Kinh thành lớn rộn rã, người người qua lại rao bán. Lục Bỉ đi đến tiệm vải lớn lấy y phục đã đặt may từ trước. Là một bộ hắc phục viền đỏ, chỉ đỏ thêu rồng từ lưng sang vai áo, tay áo được xắn đến khủy tay, thắt lưng xiết lấy phần eo, lộ ra thân người thon thã của nữ tử, phần ngực to lộ rõ sau lớp vải dày. Giày cao chỉ đỏ thêu hình những đám mây. Cây sáo bạch ngọc được nàng nhuộm đen nhéc vào đai lưng bên trái. Miếng ngọc bội đôi lúc lóe sáng màu máu treo bên hông phải. Tóc thắt bằng dây lụa đỏ gần phần cuối đuôi, mái phía trước chẻ hai phần 3/7. Không khác y phục nam tử mấy, có đều nàng không còn che dấu ngực mình nữa.
Lục Bỉ dùng bộ thức thứ 5 trong 10 vạn bộ thức của Quỷ Y và Quỷ Tam cho nàng. Chiều cao được hạ xuống còn 1m67, màu mắt trở về màu hổ phách. Khuôn mặt nàng là gương mặt thật, ngũ quan như khắc, mạo tự thiên tiên. Môi đỏ răng trắng, mũi cao thẳng tắp, mi mục như họa. Cùng làn da bạch bích vô hạ* nhìn đến chỉ muốn lật bàn lật ghế, tay run rẩy mà chỉ thẳng vào nàng hô to 'Yêu nghiệt từ đâu tới!'. Quả thật dung mạo đến bách bàn nan miêu* Nhưng cái làm người không dám gần là ánh mắt sắc bén với khuôn mặt than lạnh tanh kia của nàng. Người khác nhìn đến cũng phải kinh tài tuyệt diễm*.
#Bạch bích vô hạ: Ngọc trắng hoàn mỹ
#Bách bàn nan miêu: Vẻ đẹp khó có thể miêu tả.
#Kinh tài tuyệt liễm: Xinh đẹp khiến người khác kinh sợ.
Đừng thắt mắc vì sao nàng có thể làm được những đều này. Vì 6 năm trước, khi Hoắc Thần Long sắp chiếm cứ toàn bộ thân thể và linh hồn của nàng, Quỷ Y và Quỷ Tam đã nhanh chóng hợp sức cùng nhau đã thông Ngoại mạch cho nàng. Hiện tại nàng không còn là một con người bình thường như bao người khác, mà là xương cốt toàn bộ đều được phóng thích, là một Bán Long. Nửa là người nửa là rồng, nàng trở nên bất tử. Kỳ thật nàng cũng không phải bất tử gì, cũng như Tề Thiên Đại Thánh thôi, không gϊếŧ được thì có thể giam cầm.
Lục Bỉ vừa phi thân rời khỏi liền nhận được đại ưng đưa tin từ Tịch Âm Dao. Nếu tin tức được truyền bằng đại ưng thư sẽ là rất khẩn cấp và quan trọng. Nàng cũng biết tin này chắc chắn liên quan đến Công chúa...
Ha! Đúng lúc thật, không biết là chuyện gì thú vị đang đợi nàng.
Nàng dừng chân tại một ngọn cây cao, giữa cánh đồng cỏ rộng lớn. Gió thổi làm sợi dây lụa đỏ cột tóc của nàng bay phấp phới. Nàng mở thư khẩn...
"Có chuyện này sao? Haha!"
Sắc mặt Lục Bỉ lộ rõ vui vẻ, nàng cười lớn hai tiếng, liền thủ tiêu lá thư.
Trong thư thật sự là thông tin rất quan trọng, là quan trọng đối với Lục Bỉ. Hiện tại Nhã An đang trên đường trở về Yêu giới, Xích Ma là sư phụ của nàng tình cờ nhận nàng làm đồ nhi từ lúc Nhã An 5 tuổi. Che giấu cũng thật lợi hại, đến Lục Bỉ khi đó cũng không nhận ra. Nhã An làm thiếu chủ của Yêu giới, vì nợ ơn cứu mạng và dạy dỗ của Xích Ma nàng đã quy theo và làm việc cho Yêu giới. Xích Ma cũng như nghĩa mẫu của nàng, yêu thương nàng, cho nàng biết đâu mới là tình mẫu tử.
"Yêu giới? Nơi này..."
Lục Bỉ vẫn còn ngẫm nghĩ về nơi được gọi là Yêu giới. Trong thư cũng giải thích cho nàng về nơi này, xem ra nàng đây không phải xuyên về thời cổ đại của trái đất. Mà là xuyên qua thời không của thế giới nào đó.
Được rồi, Yêu giới cơ mật, đến Tịch Âm Dao cũng không điều tra được gì nhiều, nàng cần phải vào đó điều tra rõ. Không chừng còn có thể tìm thấy Dạ Hoàng.
Miếng ngọc bội bên hông Lục Bỉ đột nhiên run lắc dữ dội, ánh sáng máu lóe liên tục.
"Không xong! Công chúa gặp nguy hiểm..."
Nàng đạp mạnh vào cành cây lớn đến gãy, vận lôi phong dùng toàn bộ tốc lực vụt bay, xoẹt qua tầng tầng lớp lớp mây trắng.
Nàng dừng tại khu rừng rộng lớn đầy sương mù, mắt chuyển màu bạch kim quan sát cặn kẽ xung quanh. Tìm đến ánh sáng máu lóe trong đám sương mù dày, nàng lao tới.
Tim bỗng nhói đau, nàng thở dốc tiến đến ôm lấy thân thể đầy máu của Nhã An. Nàng nhíu mài nhìn Nhã An từ trên xuống dưới. Khắp nơi đều là vết thương, nội thương ngoại thương đều có, chảy thật nhiều máu. Bộ bạch y của Nhã An cũng nhuộm đỏ hơn nửa. Từ xa truyền đến tiếng đạp gió, cành cây chuyển động không ngừng. Thoắt một cái Lục Bỉ ôm Nhã An biến mất.
Một tên nam nhân mập mạp tay cầm đại đao, tóc bù xù, râu ria khắp mặt. Hắn giận dữ thở phì phò liếc nhìn xung quang, mắt hắn cũng nổi lên gân máu.
"Bạch Tích!!! Ngươi trốn không thoát tay lão nhân ta đâu! Ngươi đã trúng độc chưởng của ta há có thể sống sót khỏi đêm nay, xem ngươi sẽ bị dày vò đau đớn thế nào! Cho dù có thần tiên hạ phàm cũng không cứu được ngươi! Hahaha!!!"
Nói xong hắn lại đạp gió biến mất. Lục Bỉ từ trên cành cây bế thân người Nhã An nhìn xuống. Ánh mắt nàng lạnh lẽo đến làm lá cây xung quanh cũng khô héo.
Đây là khu rừng Thuyền Tinh dễ vào nhưng khó ra. Nhưng việc cần làm nhất bây giờ là trị thương cho Nhã An. Nếu chậm trễ dù một giây thì cũng không xong.
Lục Bỉ dùng bộ thức thứ 32 quét mắt tìm kiếm hang động tiện cho việc chữa trị Nhã An.
Nàng thu hồi ánh mắt, chuyển lại màu hổ phách vụt tới hang động đặt Nhã An nằm trên tảng đá to. Tay Lục Bỉ nhẹ chạm lấy cổ tay Nhã An chuẩn đoán, vừa chạm đến nàng liền nhíu mài, giúp Nhã An giải khai y phục.
Nàng ấy bị thương khá nặng, gân tay và chân bị chật, xương nhiều nơi trên người bị gãy. Bên vai trái có một vết thương cũ sắp lành nhưng cũng bị đụng phải mà rỉ máu. Lục phủ ngũ tạng một phần bị lệch, thân thể trúng loại độc không rõ. E là khó bảo toàn mạng sống, nếu là y nhân nào khác thì đã bó tay chịu thua, Lục Bỉ lại là một thứ 'biếи ŧɦái' muốn cướp người từ tay Diêm vương. Cho dù có lấy đi nửa cái mạng của nàng cũng không thành vấn đề.
Lục Bỉ giải khai từng lớp y phục toàn máu của Nhã An mà tim cứ nhảy loạn. Dù gì người khác có thì nàng cũng có, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận... Nhã An dù chỗ nào cũng là nổi bật hơn người, nàng cũng phải yếu thế mấy phần. Từng tất da thịt trắng nõn dần lộ ra giữ không khí, Lục Bỉ nuốt một ngụm nước bọt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a~..."
Nhã An đột nhiên ho khan dữ dội, phun ra một ngụm máu đen. Lục Bỉ hốt hoảng dùng trung y che lại thân thể Nhã An nâng nàng dậy, dùng bộ thức thứ 28 khắc chế chất độc hòng đi vào tim. Lục Bỉ vận nội lực, tụ khí vào lòng bàn tay dùng ngón tay phóng ra những tia điện nhỏ bé, kéo từ đốt sống thứ hai từ dưới đếm lên của Nhã An cho đến đỉnh đầu. Tay phong tỏa nguyệt đạo khắp thân nàng... Đến khi đỉnh đầu Nhã An bốc lên những dòng khói đen mờ nghi ngút thì thu hồi lại nội lực.
Trán Lục Bỉ thấm ướt mồ hôi hột, nàng cố gắng kiềm chế du͙ƈ vọиɠ trong lòng. Lấy ra túi kim châm trong người, tìm mạch tượng trọng yếu mà chăm cứu cho Nhã An. Phần tiếp theo là bẻ lại xương và nối gân. Nàng thẳng tay bẻ các khớp xương làm Nhã An kêu rên trong vô thức vì đau, nối gân thì dễ dàng hơn, dùng chút nội lực bấm nhẹ vào chỗ cần nối là được. Nhìn thấy sắc mặt Nhã An càng ngày càng nhợt nhạt, mài liễu nhíu chặt, Lục Bỉ liền lạnh đi không vui khi nhìn cảnh tượng này. Nàng vuốt ve gương mặt Nhã An, tay nhẹ xoa mị tâm đang nhíu chặt, thì thầm vào tai nàng:
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng..." Câu nói này thật quen thuộc.
Lục Bỉ cho một viên đan dược vào miệng Nhã An, cởi bỏ áo ngoài khoát cho nàng.
Nhìn ra cửa hang, nàng nhắm thẳng khu rừng phía trước vụt nhanh ra khỏi hang động tìm thảo dược, củi và ít nước. Lúc trở về là 10 phút sau. Nhìn thấy Nhã An đang ngủ say mê mang, nàng quyết không chậm trễ liền bắt tay vào việc cứu người.
Nàng lấy củi khi nảy nhặt được đốt lên nấu nước ấm. Trong khi chờ nước sôi nàng gỡ bỏ những cây kim châm khỏi người Nhã An, dùng nội công ép một phần máu bẩn ra ngoài. Đến đó nước cũng sôi, nàng lấy vải sạch thấm nước lau qua cơ thể Nhã An, tuy mặt nàng là vô biểu tình nhưng lòng là dậy sóng ầm ầm, luôn tâm niệm một câu:
"Phi lễ chớ nhìn a!..."
Lục Bỉ cẩn thận thật nhẹ nhàng lau các vết thương trên người Nhã An, như sợ nàng lại lỡ tay đánh vỡ thứ gì trân quý. Nàng dùng thảo dược vừa hái khi nảy làm nát đắp vào vết thương giúp Nhã An cầm máu, vải trắng cuốn quanh vết thương thật cẩn thận. Lục Bỉ không để ý, khi băng vết thương đột nhiên khựng lại:
"Phượng hoàng lửa?"
Hình phượng hoàng lửa đỏ thẩm to lớn phía sau lưng Nhã An, nhìn như nó là có thể sống dậy bay ra ngoài bất cứ lúc nào. Nàng nhìn liền nghĩ đến hình hắc long trên người mình, nghĩ đến Dạ Hoàng và Hoắc Thần Long... Mắt thấy Nhã An động đậy ho khan liên tục nàng liền đánh bay suy nghĩ ấy.
Số thảo dược còn lại, nàng bỏ vào nước ấm làm thuốc dẫn cho Nhã An uống vào. Lục Bỉ xuất ra chủy thủ nhắm ngay mạch máu của Nhã An gạch một đường nhỏ không quá sâu. Nàng ép tất cả máu độc toàn bộ trong người Nhã An ra ngoài, lúc này tâm nàng phải trong sạch không được suy nghĩ sai lệch, sẽ dẫn đến phản tác dụng.
Mồ hôi lã chã rơi, thân thể Nhã An ngày một nóng lên. Sau khi vừa đẩy tất cả máu độc ra ngoài, Lục Bỉ xuất ra hai lọ thuốc nhỏ, một lọ là đan dược, hai là thuốc bột. Lại bỏ vào miệng Nhã An một viên nhuyễn hoàn đơn, thuốc bột rắc thẳng vào những vết thương khắp người nàng.
Lục Bỉ cầm chủy thủ gạch lên mạch máu của chính mình, truyền sang cho Nhã An. Nàng ấy hiện tại độc đã được loại bỏ, xương đã được bẻ lại, gân đã được nối, nhưng thứ quan trọng nhất là máu. Nhã An mất máu quá nhiều cần tiếp thêm máu, nàng bất đắc dĩ liền dùng máu của chính mình.
Qua thêm một canh giờ, Lục Bỉ băng lại vết thương ở cổ tay Nhã An và của bản thân. Mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, bây giờ là tới lượt nàng thiếu máu rồi. Lấy ra lọ thuốc nhuyễn hoàn đơn uống một viên, nàng ngồi thuyền vận khí điều tốt lại mạch tượng, nhịp tim, hơi thở bản thân... Mồ hôi ròng rã rơi xuống mặt đất.
Khi mở mắt ra, Lục Bỉ thở phào một hơi.
"Khó hiểu, tại sao thân thể ta yếu như vậy nhưng Hoắc Thần Long lại không hề có động tỉnh gì? Ta lần này lại dùng nội lực đến mức muốn cạn kiệt sau hai ba ngày mới có thể phục hồi hoàn toàn, chuyện này..."
Nàng nhìn sang Nhã An lại nhớ đến lời của Quỷ Y và Quỷ Tam. Còn có hình phượng hoàng lửa sau lưng Nhã An...
Ánh sáng nhẹ chiếu vào hang động tối, ngày một càng nhiều. Lục Bỉ ngước đầu lên nhìn...
"A! Thì ra hôm nay là đêm trăng tròn, thật là..." Lục Bỉ cười nhạt lắc đầu đánh bay ý nghĩ không đúng của mình.
Đang ngồi thuyền thì nghe thấy tiếng động nhỏ.
Nàng đứng dậy nhìn đến Nhã An đang ngủ say, bước đến kéo áo khoát lên đôi vai trần đang lộ giữ không khí. Lục Bỉ ánh mắt dịu dàng, vừa chạm đến da thịt Nhã An thì giật mình.
"Sao lại nóng thế này?"
Nàng lấy tay sờ lên trán Nhã An: "Không xong!"
"Cái này... Sao có thể xảy ra được, chết tiệt!"
Nàng đi đến kéo áo đắp Nhã An ra, bản thân thì giải khai y phục. Chỉ một đêm này thôi, mong sẽ nhanh chóng trôi qua. Nhã An đang bị tác dụng phụ của độc dược hành hạ, tên kia thật sự quá tàn nhẫn rồi. Nhưng một phần cũng là do máu của nàng, nó quá tốt đi. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình làm thần y thật thất bại...
Lục Bỉ kéo sát Nhã An vào lòng mình ôm chặt, cẩn thận không đụng chạm những vết thương nặng trên người nàng. Kéo chiếc áo mỏng khoát lại hai thân thể không mảnh vải, nàng nhìn đến Nhã An đang dãy dụa kêu rên... Lòng nàng nổi lên một trận chua xót cố trấn an, tay nhẹ vuốt ve lưng trần của Nhã An, đặt lên trán nàng một nụ hôn:
"Không sao, có ta ở đây... Sẽ trôi qua nhanh thôi, ngủ đi... Ngoan nào~"
Có lẻ Nhã An nghe được âm thanh lo lắng của Lục Bỉ trấn an mình và cái vuốt ve đầy yêu thương kia. Liền ngừng run rẩy mặt vùi vào ngực Lục Bỉ tham lam hít lầy mùi thơm quen thuộc, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tóc Lục Bỉ bị màu trắng phất xăm chiếm chải dài từ chân tóc đến ngọn, xiết thêm vòng tay, nàng ngửi lấy mùi hoa dịu nhẹ từ Nhã An còn xót lại. Cũng mê mang ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
_______________________________
Tô Lục Bỉ: Bảo bối, ngoài đọc sách ra nàng không có sở thích nào khác sao?
Vương Nhã An: Nằm trên giường.
Tô Lục Bỉ: Ngoài nằm trên giường?
Vương Nhã An: Ăn.
Tô Lục Bỉ: Ngoài ăn ra?
Vương Nhã An: Ngươi!
Tô Lục Bỉ: *đỏ mặt*
Vương Nhã An: *đọc sách*
Tô Lục Bỉ: Mà tóm lại nàng thích gì nhất?
Vương Nhã An: Ghép những từ ta thích lại đi.
Tô Lục Bỉ: ...trên giường.....ăn.....ngươi???
Vương Nhã An: NẰM TRÊN GIƯỜNG - ĂN - NÀNG!!!
#Ta xin đính chính! Những điều trên là phi lí, hoàn toàn không phải sự thật. Không khuyến khích học hỏi theo~ Đại sự không hay!
P/s1: thiếu chút nửa là quên đăng truyện cho mọi người a~>