Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 31

Không thể lường trước sẽ có một ngày, ngày nàng cầm kim chỉ lên không phải dùng khâu vết thương hay việc gì khác, mà đụng chạm đến để may vá. Bầu trời đã chuyển tối, chỉ có chút ánh lửa.

Nàng đang sửa lại bạch y cho Bạch Tích, nhìn cũng đã đến lúc, quay bước vào trong hang động. Trong hang cũng nên có chút ánh sáng, nàng tạo 4 cây đuốt đặt quanh bốn gốc hang, rải ít hương dược vào chúng. Bạch Tích đang cùng Tiểu Lang trò chuyện gì đó có vẻ rất vui. Nàng dọn lại mọi thứ, sẵn tiện mang bạch y còn đang chưa hoàn thành vào, nàng dập tắt đóng lửa nhỏ bên ngoài. Khu rừng Thuyền Tinh khi về đêm là thời điểm nguy hiểm nhất. Có rất nhiều dã thú, chúng thường săn đêm. Nếu không cẩn thận đề phòng thì không biết mình sẽ như thế nào mà chết được, tốt nhất không nên thu hút sự chú ý của chúng.

Nàng ngồi nghiêm chỉnh xuống đóng cỏ khô chuyên tâm chỉnh sửa y phục. Đến khi hoàn toàn xong nàng mới bỏ xuống nhìn đến Bạch Tích và Tiểu Lang. Ánh mắt trở nên ôn nhu, giọng nói cũng dịu dàng hơn ngày thường: "Y phục ta đã sửa xong..."

Nàng liếc đến Tiểu Lang ý bảo cách nàng xa một chút. Hắc Từ đi đến bên Bạch Tích, đột nhiên giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Ta sẽ thay băng xem xét vết thương ngươi một chút, nên... Phiền ngươi đừng có giữ chặt vạt áo như vậy được không?"

Bạch Tích nhìn đến Hắc Từ tới gần, bỗng nhớ đến cái 'cưỡng' hôn trước đó, lại nghe nàng ấy nói muốn thay băng xem xét vết thương, nếu như vậy là phải giải khai y phục, nếu giải khai y phục thì sẽ bại lộ thân thể... Cái hôn, thân thể... Nàng chìm đắm trong suy nghĩ lại vô tình bấu víu vạt áo chính mình như sợ Hắc Từ sẽ làm điều xấu với nàng.

Hắc Từ nhìn một màng mà đầu đầy hắc tuyến, nhìn nàng rất giống một kẻ xấu xa, chuyên làm chuyện thương thiên hại lý lắm sao? Nàng tự soi gương nhìn chính mình đều không có bộ dạng đó nha, đừng hành động như vậy khi nàng đến gần có được hay không!

Bạch Tích biết mình có vẻ đụng đến lòng tự trọng của Hắc Từ liền thu liễm lại: "Ta... Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau giúp ta."

Bạch Tích cố giữ bình tĩnh nhất có thể nói. Hắc Từ diện vô biểu tình, liếc nàng một cái liền ngồi đến bên cạnh giúp Bạch Tích giải khai y phục.

Nàng lại đưa đến cho Bạch Tích một viên đơn dược: "Này là nhuyễn hoàn đơn giúp ngươi giảm bớt cơn đau, cầm máu, tiếp thêm sinh lực, đặc biệt giúp tim ngươi bơm máu nhiều hơn lúc bình thường trong khoảng thời gian ngắn."

Bạch Tích dùng lấy viên dược Hắc Từ đưa tới, nghe nàng nói đến công dụng của nó mà có chút bất ngờ. Tốt như vậy, đúng là thần y tài giỏi mới có thể chế tạo ra thứ như vậy, bề ngoài lẫn bên trong điều không thể chê vào đâu được, chỉ có tính tình hơi phúc hắc, nàng không thích điểm này cho lắm. Bạch Tích cảm thán trong lòng, nhưng là vẫn tâm tâm niệm niệm đề phòng người này.

Hắc Từ chậm rải từng động tác như trước trị thương cho Bạch Tích. Lần này sau khi nàng thay băng mới xong, đặc biệt xuất ra kim châm nhắm vào một số ngoại mạch chủ yếu của Bạch Tích châm cứu. Việc châm cứu này giúp thương thế hiện tại của Bạch Tích khép lại nhanh hơn, gần như là một nửa, nhưng việc này có phần làm tế bào trong cơ thể Bạch Tích bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sinh ra cảm giác đau đớn. Bạch Tích cố gắng chịu đựng, nàng cắn môi dưới không để phát ra âm thanh, trán chảy một tần mồ hôi dày. May là Bạch Tích đã uống nhuyễn hoàn đơn, nếu không sợ là nàng đau đến ngất xỉu.

Hắc Từ xem xét, nhanh rút ra tất cả kim châm. Nàng thở ra một cách nặng nề: "Haizz~ xong rồi, hiện ngươi chỉ cần một lần nghỉ ngơi. Sáng hôm sau có thể đi đứng lại được, nhưng không được cử động mạnh nếu ngươi không muốn lại nằm đây."

Nàng trong lòng cũng cắn răng đưa ra giải pháp này. Khi nàng nói đến việc bình phục, nàng phát hiện Bạch Tích rất mong chờ, lúc nàng nói đến hôm sau có thể đi lại được, nàng cảm thấy tâm tình Bạch Tích đồng loạt vui vẻ hẳng ra. Hắc Từ liền đánh liều rút ngắn thời gian bình phục của Bạch Tích bằng cách châm cứu, phải nhìn Bạch Tích chịu khổ một chút a. Nàng mặt lại trung y cho Bạch Tích, dùng khăn lau mồ hôi trên trán giúp nàng ôn nhu nói: "Ngươi làm rất tốt, cái này thưởng cho ngươi!"

Nàng trong tay đưa ra vài viên kẹo ngọt do tự nàng làm từ mật ong và chút ít vị bạc hà. Bạch Tích nhìn viên kẹo rồi nhìn đến nàng. Viên kẹo nhìn rất đẹp mắt, rất muốn thử vị của nó. Lòng Bạch Tích bỗng dâng đến một cỗ vui vẻ, cảm thấy rất hài lòng, chịu đau cũng rất đáng. Nhưng vẫn không quên đề phòng...

"Kia..."

Hắc Từ hiểu ý Bạch Tích muốn nói gì liền cắt ngang: "Ta đã ăn thử rồi, rất ngon. Tiểu Lang cũng đang ăn một viên kìa--"

Nàng nhìn sang hướng Tiểu Lang đang ngậm lấy kẹo trong miệng mà 'một' bên má to tròn nhô ra, rất đáng yêu. Bạch Tích cũng nhìn sang... Tiểu Lang bắt gặp ánh mắt hai người thì nói: "Bạch Tích, kẹo của Hắc Từ làm rất ngon a! Ngươi ăn thử đi! Xem, ta ăn 1 lần tận 2 viên!"

Đột nhiên bên má còn lại của Tiểu Lang cũng to tròn nhô ra. Hắc Từ cạn lời...

Bạch tích phì cười: "Haha, Tiểu Lang em thật là..."

Hắc Từ nghe thấy tiếng cười liền quay sang, Nụ cười của Bạch Tích quá đổi ngọt ngào, xinh đẹp tựa mây nước, đến gió lạnh xung quanh bỗng chốc cũng hóa ấm áp, nàng thất thần đắm chìm trong nụ cười mị hoặc kia. Sợ rằng một cái chớp mắt liền đánh mất nó, thứ bầu trời tựa như trước mắt này. Vẫn không thể tránh, là ấm áp như vậy.

[Là do ta không đề phòng xông vào nét cười của nàng. Tâm đã động, tạm nghe theo con tim chính mình...]

Nụ cười thật ngắn ngủi, nàng lưu luyến nó, lưu luyến tất cả thuộc về Bạch Tích. Nàng nhẹ giơ ngọc thủ đưa đến trước Bạch Tích, chậm rải mở ra lòng bàn tay tựa như quyết định trao đi con tim mình vậy, nàng ở nụ cười chân thật với ánh mắt thâm tình: "Ngươi nhận lấy, ăn thử. Ta còn rất nhiều."

Bạch Tích nhìn viên kẹo, nó được đặt trên chiếc lá xanh nhỏ không biết tên, nằm gọn trong lòng bàn tay Hắc Từ. Nàng mỉm cười nhận lấy từ từ bỏ vào miệng thưởng thức. Rất ngọt ngào nhưng không quá nồng đậm, thấm dần đầu lưỡi nàng cho ra một mùi hương the the thơm mát. Tuy rất lạ nhưng lại hòa nguyện cùng nhau tạo nên một mùi vị mới đặc biệt, ăn rất ngon. Mùi vị kia nàng cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã từng ngửi qua nhiều lần. Nàng quay sang hỏi Hắc Từ: "Ân, rất ngon. Nhưng có chút mùi vị lạ, ta chưa từng nếm qua. Ngươi biết nó là gì không?"

Hắc Từ nhìn Bạch Tích ăn kẹo đến thỏa mãng cười nói: "Ý ngươi là vị bạc hà đi? "

Bạch Tích như tìm thấy được đại lục mới, ánh mắt có chút tỏa sáng:"Ta có cảm giác như đã được ngửi nhiều lần rồi vậy, nó giống như một loại độc dược làm người vừa tỉnh lại vừa mơ."

Hắc Từ nghe vậy trong lòng bỗng chốc vui vẻ, nàng nhướng mài với Bạch Tích nói: "Có phải là vừa cay the vừa thơm mát không? Nó được làm từ một loại cây, cây này vừa là giải dược vừa là độc dược. Nhưng ngươi yên tâm, nếu có trúng độc ta sẽ chữa trị cho ngươi Haha!--" Dù cho có là độc trong tâm đi nữa...

Bạch Tích nhíu mài nhìn Hắc Từ, như vậy cũng cho nàng dùng. Tiểu Lang đang ăn nghe đến có độc liền lập tức dừng lại, nhìn Hắc Từ với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ. Có độc cũng có thể dùng làm kẹo? Lại làm đến ngon như vậy. Mà thôi, Hắc Từ nói nếu có trúng độc nàng ấy sẽ giải giúp, cứ hảo hưởng thụ trước rồi tính sau! Tiểu Lang lại chìm đắm trong kẹo ngọt của mình.

Hắc Từ nhìn đến bên ngoài hang động, nàng nhẹ nhíu mài nói với Bạch Tích: "Khuya rồi, ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi. Ta sẽ ngủ ở kia!"

Nàng cởi bỏ áo ngoài đắp lên người Bạch Tích, đột nhiên Bạch Tích chặn lại hành động nàng, nói: "Ta hôm nay ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi, bây giờ không thể chợp mắt."

Nàng ngưng động tác, nghĩ lại cũng đúng. Nhưng nếu cho nàng ấy uống trầm dược nữa thì lại không tốt cho cơ thể. Nàng đảo mắt một vòng, nhìn đến sáo trúc bên hông mình thì dừng lại.

"Ngươi cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, một chút rồi sẽ buồn ngủ thôi. Ngoan, nhắm mắt lại~"

Bạch Tích nghe theo nhắm lại đôi mắt, nhưng nàng thật không thể ngủ tiếp được nữa. Sau một lúc, nàng bỗng nghe thấy một tiếng sáo thanh thúy vang lên, êm dịu, nhẹ nhàng. Nàng mở mắt ra, là Hắc Tử dựa bên cửa hang ngâm sáo. Bây giờ nàng mới chú ý kỹ được cây hắc sáo kia, nhìn có chút quen mắt không biết là đã thấy ở đâu. Hôm nay ánh trăng vẫn cố gắng len lỏi qua từng tán cây, xuyên qua kẻ lá soi sáng khoảng không nơi hang động. Nguyệt quang chiếu gọi đến gương mặt tinh xảo như khắc của Hắc Từ, tà áo nàng bay theo gió lay động. Phổ khúc được nàng thổi lên êm dịu đến Bạch Tích có chút quên mình hòa cùng tiếng ngân sáo. Tiểu Lang nghe đến cũng không chịu nổi lắc lẻo bò đến bên Bạch Tích cuộn mình vào mộng đẹp.

Hắc Từ hạ sáo khỏi môi, nàng ngồi dựa lưng vào cửa hang ngước nhìn ánh trăng bạc.

Bạch Tích cũng không chịu được, dần hoàn toàn hạ mắt ngủ say, trước đó nàng đã nhìn thấy được. Một tia sáng không rỏ mờ ảo xẹt ngang chưa đến 1 giây, hình ảnh bóng người Hắc Từ cô đơn, lạnh lẽo...

Hắc Từ nhìn lên khoảng trời không phía trên...

Lần thứ nhất nàng gặp Bạch Tích, một tiểu cô nương lạnh lùng ít nói, nhưng đôi mắt ấy sâu thẩm ẩn chứa nhiều bí mật cùng ước vọng bé nhỏ nhưng mãi không thể nào thành sự thật. Ánh mắt tiểu cô nương nhìn đến người phụ thân mình chứa đầy cảm xúc bi thương, nhìn đến nhân thế lại chứa đầy đau xót, nhìn đến người bên cạnh không một ai. Cô đơn, tịch liu, tâm hồn vắng lạnh. Nàng đã vượt qua thế nào để có thể như hiện tại? Nụ cười chân thật kia quá đỗi ngắn ngủi, ngắn đến nàng cảm thấy không chân thật. Trái tim nàng ấy có phải cũng bị đóng băng rồi không? Khi cùng tiểu cô nương ấy vui đùa, nụ cười hay tất cả biểu cảm trên gương mặt đều được che dấu kín đáo sau lớp mặt nạ. Chỉ là thử, thử cứu lấy con người yếu đuối này.

Lần thứ hai gặp lại nàng, ánh mắt vẫn như trước lạnh lẽo không lấy tia cảm xúc vui buồn. Nàng ấy đã biết được những sự thật nực cười gì rồi? Dù có xinh đẹp diễm lệ kinh người đến thế nào, chất chứa bên trong chỉ toàn oán hận và đau thương. Nàng ấy đã chọn cách đi ngược con đường, để chính mình thay đổi mọi thứ. Có phải ngốc quá không? Tự dày vò bản thân mình như vậy.

Khi đó, Hắc Từ đã quyết định, nàng quyết định muốn cứu lấy người này. Bảo vệ phần linh hồn yếu ớt còn sót lại kia. Nàng như tự cứu lấy chính mình, nàng muốn thay thế thứ gì đó bên cạnh Bạch Tích, bảo vệ, chăm sóc, bù đắp tất cả mọi thứ từ lúc nàng vừa xuất hiện có mặt nơi thế giới phức tạp này. Không hiểu sao, nhưng nàng cảm thấy mình đến trễ, không kịp bên cạnh Bạch Tích, như nợ nàng ấy, nợ rất nhiều vậy. Mọi thứ nàng sẽ nhận lấy, gánh vác trọn vẹn thay cho nàng ấy. Cứ để nàng một lần thử chạm vào trái tim trống rỗng bị khoét mất phần lớn thịt máu kia. Nếu có thể nàng sẽ cho nàng ấy tất cả sự tốt đẹp nhất trên thế gian này nếu nàng ấy cần. Đâu đó trên người Bạch Tích nàng nhìn thấy hình ảnh trước kia của chính mình. Không phiền ai, luôn làm tốt mọi thứ, không có khuyết điểm nào. Để rồi, nàng không được nhận lại gì cả, luôn chịu đựng mọi tổn thưởng, tự mình vượt qua không hề tiết lộ một chút gì cảm xúc ra bên ngoài.

Hắc Từ đau lòng nghĩ đến nàng tại sao lại xuất hiện nơi này. Gặp được một cô nương luôn che dấu kín đáo tâm hồn mình. Ruốt cuộc con người thật của nàng ấy là như thế nào? Có phải không giống như hiện tại? Hay con người nàng ấy vốn là như vậy? Còn nữa... Nàng ấy... Hắc Từ lẩm bẩm dần mệt mỏi ngủ thiếp đi. Liệu có thể phá bỏ gào cảng, phá bỏ lồng sắt chính Bạch Tích tạo ra để tự giam giữ bản thân. Nàng rất đau lòng, không hiểu vì sao rất đau lòng. Một phần đâu đó trong nàng đang rơi lệ, âm thầm rơi lệ cho chính mình cũng rơi lệ vì Bạch Tích.

[Khóa xích trói buộc, một nửa linh hồn là ma, một nửa là tiên. Xích Ma quấn quanh, Xích Tiên xiết chặc. ... ... .... ...]

Một lần nữa ánh nắng xuất hiện. Mạnh mẽ chiếu vào gương mặt Hắc Từ. Nàng chớp nháy mắt mở ra. Hôm nay bầu trời có vẻ đẹp hơn mọi ngày, nắng cũng vì vậy mà ấm áp hơn hẳng. Nàng giơ tay che bớt ánh nắng trong tầm mắt, bất ngờ thứ gì đó trượt khỏi người nàng. Là áo ngoài của nàng, nhưng thứ này không phải chính tay nàng đem đắp cho Bạch Tích sao? Bây giờ nó lại chỗ nàng?

Nàng nghĩ đến có thể là Bạch Tích sợ nàng lạnh đã trả lại cho nàng, lòng Hắc Từ bỗng dâng lên một cỗ hạnh phúc ngọt ngào không tên. Môi nàng khẽ cong, nàng biết nhất định trong Bạch Tích còn phần nào đó, lòng tốt của một tiểu cô nương mong muốn tình thương, mong muốn có người cạnh bên cùng gánh vác, cùng chia sẻ cảm xúc...

Nàng quay nhìn vào phía trong, Bạch Tích đâu? Hắc Từ gật mình đứng dậy, vội vàng vào trong nhìn quanh một lượt. Không thấy Bạch Tích đâu hết? Chạy ra ngoài nhìn xung quanh cũng không thấy, không lẻ nàng ấy đã bỏ đi? Không đúng, thương thế còn chưa khỏi hẳng, nếu vận công không chết thì cũng tàn phế.

"Bạch Tích! Nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời ta được một chút hay sao?"

Lòng Hắc Từ thay vì lo lắng nhiều hơn thì là tức giận. Nàng nhìn quanh, hối hả chạy khắp nơi tìm. Nàng tự trấn an bản thân, nhất định Bạch Tích sẽ không đi nơi nào xa đâu, nàng ấy có thể vẫn còn đâu đây...

_______________________________

Bạch Tích: Tiểu Lang, chiếc khăn tay này thiêu thật đẹp.

Tiểu Lang: Ân? Nhưng vẫn còn kém xa tay nghề của Hắc Từ a.

Bạch Tích: Ta thật muốn nàng ấy đã làm cách nào, may đến bộ bạch y rách nát của ta thành một bộ y phục thoải mái, vừa vặn đúng ý với ta như vậy.

Tiểu Lang: ... Ách? Mà ngươi đi như vậy không sợ Hắc Từ sẽ nổi điên lật cả thiên hạ ra tìm ngươi sao?

Bạch Tích: Rất nhanh Hắc Từ sẽ tìm thấy ta thôi...

"..."

Hắc Từ: Bạch Tích, ta đã làm cơm rồi! Nàng đừng đi lung tung nữa, không sẽ lạc vào tim người khác đấy. E rằng sẽ có thêm người chết dưới tay ta vì nàng thôi...

Bạch Tích: Tiểu Lang, ngươi thấy không? Ta nói thật không sai.

Tiểu Lang: "..." (Cô nãi nãi, nếu không mau về Minh vương sẽ phải cực nhọc, Ty mệnh sẽ phải cực nhọc, Phán quan sẽ phải cực nhọc, cả Diêm cung sẽ phải cực nhọc, vì Người không quản tốt Lão công nhà mình a!!!)

#Ý tưởng cứ bị kẹt lại chỗ nào ấy, ta đang rất khó chịu a! Phải có từ gì đó, thứ gì đó giúp ta khai thông nhãn giới... Chậc, chậc, kỳ này gian nan rồi đây.

**Các ngươi đọc chú ý: Phần chữ nghiêng trong ngoặc [...] Không phải thoại của ta, không phải thoại của Bạch Tích, không phải thoại của Tiểu Lang và tất nhiên, cũng không phải thoại của Hắc Từ. =]]

P/s: Vừa 'kết thúc' mối tình 2 năm với lão bà, ai đó chúc mừng ta đi. Ta xin gia nhập hội cẩu độc thân!=)))

Bình Luận (0)
Comment