Mùi rượu thơm toả ra, hoà vào mùi của gió bay đi. Hắc Từ âm thầm ngửi lấy, đây chính là một hũ rượu ngon. Rót ra hai chén nhỏ hổ phách càng làm nổi bật màu rượu.
Chưa dám động trước, Bạch Tích động tác nhẹ nhàng nâng chén rượu. Một ngụm vào miệng, không biết cảm giác thế nào mà gương mặt Bạch Tích có chút ửng đỏ. Bạch Tích lại rót tiếp và uống cạn. Tuy bề ngoài không biểu hiện nhiều, nhưng Hắc Từ biết rượu này có vẻ rất ngon, vì vậy Bạch Tích mới có hành động nhỏ không che dấu kia.
Hai người hiện đang ngồi lại trên mái nhà cao, có thể nhìn thấy khắp yêu giới. Chỉ cách nhau một bình rượu. Khoảng cách như vậy rất dễ để ngắm nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp đang dần hồng hào của Bạch Tích.
- Bạch Tích: "Ngươi không uống đi, tại sao cứ nhìn ta như vậy? Bộ mặt ta dính gì sao?"
Hành động lộ liễu của nàng bị Bạch Tích bắt gặp, nàng có chút xấu hổ cúi đầu. Không nói lời nào, lặng lẽ nâng chén rượu.
Rượu vừa được rót vào miệng. Hắc Từ ngạc nhiên, mùi vị đậm đà quen thuộc, vị cay, độ nồng. Nàng không ngừng kinh ngạc cảm thán, đây là rượu Nữ Nhi Hồng đầu tiên nàng uống khi đến đây. Lẽ nào nơi này vẫn chưa biết đến danh tính của Nữ Nhi Hồng?
Nàng lại rót thêm.
- Bạch Tích bên cạnh chú ý hỏi: "Lẽ nào ngươi biết đến rượu này sao?"
Nàng thưởng thức mùi rượu thơm ngon, vô cùng mãn nguyện. Đã rất lâu nàng chưa uống Nữ Nhi Hồng, thật sự rất nhớ cảm giác khi xưa.
- Nghe Bạch Tích hỏi nàng thản nhiên trả lời: "Đúng vậy, rượu này có tên là Nữ Nhi Hồng."
Bạch Tích lại uống thêm một chén rượu nhỏ, quả thật vị của nó không thể kìm chế mà càng uống càng say.
- Nàng mỉm cười nói: "Ta chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, theo như ngươi nói có lẽ ngươi rất thích Nữ Nhi Hồng."
Hắc Từ ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh trăng toả sáng khắp cả một bầu trời đen.
- Hắc Từ: "Tỷ biết không, cái tên của nó rất có ý nghĩa. Nó còn có cả một câu chuyện riêng cho mình."
Ngước nhìn theo Hắc Từ, lòng Bạch Tích có chút gì đó tò mò về câu chuyện nàng ấy đang nói, có sự chờ mong, chờ đợi.
- Bạch Tích: "Thật sao, vậy muội kể cho ta nghe đi."
Tâm Hắc Từ bỗng rung lên, nhìn sang nụ cười thêm phần xinh đẹp phong tình động nhân của Bạch Tích dưới ánh nguyệt sáng. Ánh mắt Hắc Từ rung động, phát ra một ánh sáng nhẹ. Nụ cười trên môi thành thật hơn mà hiện ra. Nàng bắt đầu nhìn ra phía xa, bên phía chân trời xa xôi tối tăm, như bắt đầu quay ngược thời gian để kể về một câu chuyện dài.
- Hắc Từ: "Nữ Nhi Hồng, là rượu người cha chôn xuống khi con gái mới sinh ra, luôn chôn cho tới khi con gái gả chồng mới lấy lên uống. Đó là rượu hạnh phúc, rượu chúc phúc..."
- Bạch Tích hứng thú với lời kể của Hắc Từ: "Quả là loại rượu ý nghĩa."
- Bỗng ánh mắt Hắc Từ trầm xuống: "Nhưng câu chuyện về nó vẫn chưa thật sự được bắt đầu..."
Giọng nói Hắc Từ trở nên có chút thấp, có chút tâm tư gì đó. Bạch Tích thấy được cảm xúc Hắc Từ đang thay đổi, im lặng nâng chén rượu lắng nghe tiếp câu chuyện kia...
- Hắc Từ: "Khi xưa, có một cô nương ở trong ngày xuất giá, người phu quân bị bắt đi sung quân. Từ đó chính là một đi không trở lại. Vài chục năm đi qua, vị cô nương ấy biến thành một bà lão. Hũ Nữ Nhi Hồng chưa kịp uống năm nào, luôn luôn được đặt dưới giường của nàng..."
- Hắc Từ mỉm cười kể tiếp: "Cuối cùng, cũng có một ngày vị cô nương ấy gặp lại người phu quân mà bản thân mong nhớ ngày đêm nhiều năm... "
Bạch Tích, cảm giác bây giờ của ta là thế nào? Ánh mắt kia của nàng làm ta không thể kìm chế được cảm xúc nữa. Ngay khi Bạch Tích nghe được nội dung này thì ánh mắt có vẻ vơi đi tia buồn ẩn hiện trước đó. Hắc Từ uống thêm chén rượu, quay nhìn đi nơi khác.
"Nhưng... "
Tuy Bạch Tích cúi đầu thản nhiên dùng rượu của mình, nhưng có thể thấy được cánh tay của nàng nhẹ run một cái, khựng lại giữa không trung.
- Hắc Từ: "Nhưng người phu quân khi xưa kia của nàng, cũng đã trở thành phu quân của một người khác trong hơn bốn mươi năm. Khi nàng nhìn thấy hắn ta, hắn ta chính đang cười với người cháu trai của mình, đó là một nụ cười đầy hạnh phúc. Nàng không khóc cũng không đi gặp hắn. Chỉ yên lặng về nhà, lấy ra hũ Nữ Nhi Hồng đã cất giữ hơn sáu mươi năm. Nàng ngồi ở bờ sông, nghe tiếng dòng nước chảy, từ từ uống... Nữ Nhi Hồng cạn dần, cuối cùng hoá thành loang lổ vết máu nhiễm đầy trên thân người. Say nằm bờ sông, yên tĩnh qua mấy ngàn năm, trăm ngàn năm."
Hắc Từ thở dài, như nhận ra điều gì nàng liền quay sang. Bạch Tích lặng lẽ rót rượu tự chuốc say bản thân.
- Bạch Tích khẽ nói: "Thật sự tán thưởng vị cô nương có thể vì tình yêu mà kiên cường chờ đợi như vậy, có thể là rất đau lòng."
Hắc Từ không chặn lại hành động của Bạch Tích. Nàng đoán Bạch Tích là đang nghĩ gì.
- Hắc Từ nở nụ cười thản nhiên: "Muội nghĩ vị cô nương ấy không đau lòng, dù sao nàng ấy cũng biết được người mình yêu hạnh phúc. Bản thân nàng cũng sẽ hạnh phúc thôi... "
Một giọt rượu chuyển động mạnh văng ra khỏi chén hổ phách. Bách Tích ngước nhìn khuôn mặt ngũ quan không thua kém nàng, có vẻ lại non nớt hơn. Nhưng câu nói kia chính là từ trên khuôn mặt ấy phát ra. Cả hai bất động nhìn vào mắt nhau, trái tim thành thật từng hồi vang lên 'thình thịch'.
- Hắc Từ mấp máy môi: "Thật đẹp..."
Hàng ngàn đốm sáng nhỏ từ đâu bay lên, nhìn kỹ thì chính là Thiên Đăng. Mọi người đã bắt đầu thả Thiên Đăng, khắp nơi là đốm sáng huyền ảo chiếu cả một vùng đêm. Những chiếc Thiên Đăng từ từ bay lên cao, cả hai kinh ngạc ngắm nhìn.
Bình rượu đầy từ khi nào đã muốn cạn, đột nhiên Bạch Tích ngã người sang Hắc Từ. Vai Hắc Từ trở thành một điểm tựa cho Bạch Tích.
Hắc Từ bất ngờ đỏ mặt, có chút ngại ngùng với hành động đột ngột này.
- Bạch Tích: "Ngươi thật là một con người bí ẩn. Ta không thể rõ được ngươi đang nghĩ gì, những hành động của ngươi cũng rất khó hiểu và kỳ lạ. Ta thấy được ngươi rất tốt với ta. Ta nghĩ có thể đó vốn là bản tính lương thiện của ngươi, vì đối với ai ngươi cũng đều rất tốt. Có đôi khi ta cảm thấy tức giận, ta cũng không hiểu ngươi đã làm gì để ta phải tức giận? Nhìn ngươi, ta thấy thật quen thuộc đến khó nói. Ở cạnh ngươi, ta dần không hiểu nổi được bản thân mình. Những việc ta làm đều trở thành cái cớ để không suy nghĩ về ngươi. Có phải ta rất lạ phải không? Có phải ngươi đến để thay đổi con người ta không?"
Hắc Từ bất động nghe Bạch Tích từng lời, từng câu rót vào tâm mình. Đây là con người thật của Bạch Tích sao? Dễ xúc động, mềm yếu, mỏng manh như vậy... Tựa như chỉ cần một tác động nhẹ đều có thể vỡ ra thành nhiều mảnh. Ánh mắt nàng rung động, không dám nhìn vào Bạch Tích. Nàng biết Bạch Tích là đã say rồi, lời nói này cũng không hẳn nói cho nàng. Có thể là, nói cho người kia không chừng... Nụ cười nhẹ kéo trên môi.
Hắc Từ im lặng không nói gì, nghe tiếng hít thở nhỏ nhẹ, đều đặn bên tai. Bạch Tích có vẻ đã bị cơn say làm cho mệt mỏi mà đã thiếp đi .
Vậy cũng tốt, nàng sẽ cho mượn bờ vai này một chút. Nó có lẽ không như nam tử, to lớn và vững chắc. Nàng nếu giúp được việc gì sẽ cố gắng giúp, dù nó có là dư thừa đối với Bạch Tích đi nữa, tất cả đều là chính nàng can tâm tình nguyện. Từ giờ cứ cố đè nén vậy, nàng sẽ vào việc chính của bản thân. Gạt bỏ những thứ khiến nàng lưu tâm. Sau khi nàng bình phục, điều đầu tiên nàng làm chính là tìm Dạ Hoàng!
Nhìn một bầu trời Thiên Đăng bay cao. Hắc Từ rút ra hắc sáo, thổi lên khúc nhạc êm dịu, ý nhạc triền miên như lời thề hẹn, chỉ mong người nào đó hiểu được.
Khoảng khắc hạnh phúc cuối cùng của nàng chính là đây, nàng ước gì nó có thể kéo dài đến mãi mãi...
------------------------------------------------------------- dãy phân cách thời gian------
Đã là buổi sáng sớm, Bạch Tích mở mắt nhìn xung quanh. Nàng đang ở trong phòng của nàng. Đầu hơi đau, có vẻ cơn say chỉ vừa mới dứt. Nàng nhớ lại, đêm ấy hình như đã cùng Hắc Từ dùng rượu, sau đó là nghe muội ấy kể một câu chuyện đau lòng, tiếp đến là...
Bạch Tích tỉnh táo nhận ra điều gì đó. Nàng ngồi dậy khoác y sam lên người rồi ra ngoài.
...
- Xích Ma: "Con sẽ đi bây giờ luôn sao, có cần ta gọi vài người đi cùng không? Trên đó sẽ rất nguy hiểm."
- Hắc Từ: "Vâng, đa tạ ý tốt của Yêu chủ. Ngại ngùng con có thể đi một mình, không thể phiền ngài được nữa, chỉ là tìm người nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì."
- Sinh Vô Mị: "Huynh sẽ giúp muội, trên đó thật sự rất nguy hiểm. Muội không nên đi một mình được!"
- Ngạn Triết Huyền: "Theo như tính toán, không có duyên thì đi cả trăm người cũng không có ích gì."
- Sinh Vô Mị: "Đệ nói như vậy là sao!? Ta thấy đệ là không có chút gì lo lắng cho Hắc Từ muội hết đấy!"
- Ngạn Triết Huyền: "Lo lắng cũng vô ích... "
- Sinh Vô Mị: "Hừ, đệ...!!"
- Những người còn lại: "..."
Xung quanh huynh đệ Sinh Vô Mị và Ngạn Triết Huyền nảy lên ngọn lửa lớn, ánh mắt sẹt ra tia sét nhìn nhau.
- Xích Ma cười trừ: "Haha... Hai tên đồ đệ này của ta không cải nhau là không được, con đừng để ý làm gì. Núi Liêm Phong cách đây không xa, cứ đi thẳng về hướng Bắc sẽ đến. Con đi đường nhớ cẩn thận."
- Hắc Từ: "Vâng, tạm biệt mọi người."
Sau khi nói lời tạm biệt nàng liền xách tay nải theo hướng Xích Ma chỉ dẫn mà đi.
Cùng lúc đó, Bạch Tích đứng phía sau gốc cây. Không tin được, đợi Hắc Từ đã đi khuất liền bước đến.
Tuyết ở Yêu Giới đã rơi lại, đột nhiên nhiệt độ giảm nhanh, bão tuyết không biết từ đâu thổi tới. Cả bốn sư đồ Xích Ma đều cảm nhận được mà run người một cái.
- Bạch Tích: "Sư phụ, nói cho đồ nhi biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Cả bốn người không hẹn mà quay lại nhìn, ánh mắt Bạch Tích nghiêm túc sắc lạnh liếc tới. Xích Ma khí thế cũng bị hạ đi vài phần...
- Xích Ma: "Thật ra..."
- Các môn đồ: "Sư phụ!"
- Xích Ma: "Haizz~... Không thể không nói... "
Nhìn sang Bạch Tích, xung quanh nàng bao trùm cả cơn bão tuyết. Nhìn đến không rét thì cũng run. Giống như trên người nàng có gắn đến một thiết bị tùy thời có thể chỉnh nhiệt độ và thời tiết vậy.
2 canh giờ sau.
- Sinh Vô Mị đưa ánh mắt nhìn đến Xích Ma đang húp trà: "Sư phụ để Bạch Tích đi như vậy được sao?"
- Xích Ma: "Con cũng không rõ Bạch Tích đi. Trước giờ con bé đã quyết định chuyện gì thì không thể thay đổi ý nghĩ đó được."
- Sinh Vô Mị: "Aizzz... "
---------------------------------------------
------------------------------
Xuất hành từ sáng sớm đến gần giữa trưa, băng qua con đường mòn khó khăn. Nàng dừng chân tại bờ suối nhỏ. Những chuyện như vận động này nàng đã rất quen, nàng có thể đi một ngày một đêm không cần nghĩ ngơi vẫn có thể đi tiếp. Chỉ là chậm rãi dừng chân nơi có phong cảnh đẹp khiến nàng thấy hứng thú này.
Làn nước trong vắt chảy rì rì, tiếng suối êm tai như một bản nhạc sóng động không tên. Nàng lấy ít nước ở suối, sẵn tiện ngồi nghỉ một chút. Từ trong tay nải mang ra ít bánh ăn để giữ sức. Gió mát thổi qua nàng, mang theo mùi hương của rừng, nàng dự tính trước tiên phải đi tìm tộc Bán Yêu để chữa khỏi dị hình. Thật ra nàng ngoài y sam trên người vẫn luôn mặc thêm chiếc áo choàng đen lớn, chiếc mũ áo che đi gần nửa khuôn mặt. Nhìn nhìn không khác mấy tên mật thám, âm mưu gian xảo làm những chuyện ác độc.
Từ trên cao xuất hiện âm thanh nhỏ kì lạ, là tiếng chim nhỏ đập cánh bay đến đậu trên vai nàng.
- Hắc Từ: "Chào người bạn nhỏ. Ngươi đói sao? Ăn cùng được không?"
Hắc Từ mỉm cười nhẹ xé miếng bánh trên tay đưa lên cho chú chim nhỏ đáng yêu. Hành động của nàng không làm chú chim nhỏ hoảng sợ, ngược lại nó còn mạnh dạng nhận lấy bánh của nàng ăn trong thật ngon miệng.
Chiếc bánh trên tay bị nàng gặm hết phân nửa, thì đột nhiên Hắc Từ ngưng động tác nhai của nàng. Gió đổi chiều, xuyên tạc qua nhánh cây, rung động dữ dội. Âm thanh xung quanh trở nên lộn xộn, tiếng suối cũng không còn nghe thấy. Chú chim nhỏ kia cũng đột ngột bay đi mất. Âm thanh không thiện cảm từ đâu vang vọng xung quanh:
- "Tên kia, ngươi là người nơi nào? Sao dám đến đây quấy phá giấc ngủ của ta?"
Hắc Từ bật dậy, nhìn xung quanh, lắng nghe xem âm thanh phát ra hướng nào.
- Nàng bình tĩnh trả lời: "Tại hạ là tiện đường nghỉ ngơi không dám cố ý mạo phạm giấc ngủ của ngài, mong ngài thứ lỗi cho."
- "Há có thể nói bỏ qua là bỏ qua? Để xem ngươi có bản lãnh gì mà dám đến đây!?"
Vừa dứt lời, khu rừng xung quanh rung động, gió lùa kêu lên những tiếng rợn người. Đột ngột xuất hiện hàng chục ánh đen nhanh như chớp phi đến nàng.
"Hự!"
"Xẹt! Xẹt!"
Nàng không thể tránh thoát, nó quá nhanh. Bị tấn công dồn dập, công lực thật mạnh khiến thân thể nàng sắp chịu không nổi. Không dừng ở đó, các bóng đen dừng lại dùng cả yêu thuật phát ra quả cầu ma thuật chưởng vào nàng. Tình hình càng ngày càng không ổn, nàng có thể bị đánh cho phế đi. Không thấy nàng phản kháng, các bóng đen lại tấn công mạnh hơn.
"Ahh!!"
Chiếc mũ áo che khuất gần nửa gương mặt hạ xuống, để lộ dung nhan tuyệt mỹ. Từ trong người nàng rơi xuống thứ gì đó, âm thanh vang lên trong vắt. Tiếng chuông nhỏ xa xa thanh thúy 'rinh rinh' càng ngày càng gần. Hắc Từ vô lực ngã về sau. Bóng đen cũng đột ngột dừng, đồng thời một hơi thở lạnh lùng xuất hiện trước mặt.
- Khoé miệng Hắc Từ gớm máu, khó khăn thốt lên cái tên quen thuộc: "Bạch Tích..."
______________________________________
Hắc Từ thả thính :v
Hắc Từ: Chậc... Bạch Tích. Nàng hoàn mỹ như vậy, nhưng lại có chút thiếu sót đó."
Bạch Tích: "Ta thiếu sót thứ gì?"
Hắc Từ: "Nàng thiếu ta :3"
Bạch Tích: ...
#Tác giả lảm nhảm: Lịch đăng của ta loạn hết cả rồi >3