Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 96

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Linh lực cường đại khiến không gian thoáng chốc bị vặn vẹo.

 

Phạm Hoành Dận trước nay chưa từng thực sự cảm nhận được sự cường đại của Cửu Thịnh Thiên Tôn, nhưng hắn từng nghĩ, dù có mạnh đến mấy thì cũng không thể đáng sợ hơn lúc Thời Cố phát điên.

 

Thế nhưng khi chiêu thức mạnh mẽ ấy sắp giáng xuống, hắn mới phát hiện, thì ra khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định, con người sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.

 

Bởi vì... căn bản là không kịp sợ.

 

Mọi thứ xung quanh đều bị sức ép nghiền nát tan tành, một chiếc lá khô lướt qua dưới cơn chấn động mạnh, lướt qua má Thời Cố, để lại một vết trầy đỏ mảnh như sợi chỉ.

 

Cuồng phong, sấm sét, ánh chớp, mây đen.

 

Bầu trời trở nên tối tăm và ngột ngạt, tiếng gió và tiếng sấm đan xen hỗn loạn, cùng với tiếng linh lực đang bùng nổ ngày càng gần, gần như lấn át mọi âm thanh khác.

 

Nhưng điều kỳ lạ là, trong cơn hỗn loạn đó, Thời Cố vậy mà vẫn nghe rõ được tiếng gào thét như xé rách cổ họng của Úc Chiêm.

 

Gào lớn như vậy, cổ họng chắc sẽ đau lắm.

 

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Thời Cố chỉ còn lại một ý nghĩ như vậy.

 

Sau đó, linh lực bùng nổ liền trực tiếp nuốt trọn lấy y.

 

Lần này, có lẽ thực sự sẽ chết rồi.

 

Ngẩn ngơ nghĩ vậy, Thời Cố bỗng có chút hối hận.

 

Biết vậy, đêm qua đã không đánh Úc Chiêm ngất đi, làm thêm vài lần nữa thì hơn.

 

Thế nhưng, cơn đau như dự đoán... lại mãi không đến.

 

Sấm sét vẫn không ngừng giáng xuống, gió cũng mạnh đến mức kinh hoàng.

 

Thế nhưng trong cơn cuồng phong, dường như có ai đó đã chắn bớt phần nào trận gió dữ ấy.

 

Thời Cố hơi ngơ ngác buông tay đang giơ lên xuống, trong mắt mang theo vẻ mơ hồ, khoảnh khắc tiếp theo, y đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

 

Thời Cố lập tức trợn to mắt.

 

Dưới áp lực kép từ lôi kiếp và Cửu Thịnh Thiên Tôn, cho dù lúc này Úc Chiêm đã bước vào giai đoạn Độ Kiếp kỳ, vẫn không cách nào nhúc nhích nổi dù chỉ một bước.

 

Y không biết Úc Chiêm làm cách nào để có thể chống lại áp lực mà chỉ trong một thoáng đã lao đến trước mặt mình, nhưng khóe môi mang máu của Úc Chiêm lại chân thật đến mức khiến y đau thắt tâm can.

 

Trong ấn tượng của y, Úc Chiêm thật ra rất hiếm khi bị thương.

 

Ngược lại là Thời Cố, cứ động tí là có thể hù Úc Chiêm đến nửa sống nửa chết.

 

Y nhớ lại lần mở ra Bí Cảnh Cửu Thiên, Úc Chiêm không biết y có thực lực kỳ Đại Thừa, còn tưởng Thời Cố đã gặp chuyện trên chiến trường, sắc mặt trắng bệch chạy đến, trong mắt toàn là hoảng loạn.

 

Lại nhớ đến khi trước bị mắc kẹt trong ảo cảnh, Thời Cố nằm trong vũng máu, Úc Chiêm cứ tưởng y đã chết, toàn thân run lên như cái sàng.

 

Chuyện trước là chính mắt Thời Cố thấy, chuyện sau là do Phạm Hoành Dận và 006 kể lại.

 

Nhưng thật ra, Thời Cố vẫn không thật sự hiểu nổi.

 

Một phần là vì y cảm thấy mình không xứng đáng để Úc Chiêm đối xử như vậy, phần khác là vì cảm xúc quá mãnh liệt, khiến y rất khó mà đồng cảm được.

 

Mà hiện tại, khi thấy Úc Chiêm chắn trước mặt mình, cảm xúc mà y từng không thể hiểu kia, trong khoảnh khắc liền trở nên rõ ràng, nhưng Thời Cố lại thà rằng mình mãi mãi không hiểu.

 

Thì ra tận mắt nhìn thấy người mình yêu xảy ra chuyện, lại khó chịu đến thế này.

 

Tim đau đến mức không thở nổi, y mở to mắt, mặc cho ánh sáng chói lòa từ lôi kiếp rọi xuống, mang đến từng đợt đau đớn kịch liệt.

 

Nước mắt thấm ướt vai áo Úc Chiêm, Thời Cố cảm thấy tay mình đang run, chân cũng đang run.

 

Nhưng y vẫn đứng rất thẳng, y sợ mình mà ngã xuống, Úc Chiêm cũng sẽ gục theo.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn giờ đây đã được giải phong...

 

Y đã giải phong rồi, mạnh như thế, người bình thường e là một chiêu cũng không đỡ nổi...

 

Úc Chiêm sẽ chết sao?

 

Nếu y chết rồi... mình phải làm sao đây?

 

Thời Cố thẫn thờ nghĩ, những giọt nước mắt rơi xuống không dứt.

 

Sau đó, y bỗng siết chặt tay lại.
Từng điểm xám lần nữa lan đầy trong đôi mắt y, trực tiếp nói cho Thời Cố biết - lần này nếu phát điên xong, có lẽ sẽ không thể trở lại bình thường được nữa.

 

Không thể trở lại... thì không thể trở lại thôi.

 

Làm một kẻ điên, ít nhất trong lòng sẽ không đau đến thế.

 

"Úc Chiêm..."

 

Khẽ lẩm bẩm, giọng Thời Cố khàn khàn nghẹn ngào.

 

"Khóc cái gì?"

 

Thanh âm nhẹ nhàng mang theo một tiếng thở dài, vang lên không hề báo trước.

 

Thời Cố lập tức cứng đờ, màu xám trong mắt cũng như bị điện giật mà rút lại đôi chút.

 

Úc Chiêm khẽ thở dài, buông Thời Cố ra, ánh mắt nhìn y mang theo vài phần thương xót và bất đắc dĩ.

 

Tiếng sấm và gió vào lúc này đều trở thành âm thanh nền không đáng bận tâm, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, Thời Cố ngây ngốc nhìn Úc Chiêm, như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

 

Úc Chiêm cúi đầu, chậm rãi hôn đi từng giọt nước mắt trên gò má Thời Cố, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y như an ủi, cho đến khi màu xám trong mắt Thời Cố hoàn toàn tan đi, mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt phức tạp.

 

"Hắn đã thu chiêu lại rồi."

 

"Hắn" là ai, Úc Chiêm không nói.

 

Nhưng Thời Cố lập tức hiểu được Úc Chiêm đang nói đến ai.

 

"Ầm --!"

 

Lại một đạo lôi đình gào thét giáng xuống.

 

Đạo lôi này hoàn toàn khác biệt so với những tia chớp trước đó, uy thế mạnh lên gấp bội, ngay cả màu sắc của sấm sét cũng từ lam tím ban đầu biến thành kim hồng chói mắt.

 

"Muốn từ độ kiếp phi thăng, phải vượt qua bốn mươi chín đạo lôi kiếp."

 

Giọng Úc Chiêm rất thấp, mang theo chút run rẩy mà e rằng chính y cũng chưa phát hiện, "Còn lại ba đạo cuối cùng rồi."

 

Bàn tay Thời Cố bị Úc Chiêm nắm rất chặt, y nhìn theo ánh mắt Úc Chiêm, nhìn về phía Cửu Thịnh Thiên Tôn đang ở chính giữa lôi kiếp.

 

Tay Cửu Thịnh Thiên Tôn vẫn giữ nguyên động tác khi thi pháp ban nãy, dường như cảm nhận được ánh nhìn của hai người, hắn hơi khựng lại, rồi từ từ thu tay.

 

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn cực kỳ phức tạp, cảm xúc đan xen chồng chất, Thời Cố không hiểu được, cũng không đoán ra.

 

Nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, sau đó, Cửu Thịnh Thiên Tôn xoay người.

 

Thế nhưng Thời Cố lại nhạy bén nhận ra, Cửu Thịnh Thiên Tôn hình như liếc mắt nhìn về phía bên cạnh hai người một cái.

 

Thời Cố nghiêng đầu theo bản năng, liền nhìn thấy phía xa, một bóng người áo trắng nhỏ nhắn đang lặng lẽ ngồi bên một gốc đại thụ.

 

- Khi Phạm Hoành Dận tới trước đó, vì không có chỗ nào khác, nên đã đặt Lam Thư ở chỗ ấy.

 

Trái tim Thời Cố bỗng siết lại, quay đầu lại thì thấy Cửu Thịnh Thiên Tôn đã xoay lưng về phía hai người rồi.

 

Lúc này, thương thế trên người hắn đã cực kỳ nghiêm trọng, cả bộ bạch y đã biến thành đỏ đen, một phần là do bị lôi kiếp đánh trúng, một phần là bị máu nhuộm đỏ.

 

Mà trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn không làm gì cả, chỉ nắm chặt tay Trương Liên bên cạnh, rồi khẽ nhắm mắt lại.

 

"Cha, con xin người, đừng giết Chiêm nhi."

 

Một cảnh tượng hai mươi năm trước đột nhiên hiện lên trong đầu.

 

Hắn nghe thấy đứa con gái luôn ngoan ngoãn ấy rơi lệ, nắm lấy vạt áo hắn, khẽ cất lời: "Coi như là nguyện vọng cuối cùng... của con."

 

Đạo lôi cuối cùng, dữ dội nhất.

 

Có lẽ vì chấp niệm đã thành, thân thể Trương Liên dần dần tan biến.

 

Lam Phong Hành không quay đầu nhìn, chỉ lặng lẽ cảm nhận cảm giác trong lòng bàn tay dần dần biến mất.

 

Về sau nữa, hắn cũng không còn cảm nhận được điều gì nữa.

 

...

 

Năm thứ 26666 lịch Đại Lục Tứ Hư.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn Lam Phong Hành, người đã tại vị 2704 năm, đột nhiên tuyên bố thoái vị.

 

Tin tức này vừa lan ra, lập tức gây chấn động toàn bộ đại lục Tứ Hư. Nhưng sự chấn động lớn hơn nữa, vẫn là những gì xảy ra sau đó.

 

Ngày hôm ấy, Cửu Thịnh Thiên Tôn Lam Phong Hành đứng giữa chợ lớn của thành Càn Hưng, từng chữ từng lời, tự thuật toàn bộ tội trạng của mình.

 

Nơi hắn đứng, giống hệt vị trí năm đó Trương Xích Lâm từng đứng lên mắng hắn. Lời hắn nói ra, cũng không khác là bao so với những gì Trương Xích Lâm từng chỉ trích.

 

Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ chính là lần này hắn kể càng chi tiết sống động hơn, thậm chí còn thêm vào rất nhiều tội ác mà người ngoài không hề biết đến. Nội dung ghê tởm đến mức khiến tất cả những người có mặt đều chấn kinh.

 

Sau nỗi kinh ngạc là vô vàn dân chúng không cách nào kiềm chế được cơn phẫn nộ.

 

Đây là một cảnh tượng nhất định sẽ được ghi vào sử sách: kẻ từng được ngưỡng vọng vô số, nay lại chật vật đứng giữa nơi phố chợ hỗn loạn, gánh lấy lửa giận từ bốn phương tám hướng.

 

Lời nguyền rủa, tiếng mắng nhiếc, rau củ quả bị ném tới tấp, còn có cả những cú đấm cú đá chẳng thể ngăn nổi.

 

Một phụ nữ trung niên quần áo rách rưới xô qua đám đông, dùng sức lực lớn nhất của một nữ nhân, tát mạnh lên mặt Lam Phong Hành, để lại một dấu bàn tay lớn rành rành.

 

"Ngươi có biết không, chồng ta chỉ là một yêu tộc nhỏ chẳng có bao nhiêu tu vi."

 

Nước mắt trào ra từ mắt bà ta, trên mặt viết đầy oán hận: "Chỉ vì ngươi! Vì ta và hắn sinh ra một đứa con lai, liền bị cả thôn ruồng bỏ! Chồng ta bị chúng coi là tà vật! Bị tra tấn đến chết! Con trai ta vì pháp tắc của ngươi! Chưa đến hai tuổi đã vì bệnh nặng mà chết!"

 

"Tại sao người chết không phải là ngươi!!!"

 

Tiếng gào thét đến xé gan xé ruột vang khắp phố chợ, từ người được vạn người tôn kính, trở thành kẻ bị vạn người khinh bỉ, chỉ trong chớp mắt mà thôi.

 

Ngày hôm đó, những người từng bị Cửu Thịnh Thiên Tôn bức hại từ khắp nơi ùn ùn kéo tới, có oán báo oán, có thù báo thù.

 

Oán khí của họ, phải đến tận hơn hai tháng sau mới dần dần nguôi ngoai.

 

Hơn hai tháng sau, Úc Chiêm dắt tay Thời Cố, chậm rãi đi đến nơi giam giữ Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Kẻ từng là cường giả đỉnh cao của đại lục, lúc này chỉ còn thoi thóp co ro trong một góc nhỏ của nhà lao, mái tóc bạc bị dơ bẩn nhuộm đen, thảm hại đến mức chẳng còn ra hình người.

 

Hắn đại khái tưởng lại có người đến trả thù mình, ngón tay hơi động, ngẩng mắt lên, liền đối diện với ánh nhìn của Úc Chiêm.

 

Không khí như thoắt cái trở nên yên tĩnh, hai người lặng lẽ nhìn nhau rất lâu rất lâu.

 

"Ngươi có từng hối hận không?"

 

Úc Chiêm trầm giọng mở miệng, ánh mắt mang theo băng lạnh, hỏi ra câu hỏi mà năm xưa Trương Liên từng hỏi, nhưng Lam Phong Hành đã không trả lời.

 

Lam Phong Hành im lặng.

 

Mái tóc dơ bẩn che khuất nét mặt hắn, hắn vẫn không đáp, nhưng Thời Cố nhìn thấy bàn tay buông thõng bên người hắn khẽ siết chặt lại.

 

Kỳ thực, Cửu Thịnh Thiên Tôn là được Thời Cố cứu sống.

 

Lôi kiếp hiểm ác khôn lường, nhưng đối với Thời Cố - người mang một phần luân hồi của Thiên Đạo - thì lại không gây ra tổn thương thực chất.

 

Vì vậy, trước khi đạo lôi cuối cùng giáng xuống, Thời Cố đã kéo lấy Cửu Thịnh Thiên Tôn bị trọng thương, giữ lại một hơi thở cuối cùng cho hắn.

 

Đối diện với ánh mắt phức tạp của Úc Chiêm, Thời Cố không né tránh: "Hắn gây nên bao nhiêu tội lỗi, không thể chết dễ dàng như vậy."

 

"Ít nhất, cũng phải có lời giải thích với những người đã chết oan, cũng phải có công đạo cho những kẻ vô cớ bị chèn ép."

 

Nói xong, y khẽ ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi Úc Chiêm.

 

"Chuyện ngươi không nỡ ra tay, vậy để ta làm."

 

Úc Chiêm khựng lại, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Thời Cố vào lòng, lặng lẽ nhìn ra xa.

 

Thời Cố biết, đó là sự đồng ý.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn trọng thương tuy giữ được mạng, nhưng tu vi hoàn toàn phế bỏ, từ nay chẳng khác gì phàm nhân.

 

Úc Chiêm áp giải hắn đến Ma Đô phương Bắc của Thương Diễm Hư, nơi sân viện từng ấm áp, giờ đã lạnh lẽo tiêu điều.

 

Linh đường chưa từng tháo xuống suốt hai mươi năm vẫn trống trải như xưa, Úc Chiêm nhìn nó, cưỡng ép ấn Lam Phong Hành xuống, bắt hắn quỳ lạy tạ lỗi trước linh vị.

 

Trên bài vị, viết tên Úc Mục và Lam Thư.

 

Sau đó, Úc Chiêm không còn quản đến Cửu Thịnh Thiên Tôn nữa, mà giao hắn cho Trương Xích Lâm xử lý.

 

Kẻ này tạo nghiệt quá nhiều, nợ phải trả cũng quá nhiều.

 

Úc Chiêm không quản được, cũng không định quản.

 

Đây là quả báo mà hắn đáng phải chịu.

 

Còn lần này vì sao lại đến, là bởi Trương Xích Lâm nói, phải để hắn tự mình quyết định kết cục cuối cùng của Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Về việc này, Úc Chiêm im lặng rất lâu.

 

Cuối cùng hắn nói: "Thả đi."

 

Khi hắn nói câu đó, giọng điệu không có chút dao động nào, nhưng Cửu Thịnh Thiên Tôn nghe xong thì cả người chấn động dữ dội.

 

Với danh tiếng hiện giờ của Cửu Thịnh Thiên Tôn trên đại lục, nếu bị thả ra, chỉ sợ còn thê thảm đau khổ hơn cả lúc ở trong lao ngục.

 

Nhưng hắn sẽ không chết dễ dàng, bởi vì lúc Trương Xích Lâm yêu cầu hắn ra mặt nhận tội trước toàn đại lục, đã cho hắn uống một viên linh đan cực phẩm, để dù thân mang trọng thương, vẫn không nguy đến tính mạng.

 

Tuy nhiên, dù ngoại thương không giết được hắn, thì bệnh tật và tuổi thọ cũng không vì thế mà thay đổi.

 

Thời Cố gần như có thể tưởng tượng ra quãng đời sau này của một kẻ giờ đây chỉ là phàm nhân: nghèo khổ túng thiếu, thù oán không dứt, bệnh tật dày vò, cuối cùng chết trong đau đớn.

 

Nói xong câu đó, Úc Chiêm không nói thêm gì, xoay người rời đi.

 

Nhưng hắn không ngờ rằng, chỉ vài tháng sau, hắn lại một lần nữa quay trở lại nơi này.

 

Chỉ là lần này đến, Cửu Thịnh Thiên Tôn trong lao ngục đã biến thành một đống máu thịt tơi tả, được phủ vải trắng lên, chỉ có vài vệt máu vẫn rịn ra ngoài.

 

Phạm Hoành Dận cũng có mặt, chau mày, trầm giọng nói: "Hắn ra ngoài sau đó bị một vài dị chủng và ma tộc bắt được hành hạ, sau này đại khái là chịu không nổi, liền... nhảy xuống Thiên Tru Nhai."

 

"Hơn nữa có lẽ là bị tra tấn quá nặng, về sau tinh thần cũng có vấn đề, điên điên dại dại."

 

Nói đến đây, Phạm Hoành Dận không nhịn được liếc nhìn Thời Cố một cái.

 

Hắn đối với chuyện của Thời Cố chỉ biết đại khái qua loa, nhưng cũng không cản trở hắn thấy cảm khái.

 

Mấy ngày nay, bọn họ đã điều tra rõ không ít chuyện, trong đó có một việc: năm xưa Thời Cố vì sao lại chuyển sinh nhầm sang thế giới khác, là bởi pháp tắc của Cửu Thịnh Thiên Tôn khiến toàn đại lục không ai có thể đột phá Đại Thừa, khiến Thời Cố căn bản không thể chuyển sinh bình thường tại Tứ Hư đại lục.

 

Nếu không phải vì vậy, Thời Cố cũng đã không bị dằn vặt đến mức trở thành một kẻ phân liệt tinh thần.

 

Nực cười là phong thủy luân chuyển, năm xưa Cửu Thịnh Thiên Tôn gián tiếp ép Thời Cố phát điên, mà đến lúc chết, hắn cũng bị những kẻ thù xưa tra tấn thành một kẻ điên.

 

"Còn cái này, là tìm thấy trên người hắn."

 

Phạm Hoành Dận vừa nói vừa đưa cho Úc Chiêm một tờ giấy nhàu nát.

 

"Nghe nói khoảng thời gian hắn phát điên trước khi chết, vẫn luôn lẩm bẩm gọi tên Liên nhi, Thư nhi..."

 

Phạm Hoành Dận hơi do dự, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.

 

Úc Chiêm cụp mắt nhìn xuống.

 

Trên giấy, nét chữ được viết bằng máu tươi, nét bút nguệch ngoạc, hẳn là được viết trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.

 

Chữ không nhiều, chỉ có bảy chữ, chia làm hai hàng.

 

Là ta sai rồi.

 

Xin lỗi.

 

Không khí có phần ngột ngạt, báo hiệu hôm nay lại là một ngày u ám mây đen dày đặc.

 

Mà bầu không khí trong ngục còn ngột ngạt hơn cả thời tiết.

 

Úc Chiêm đã trầm mặc rất lâu, rất lâu.

 

Lâu đến mức bên ngoài vang lên tiếng sấm rền, lâu đến mức sau tiếng sấm là trận mưa lớn trút xuống, cuối cùng mưa lớn chuyển thành mưa nhỏ, dần dần tí tách rơi.

 

Phạm Hoành Dận vốn là người biết nhìn sắc mặt, thấy trạng thái của hắn như vậy liền lập tức sai người đưa Cửu Thịnh Thiên Tôn rời đi, còn mình thì âm thầm lui ra.

 

Rất nhanh, trong nhà lao rộng lớn chỉ còn lại Thời Cố và Úc Chiêm.

 

Cuối cùng, Úc Chiêm lên tiếng.

 

"Người chết dưới Thiên Tru Nhai, cả thân lẫn hồn đều tan biến hoàn toàn, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có."

 

Úc Chiêm siết tờ giấy rất chặt.

 

Theo tu vi tan biến, ảnh hưởng của tâm ma cũng dần tiêu tán, trong khoảng thời gian này Cửu Thịnh Thiên Tôn dần hồi tỉnh lại, áp lực về mặt tâm lý mà hắn phải gánh chịu e rằng vô cùng to lớn.

 

Trước đó Úc Chiêm từng hỏi Lam Phong Hành có từng hối hận hay không, Lam Phong Hành không trả lời.

 

Nhưng bây giờ, Úc Chiêm đã biết câu trả lời.

 

Hắn không phải vì không chịu nổi tra tấn mới chọn nhảy xuống vực.

 

Hắn là đang nói cho Úc Chiêm biết đáp án, cũng là đang vì chính mình mà đền bù.

 

Còn người mà hắn cảm thấy có lỗi, là chỉ có Trương Liên và Lam Thư, hay là bao gồm cả thế gian này, thì e rằng chỉ có Cửu Thịnh Thiên Tôn mới biết được câu trả lời.

 

Thời Cố im lặng, nắm lấy tay hắn, lặng lẽ ở bên cạnh.

 

Không có an ủi, cũng không có khuyên nhủ, chỉ là ở bên.

 

Y biết, lúc này Úc Chiêm cần được yên tĩnh một chút.

 

Nhà giam u ám, Thời Cố kéo hắn đứng bên cửa ngục, hai người cùng nhau nhìn ra bên ngoài.

 

Mưa đã gần như tạnh hẳn, chỉ là mây đen vẫn tản rất chậm, vì vậy xung quanh vẫn còn nặng nề.

 

Úc Chiêm dường như hóa thành một tảng đá cứng cỏi giữa gió, không biết bao lâu sau mới hơi động đậy, nhưng là để ôm chặt Thời Cố vào lòng.

 

Từ khoảnh khắc Úc Chiêm nhận ra nguồn gốc của hoa văn trên người Cửu Thịnh Thiên Tôn, hắn đã không định nương tay.

 

Thực tế, hắn quả thực không hề nương tay chút nào, bất kể là dùng lời lẽ ép đối phương khiến tâm ma nhanh chóng sinh sôi, hay âm thầm ra tay, khiến Trương Liên với thân thể linh thể vẫn có thể mở miệng nói chuyện.

 

Rồi đến sau đó đem Cửu Thịnh Thiên Tôn giao cho Trương Xích Lâm, và cuối cùng là thả hắn ra mặc cho sống chết.

 

Úc Chiêm chưa từng nương tay.

 

Nhưng...

 

"Ta cuối cùng cũng đã báo thù rồi."

 

Thu lại tờ giấy đẫm máu kia, Úc Chiêm khẽ nói, giọng khô khốc và khàn đặc.

 

Thời Cố khựng lại, lòng bàn tay lặng lẽ đặt lên lưng Úc Chiêm, dịu dàng vỗ nhẹ.

 

Giống hệt như lúc trước Úc Chiêm từng an ủi y.

 

Hắn cuối cùng đã thành công, khiến kẻ tội ác tày trời kia nhận lấy báo ứng đáng có.

 

"Nhưng tại sao..." Vô thức ôm lấy ngực, trên gương mặt Úc Chiêm tràn đầy hoang mang, "Ta lại không cảm thấy vui chút nào?"

 

Tim Thời Cố thắt lại, ôm chặt lấy Úc Chiêm.

 

Bàn tay xưa nay luôn rộng lớn ổn trọng giờ phút này lại run rẩy nằm giữa vòng tay ôm nhau của hai người, nhưng lại như siết chặt lấy trái tim Thời Cố, khiến y cảm thấy vô cùng chua xót.

 

Y rất hiếm khi thấy Úc Chiêm yếu ớt như vậy, cho nên chỉ cần bắt gặp một lần, liền đau lòng không thể tả.

 

Nhưng y lại không biết nên an ủi Úc Chiêm thế nào lúc này, chỉ có thể nghiêng mặt nhẹ nhàng cọ vào má hắn, khẽ khàng cất lời như thì thầm: "Ta biết, ta đều biết..."

 

Y đều biết, thật sự biết.

 

Y biết cảm giác trống rỗng khi áp lực bỗng chốc tiêu tan, cũng hiểu sự mờ mịt khi cuối cùng báo được đại thù.

 

Giống như năm ấy, khi y cuối cùng trốn thoát khỏi ngục tù đã tra tấn cả cuộc đời mình, lại trốn trong một góc lặng lẽ khóc thầm.

 

"Ngươi xem."

 

Thời Cố vừa nói, tay nhẹ dùng sức, kéo Úc Chiêm cùng nhau bước ra khỏi nhà giam phía sau.

 

Ngoài ngục, là một bầu trời rộng lớn.

 

Trời vẫn âm u, nhưng vào khoảnh khắc Thời Cố nói ra lời ấy, bầu trời như cảm nhận được tâm tình của y, khẽ hé ra một góc, lộ ra trời xanh vạn dặm bên trong.

 

Một tia sáng liền chiếu xuống, mang theo sự ngột ngạt xung quanh cũng lập tức tan biến đi quá nửa.

 

Và đúng vào lúc đó, chùm sáng ấy không lệch không nghiêng, chiếu thẳng xuống hai người đang nắm tay đứng cạnh nhau.

 

Đôi mắt Thời Cố dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên lấp lánh rực rỡ, y nhẹ buông Úc Chiêm ra, để bóng dáng Úc Chiêm hoàn toàn chiếm lấy đôi mắt đang phát sáng của y.

 

Một lúc sau, Thời Cố đưa tay, chạm lên má Úc Chiêm.

 

"Ngươi xem, trời sáng rồi."

 

【Lời tác giả】

 

Chính văn kết thúc.

 

A a a a a a a a a a a a kích động quá kích động quá!!!!!!!

 

Trong khoảnh khắc đầy xúc động này... có thể rưới cho ta ít chất lỏng trắng trắng được không (mắt lấp lánh)

 

/HĐ tưới cây nuôi truyện á các ní tg nói v mập mờ quá/ =)))

 

______

 

Chúc mừng chính văn kt ehehe

Bình Luận (0)
Comment