò chuyện, nhắc đến Thời Cố đều không khỏi tán thán thực lực của y.
Mà đến khi chuyện của Diệp Tuần được chứng thực, gió lập tức đổi hướng, Thời Cố được tâng bốc đến mức trên trời vô địch, dưới đất vô song. Nói quá lên nhất là, chẳng biết ai lan ra câu: Thời Cố là vị cứu thế do Thiên Đạo phái tới, để cứu lấy Cửu Thịnh Hư đang lầm than trong chiến loạn.
Về việc này, Thương Diễm Hư và Thiên Phượng Hư đều cười khinh, nói cứu thế gì mà chỉ mẹ nó cứu có một tộc.
Tuy nhiên, bất kể lời đồn là thế nào, có một điều không thể nghi ngờ – đó là sự hiếu kỳ của mọi người đối với Thời Cố đã đạt đến đỉnh điểm.
Đáng tiếc thay, cho dù mọi người dò la khắp nơi cũng không tìm ra được tung tích hiện tại của Thời Cố. Dường như y đã biến mất khỏi thế gian, kể từ sau ảo trận hôm ấy thì không còn bất kỳ dấu vết nào nữa.
Ngoài hai lời đồn trên, thực ra còn có một lời đồn thứ ba.
Lời đồn này lan truyền không rộng, mỗi khi có người nhắc đến, đều thận trọng hết sức, như thể sợ trên trời có người nghe thấy.
Lời đồn này liên quan đến Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Gần đây, chẳng rõ vì lý do gì, ma tộc bỗng nhiên tăng cường tấn công, liên tục chiếm được nhiều môn phái và thành trấn. Dân chúng thì hoang mang lo sợ, tu sĩ cũng không rảnh lo cho người khác. Trong lúc thế này, Cửu Thịnh Thiên Tôn tự nhiên trở thành đối tượng đầu tiên mọi người nghĩ tới.
Thế nhưng, bên ngoài Cửu Quang Điện, người quỳ cầu xin ngày càng đông, mà Cửu Thịnh Thiên Tôn lại mãi chẳng có chút động tĩnh nào.
Lúc đầu, mọi người chỉ cho rằng thành ý chưa đủ, liền ba quỳ chín lạy, máu tươi trên trán thấm đẫm mặt đất.
Nhưng khi từng người một kiệt sức ngã xuống, họ vẫn chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Nếu là chuyện xảy ra hai mươi năm trước thì cũng không có gì lạ, bởi mấy ngàn năm qua, Cửu Thịnh Hư từng trải qua vài lần nguy cơ, Cửu Thịnh Thiên Tôn chưa từng ra tay.
Nhưng trớ trêu thay, hai mươi năm trước, Cửu Thịnh Thiên Tôn đã xuất thủ, g**t ch*t Ma Đế phương Bắc là Úc Mục, thậm chí còn tiêu diệt nửa ma tộc.
Thế là có người thấy bất bình.
Loại người này thực ra chỉ chiếm thiểu số, nhưng trong khi ai ai cũng thể hiện sự tôn kính đối với Cửu Thịnh Thiên Tôn, bỗng nhiên lại xuất hiện vài kẻ như vậy, liền trở nên nổi bật.
Mỗi người mỗi ý, có kẻ nói Cửu Thịnh Thiên Tôn nhận cúng tế mà không làm việc, cũng có kẻ nói Cửu Thịnh Thiên Tôn chỉ quan tâm đến con gái mình, không để ý sống chết của thiên hạ.
Động tĩnh vừa lan ra, một bộ phận tu sĩ sùng bái cuồng nhiệt Cửu Thịnh Thiên Tôn lập tức dấy binh nổi dậy, cùng đám người kia tranh cãi kịch liệt từ lời nói đến hành động, đánh nhau đến mức vô cùng hung hãn mãnh liệt.
Có người sau khi bị đánh thì im bặt, không dám phát ra tiếng nói khác biệt nữa, cũng có người bị đánh xong thì phẫn nộ, bắt đầu phản kích, trong đó phản ứng dữ dội nhất là một kẻ đã đập phá một ngôi Cửu Quang Miếu thờ Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Đó chính là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Thiên hạ đều biết, ở Cửu Thịnh Hư, đập miếu Cửu Quang còn nghiêm trọng khủng khiếp hơn cả đập vào sơn môn của Tứ đại tông môn.
Người đập miếu cũng là một tu sĩ, nhưng tu vi lại không cao, chỉ vừa mới bước vào Trúc Cơ kỳ, sau khi bị bắt thì lập tức bị l*t s*ch y phục, bị diễu phố bêu danh, sau đó bị áp giải ra chợ loạn, thi hành hình phạt thiên đao vạn quả, lại còn được gọi bằng cái tên tốt đẹp là “giết một răn trăm”.
Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là, cho dù đến mức ấy rồi, người đó lại không hề sợ hãi, toàn thân đầy máu, cười điên cuồng, lớn tiếng mắng thiên hạ ngu muội, xem kẻ trộm là thần giả, còn nói một ngày nào đó đại lục sẽ bị hủy diệt dưới tay Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Sau đó, lời nói ngắt ngang, vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, người này lựa chọn tự bạo, máu tươi nhuộm đỏ nửa bầu trời xanh.
Úc Chiêm nghe được những tin tức này khi đang ở đại điện chính của Thương Vân Tông, nhưng hiện giờ nơi ấy đã bị trưng dụng làm nơi bố trí chiến sự trước trận của Cừu Y, lúc này trong điện ngồi đầy những nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến Thương Diễm Hư chấn động ba lượt, Ma Đế phương Nam và phương Đông cũng có mặt trong số đó.
“Huynh đệ Úc à, chuyện này ngươi thấy sao?”
Cừu Y nhìn về phía Úc Chiêm, những người khác cũng lần lượt quay đầu.
Úc Chiêm ngồi bên dưới Cừu Y, địa vị hơi thấp hơn hai vị Ma Đế còn lại một bậc, nhưng vẫn cao hơn những người như đường chủ Hộ Pháp một cấp, chiếc mặt nạ màu bạc che khuất phần lớn gương mặt thật của y, chỉ có đôi môi mỏng lộ ra dưới mặt nạ là có thể nhìn ra một chút thờ ơ.
“Kẻ tự cho mình là trời, tất nhiên sẽ không tùy tiện can thiệp chuyện phàm trần.”
Úc Chiêm vừa nói vừa lười biếng dựa vào lưng ghế, che giấu đi chút giễu cợt nơi đáy mắt.
Từ lúc y đề xuất muốn để quân ma tộc khác tiến vào lãnh địa, cần phải cưỡng ép xé rách quy tắc, đến hiện tại, đã tròn một tháng trôi qua.
Một tháng trời, đám người này vậy mà vẫn còn đang do dự có nên ra tay hay không.
Muốn có dã tâm, lại không dám liều mạng, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?
Chống cằm, Úc Chiêm thi triển một kỹ năng mới học được từ chỗ Thời Cố.
— Ngẩn người.
Chỉ là y cuối cùng không giống Úc Chiêm, đầu óc nói thả lỏng là thả lỏng được, nên vừa ngẩn ngơ một lúc liền bắt đầu suy nghĩ chính sự.
Thật ra những lời đồn bên ngoài, phần lớn là do Úc Chiêm sai người tung ra.
Nhưng chuyện nói Thời Cố là cứu thế chủ, y lại chưa bao giờ căn dặn.
Còn kẻ đã đập phá miếu Cửu Quang rồi bị đánh chết sống ấy, rốt cuộc là một thanh niên nhiệt huyết từ đâu ra?
Lông mày hơi nhíu, Úc Chiêm dùng ngón tay đặt bên tay vịn ghế nhẹ gõ lên.
Chuyện này nói lớn thì cũng chẳng lớn, nhìn bề ngoài thì có vẻ chẳng có điểm đáng nghi, nhưng Úc Chiêm cứ cảm thấy, không thể chỉ dùng hai chữ “nhiệt huyết” để giải thích.
Úc Chiêm biết rõ hơn ai hết thủ đoạn tẩy não của Cửu Thịnh Thiên Tôn sâu sắc đến nhường nào.
Thậm chí nếu không phải lần này y sai người tung tin đồn, đám người ấy dù có dập đầu chết dưới điện Cửu Quang, cũng sẽ không nói ra nửa lời nghi ngờ.
Hay là mai gửi tin cho Tả Ngọc, bảo hắn tra một chuyến.
Úc Chiêm suy nghĩ miên man.
Âm điệu khúc cầm uyển chuyển từ dưới đài vang lên, là mấy nữ tử nhân tộc đang nhẹ nhàng múa dưới đó, Úc Chiêm sau khi để lại câu nói nửa hư nửa thực kia thì cũng không lên tiếng nữa, mà Cừu Y vốn dĩ cũng không có ý định tham khảo ý kiến của y, hỏi xong thì liền quay sang tiếp tục thương nghị với mấy người khác.
Đêm đó, sấm vang rền, tiếng mưa rơi lộp bộp.
Nơi đây là biên giới của Cửu Thịnh Hư, Úc Chiêm che dù đứng giữa màn mưa, không hề bất ngờ với kết cục này.
Phía xa, vô số lá cờ đỏ đen dày đặc tạo thành một pháp trận kỳ dị, ba vị Ma Đế hợp thể kỳ dẫn theo vô số thuộc hạ, mỗi người đứng tại một mắt trận, linh lực cường đại mênh mông cuồn cuộn.
Cúi mắt nhìn trận pháp trước mặt, Úc Chiêm trong mắt thoáng hiện vẻ hoài niệm.
Trận pháp này là do mẫu thân của hắn, Lam Thư, truyền lại.
Lam Thư từng bái sư tại Cửu Quang điện, tu vi kỳ thực cũng rất cao, chỉ là từ nhỏ ít tiếp xúc với bên ngoài, cũng chẳng có ai thúc ép nàng tu luyện, không có áp lực, tất nhiên dễ sinh lười nhác. Khi dạy Úc Chiêm, nàng cũng thường dạy dỗ có lệ, chẳng mấy khi nghiêm túc.
Tuy vậy, Lam Thư biết rất nhiều chuyện, trong đó có cả cách áp chế pháp tắc.
Nàng là người rất thuần túy. Loại thuần túy này không phải về tính cách, mà là trong cách đối nhân xử thế.
Dù tuổi tác thật sự của nàng còn lớn hơn cả Úc Mục, nhưng cái gọi là đề phòng người khác, nàng xưa nay chẳng hiểu. Năm đó Úc Mục hỏi nàng học những thuật pháp nghịch pháp tắc ấy từ đâu, nàng không chút do dự mà trả lời thật, và câu trả lời ấy đã vượt ngoài dự liệu của cha con bọn họ.
— Là bởi vì Cửu Thịnh Thiên Tôn cứ mười năm lại thi triển một lần, lâu dần Lam Thư mới học được.
Nghĩ đến đây, Úc Chiêm cúi mắt, nhìn về phía xa.
Nơi đó có một tầng kết giới trong suốt như ẩn như hiện bao trùm cả Cửu Thịnh Hư, người khác không thấy được, nhưng Úc Chiêm, kẻ có một phần huyết mạch Thiên Tôn, thì lại nhìn rõ mồn một.
Đó là pháp tắc, là pháp tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Một tia chớp xẹt qua, soi sáng bóng dáng Úc Chiêm giữa màn mưa, cũng lấn át cả lời thì thầm gần như khó nghe của hắn.
“Đồ giả mạo kém cỏi, có thể tồn tại được bao lâu chứ?”
Trong bốn Hư, pháp tắc ảnh hưởng đến Thương Diễm Hư xưa nay là yếu nhất, cũng vì vậy mà trong Ma tộc, hỗn huyết nhân tộc xuất hiện nhiều nhất tại đây.
Mà nguyên do, lại chính là nhờ vào những lá cờ Âm Dương xuất hiện khắp nơi trong Thương Diễm Hư này.
Tổ tiên từng nói, cờ Âm Dương liên kết thiên mệnh.
Người đời hiểu sai câu đó, cứ tưởng nói đến việc bói toán tương lai, dò xét thiên mệnh.
Nhưng thực ra, cái gọi là thiên mệnh ở đây, là chỉ Thiên Đạo.
Cửu Thịnh Thiên Tôn dùng pháp tắc của mình thay thế Thiên Đạo đã bao năm ngông cuồng như thế, Úc Chiêm không tin Thiên Đạo sẽ cứ thế làm ngơ.
Mà việc hắn cần làm, chính là mượn sức Ma tộc cùng Thiên Đạo, xé nát pháp tắc kia.
Sấm sét càng lúc càng dày đặc, như thể có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, bổ nát tất cả mọi người.
Rốt cuộc—
“Ầm!!!”
Tiếng nổ chấn động đất trời, kèm theo tiếng vỡ vụn lanh lảnh, chẳng phải do sét đánh trúng đất, mà lại giống như có thứ gì đó bằng lưu ly đang vỡ tan.
Trong mắt Úc Chiêm, lớp kết giới trong suốt kia từng chút một nứt ra, rồi biến mất hoàn toàn.
…
Cung điện trắng toát và rộng rãi.
Bàn tay đang chơi cờ không biết từ lúc nào đã dừng lại, người tóc bạc mắt trắng nhìn đối diện, giọng nói trầm thấp.
“Ta còn tưởng ngoài người chồng mù mắt của ngươi ra, thì chẳng còn ai dám khiêu khích ta nữa.”
Phía đối diện hoàn toàn yên lặng.
Người chơi cờ dường như đã quen với điều này, không thấy gì lạ, chỉ thì thầm có phần nghi hoặc: “Sẽ là ai đây…”