Sáng sớm, Lục Bỉ đã cùng Đinh Dụ và Đinh Hãi chạy tới chạy lui 2 phủ, một nghĩa một phụ aizz... Mệt chết nàng!
"Không đi nữa, không đi nữa!"
"Hay là... ra ngoài kinh thành dạo một chút đi. Nên là như vậy~"
Lục Bỉ tự độc thoại một mình, hô hấp như muốn chiếm hết cái không khí của toàn Vương Thiên-.-
"Theo ý Thần Bán."
Đinh Dụ cung kính đáp, lắc lắc đầu mỉm cười. (Vẫn là tiểu hài tử a)
3 người, 2 lớn 1 nhỏ. Đội hình vô cùng thu hút ánh mắt nga. Nhỏ đi giữa, 2 bên là Tráng sĩ cao 1m8, cơ bắp có chút to... Khụ, vẻ mặt âm trầm, nghiêm nghị, đi giữa là tiểu hài tử tuấn tú, ánh mắt toàn vẻ thích thú nhìn hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, bước đi thong thả, nhưng xung quanh có một loại khí chất ép người, muốn gần cũng gần không được.
"Chúng ta vào tửu lâu đó nghỉ một chút đi."
Lục Bỉ chạy nhảy khắp nơi mấy canh giờ, nói không mệt thật sự là, nói dối! Cái mặt lúc đầu thì vui vẻ lắm, giờ thì sao? Đi về phía tửu lâu trước mặt, thuê phòng xong rồi thì nằm bẹp dí trên cái bàn, than vãn...
"Chán quá, mệt quá, mỏi chân quá, khát nước quá..."
2 huynh đệ Đinh Dụ thì bị đuổi đi từ khi nào. Tiểu nhị làm một loạt hành động, gõ cửa, đem trà, bưng đồ ăn, nịnh nọt,... Lục Bỉ như bị điếc đột suất, có nghe thấy đâu? Vẫn nằm trình ình một đóng.
"..."
"Ah!!!" tiếng thét có vẻ hơi thảm. . .
Nàng nhìn ấm trà ai oán, lè lưỡi ra, tay quạt quạt cho bớt nóng, haizz. Ai nhìn được cảnh cún con bị phỏng lưỡi này đều phải lắc lắc đầu mà cảm thán 'thấy cũng tội mà thôi cũng kệ'.
Làm sao biết được cái ấm trà chết tiệt kia còn nóng chứ, vừa khát mà cũng lười đi. Bực bội, nàng đá cửa phòng bước ra ngoài.
Cái gì đây!? Dám ở trước mặt ta mà làm ra chuyện này, quả thật muốn uống canh mạnh bà đầu thai lần nửa mà! Đập vào mắt nàng bây giờ là tình huống, ăn cướp giữa ban ngày. Tên phía dưới kia là Thái Sở Khanh con trai thượng thư đi, kêu ngạo hóng hách, nụ cười kia kìa, chu cha mạ ơi... nhìn mà muốn mữa, làm sao tả nụ cười đó đây??!!! Chắc chắn con cháu sau này của hắn chỉ có hơn chứ không kém. Gật gật đầu đánh giá tên Sở Khanh...!? A, a, a!!!! Tên hắn nghe mà muốn đứt dây thần kinh cười của Lục Bỉ rồi.
Lục Bỉ nhẹ nhàng bước xuống đại sảnh, nơi có tên cướp, à! còn là cướp sắc nữa kìa.
Bất ngờ có một tiểu hài tử bạch sam, tuấn mỹ bước nhẹ như bay từ tầng 2 xuống, ánh mắt chuyển sang người Lục Bỉ, nàng cầm cây quạt che đi nửa dưới khuôn mặt... Bởi vì sao? Vì... Vì nàng đang nhịn cười đó!! Tên Sở Khanh này nếu vẻ ngoài như mấy người thư sinh gì đó trong phim, nàng hay xem trên tivi thì không nói gì đâu, đằng này, mập ụt ịt như con heo, mỡ trên khuôn mặt muốn che hết mắt mũi miệng của hắn rồi, lùn tịt, nói chuyện thì không gõ câu chữ, còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt tùm lum, haizz... Sao ta lại thấy tội cho hai mắt của mình quá. (Ta còn không biết có phải là đang tả người không a :]])
Bên cạnh tên Sở Khanh có 4 vị tráng sĩ to cao không kém huynh đệ Đinh Dụ, chỉ có đều... mặt mài râu ria dữ tợn, nhìn vào rất hại mắt a, đúng là chủ nào tớ nấy. Gần đó có 2 vị nữ tử 1 đứng 1 ngồi, người đứng là a hoàn đi. Ánh mắt a hoàn khi nhìn tên Sở Khanh toàn chán ghét và khinh bỉ, nhưng chỉ có thể đứng đó ra sức bảo vệ cái người đang thản nhiên ngồi nhâm nhi trà kia... nữ nhân đang bình tĩnh ngồi kia chừng 11 tuổi... Uizz!!
Khuôn mặt này, ánh mắt này, động tác này! Đúng vậy, là cô công chúa nhỏ của ta... Khụ, của tên hoàng đế kia. 5 tháng trước, cái tên Vương Nhã An dường như đã xuất hiện, chiếm hết một nửa trong tâm trí Lục Bỉ rồi. Là từ khi nào? Sao nàng không nhận ra, cảm giác vui mừng này là sao? Hình ảnh thon gầy, đẹp đẽ như một tinh linh nhỏ ngày đó đã khắc sâu trong đại não của nàng rồi.
Ánh mắt nổi lên nộ khí cùng ý muốn gϊếŧ người quét sang tên Sở Khanh, siết nắm đấm nhỏ lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Lục Bỉ bước tới cái bàn ấy, ngồi xuống phía bên trái Nhã An, vẻ mặt diễn sâu, cười vui vẻ.
"Công... Khụ, An tỷ tỷ! Đệ có chút việc, tỷ chờ có lâu? Hì hì"
Nhã An đang uống trà mà mém phun hết ra ngoài, tuy nảy giờ nàng bình tĩnh ngồi uống trà nhưng nhất cử nhất động của Lục Bỉ tất thẩy được nàng thu hết vào tầm mắt. A Yên đứng đó cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn Lục Bỉ. Động tác có chút khựng lại, nàng từ từ đặt ly trà xuống, mỉm cười ôn nhu nhìn Lục Bỉ:
"Ân, đệ hơi trễ."
Âm thanh có phần lạnh thoát ra, ngữ khí nhu hòa, làm Lục Bỉ như người say muốn nghe một lần, lại một lần nữa, nghe mãi... Nhưng nàng lại không biết độ nguy hiểm trong lời nói kia của Nhã An a.
Tên Sở Khanh lấy lại hồn phách, mặt đen ra, nhăn nhúm một nùi. Hắc tuyến cũng nổi đầy đầu:
"Tiểu cô nương, nha hoàn cô đụng phải ta, có nên hay không đền tiền bộ y phục mới của bổn công tử?"
Giọng nói khó khăn được hắn phun ra, như vừa nhét mấy chục cái bánh bao vào mồm vừa nói chuyện. Mưa từ miệng thì bay khắp nơi, mắt lườm chỗ này chỗ kia của công chúa, thật tức chết mà.
"Nếu các ngươi không đủ tiền thì ta rộng lượng, lấy thân các ngươi mà gáng nợ, không sao cả! Ha ha ha"
À, thì ra là vậy! Cái lý do chời ơi đất hỡi. Con nít 3 tuổi à? Kỳ lạ, sao công chúa lại không dùng thân phận của mình mà trị tội tên này? Cha con nhà hắn cũng không phải dạng liêm minh gì đâu.
"Xin mạng phép! Ta thấy trên người ngươi không sức mẻ chỗ nào! Đền là đền cái gì a?"
Xung quanh Lục Bỉ bắt đầu nổi lên sóng gió, cuồn cuộn khí ép người khó thở, ánh mắt như đao kiếm ném lên người tên Sở Khanh.
"Hừ! Bộ quần áo của ta ngươi làm sao biết giá nó đắc cỡ nào! Bị bọn bẩn thểu các ngươi làm dơ, còn không mau đền cho bổn công tử."
Quả thật Lục Bỉ sắp bùng nổ rồi, cái thứ vừa ăn cướp mà còn la làng này là không thể bỏ qua.
"Ta thấy quần áo ngươi còn tốt, không cần đền." Lục Bỉ tức giận đứng lên.
Người trước mặt lớn tiếng, mắt sát khí như muốn gϊếŧ người ngây lập tức đập vào mắt tên Sở Khanh, hắn bị khí thế của Lục Bỉ làm cho run sợ. Mọi người xung quanh im như tờ, không dám thở mạnh, công chúa bị dọa cũng không nhẹ (Người này thật thú vị a) vẻ ngoài Nhã An vẫn vô tư, miệng cong lên hoàn hảo, mắt xem vở kịch thú vị trước mặt.
"Ta... Ta... Người đâu! Hắn dám ngông cuồn với bổn công tử! Nói cho ngươi biết! Cha ta là thượng thư, ngươi chết chắc rồi!!! Đánh hắn cho ta, đánh chết hắn!!!!"
Hắn la làng lên, mưa từ miệng hắn cũng càng bay dữ dội hơn. Bọn tráng sĩ phía sau hắn liền xong lên phía Lục Bỉ đánh người. (chậc, chậc... Nhầm đối tượng rồi a!)
"Bốp, bốp, bốp,..."
Chưa đầy 5 giây, 4 vị tráng sĩ nằm chất đóng, trồng lên nhau nhìn mà thảm thương. Ai cũng ngỡ ngàng không biết cái gì vừa xảy ra thì thấy người nằm một đóng bất động. Ai cũng mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm Lục Bỉ.
"Bốp!"
"Ngươi... Ngươi chờ đó! Dám đánh bổn công tử! Ngươi chờ ngồi ăn cơm tù đi!"
Nói xong tên Sở Khanh dùng thân hình ụt a ụt ịt chạy đi, à không, lếch đi!
Lục Bỉ bây giờ đang cúi đầu, vai run run,... Đúng, vai nàng là đang run. Thấy một màn như vậy, Nhã An có chút lo lắng, nghĩ Lục Bỉ vì sợ mà run mạnh như vậy, nàng lên tiếng:
"Ngươi không sao?"
"..." im lặng.
"Phụt!"
"Hahahaha..."
Trước câu hỏi lo lắng của Nhã An, Lục Bỉ bất động, không trả lời nhưng vai vẫn còn đang run run. Đột nhiên nàng ngước đầu lên cười haha sặc sụa, ôm bụng mà cười, trước biết bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người ta đang cầm đũa gắp đồ ăn tính bỏ miệng mà cũng dừng động tác, quay sang nhìn Lục Bỉ là thật hiểu sự việc gì.
Cười một đoạn, Lục Bỉ quẹt quẹt nước ở khóe mắt vì nàng cười đến chảy cả nước mắt rồi. Nàng nhịn cười, ho khan một tiếng quay sang, Nhã An đang bất động mà nhìn nàng chằm chằm.
"Khụ,... Đệ là không sao."
"Mọi người nên làm việc của mình."
Lấy lại hình tượng, nàng ngồi xuống đáp lại lời của Nhã An. Giọng điệu đối với mọi người hoàn toàn trái ngược với Nhã An nha. Tự nhiên đang ôn nhu, vui vẻ, quay sang mọi người thì sát khí ép người, lạnh nhạt, không chút tia ấm nào luôn. Làm mọi người như theo phản xạ tự nhiên, nghe Lục Bỉ vừa dứt lời liền lập tức dời đi ánh mắt, cấm đầu vờ vịt làm chuyện của mình.
"Ngươi... Là chỉ huy?"
Âm thanh quen thuộc vang lên một lần nữa, ánh mắt lần này là nhìn thẳng Lục Bỉ.
"Ừm"
Nàng không nhìn Nhã An mà tay cầm ấm trà châm nước uống liên tục, vì cười nhiều quá nên cổ họng có chút khô khát. (Thật không có tiền đồ mà) Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình.
Một lần nữa,... mọi người đang ăn uống no say trong tửu quán, vừa nghe xong cái danh hiệu chỉ huy liền sặc sụa, ho khan, như cả phổi đều muốn bay ra ngoài. Ai mà không biết tiểu chỉ huy nổi danh khắp Vương Thiên này đây? nhưng nhất quyết là không dám nhìn lại Lục Bỉ, sát khí nặng lấm rồi.
"An tỷ tỷ a~ người là công chúa cũng rảnh rỗi dạo kinh thành?"
Lục Bỉ dùng giọng điệu trêu ghẹo, có chút tinh nghịch tra hỏi Nhã An.
"Bổn cung là buồn chán, muốn dạo kinh thành mua ít đồ. Chỉ huy cũng thật rảnh rỗi đi hành hiệp trượng nghĩa đi?"
Nhã An cũng đâu có vừa, bởi vì sự kiện vừa rồi có liên quan gì Lục Bỉ đâu? Trắng mắt liếc Lục Bỉ một cái rồi lại cầm lên ly trà thưởng thức. Hình như nảy giờ có người bị bỏ quên, mà thôi đi.
"Ách, là Đệ... đệ đi tìm 2 vị sư huynh! Đúng, là tìm 2 vị sư huynh."
"Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ... A ha ha ha!" Đột nhiên, nói đến nửa thì nàng bỗng nhớ đến một câu giang hồ hay dùng, nàng đem ra xài luôn.
(Ta thật ko có quen biết tên này!)
Lục Bỉ cúi mặt gật gù, tự tán thưởng mình thông minh suy nghĩ ra được lý do chân chính như vậy.
"Vậy... Có phải hay không nên đi tìm? Bổn cung biết được hình như mình chưa từng có vị đệ đệ nào a."
Nhã An tiếp tục tận hưởng, lại nhấp một ngụm trà như người nhớn. Quăng ánh nhìn khinh bỉ cho Lục Bỉ, thì coi như nàng tin đi. Nàng cũng tới giờ phải trở về hoàng cung, nên đi trước vậy. Không nhìn biểu hiện của Lục Bỉ nữa, nàng có chút gấp gáp:
"Bổn cung phải trở về, chúng ta... có thể còn gặp lại."
Nhã An khẽ cong môi, đứng dậy, ánh mắt nhìn Lục Bỉ mặt đang đơ ra rất buồn cười.(ai là bảo hắn mặt than bao giờ vậy?)
"A Yên, chúng ta nên hồi cung."
"Vâng... công chúa!" A Yên lơ đãng, ánh mắt phức tạp cùng khó hiểu dáng trên người Lục Bỉ.
Bây giờ ai đó mới tỉnh mộng từ nụ cười kia của công chúa Nhã An ban cho, nhìn ra chiếc kiệu dần dần khuất xa. (Làm sao để thu phục được yêu nghiệt nhỉ?) Môi Lục Bỉ cong một độ lớn, ánh mắt tiếu ý, lên phòng thu dọn đồ liền vọt trở về phủ chỉ huy.
2 đại nhân vật đã đi hết...
Nhờ đó mà...
"Tên Sở Khanh hắn không xong rồi!! Đụng trúng cùng lúc 2 vị tổ tông, haizz"
"Đúng, đúng, đúng! Hắn đắc tội chỉ huy thôi là không giữ được cái mạng rồi."
"Cuối cùng cũng có người trút giận giúp chúng ta, hừ! Tên Sở Khanh và cha hắn lộng hành, nuốt biết bao ruộng đất cùng tiền bạc của dân chứ!"
"Chết là đáng, chết là đáng!!! Ta chỉ hận tên cẩu hoàng đế có mắt như mù, trọng thần không dụng, suốt ngày tửu sắc, bị dắt mũi mà không hay!!!"
Toàn điếm trở nên náo loạn, người vỗ bàn oán hận, người nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, người nóc bình rượu xong ném cả xuống đất, ánh mắt ai oán, hận thù, như ngọn lửa cháy dữ dội,...
_______________________________
#Suốt ngày vào vai tiểu cẩu mà ho sặc sụa, ho muốn thổ huyết a! Học hành thì bỏ bê, giảm không ít ký ròi huhuT.T
Thương các nàng lắm cơ~
Đã không ngừng động viên ta!
[Thanks you very much]