Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 45

Lúc Từ Thanh đến nơi, cô nhìn thấy Tư Minh gần như đang quỵ trên mặt đất. Sắc mặt anh trắng bệch, trên má có một vết thương rất đáng sợ, khóe miệng bị rách, ngực ứ đầy những mảng bầm lớn xanh tím! Anh khụy một gối xuống đất, đang ôm ngực ho khan dữ dội, hàng chân mày nhăn tít, tiếng ho nào cũng tràn đầy nỗi thống khổ đau thấu tâm can, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe môi, nhuộm đỏ cả góc áo sơ mi trắng tinh trước ngực, khiến nó loang ra thành một mảng hồng trông mà tái tê lòng!

Từ Thanh vội vàng chạy lại đỡ anh, cùng người quản gia đi cùng dìu anh lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, cô bình tĩnh nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện!”

“Vâng, cô chủ!” Quản gia cũng bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, ông nhấn chân ga lái như bay về hướng bệnh viện!

Từ Thanh đưa Tư Minh tới bệnh viện gần nhất, trực tiếp chuyển vào phòng cấp cứu.

Trên hành lang bệnh viện, cô đi theo bác sĩ nâng Tư Minh lên giường, vội vã đẩy anh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng mổ đóng kín ngăn cách người chị đang lo lắng khôn nguôi ở ngoài, cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên cửa sáng lên, khoanh hai tay trước ngực mà thấp thỏm đi tới đi lui.

Bị đánh nghiêm trọng tới nỗi xuất huyết bên trong, xem ra nó đơn thương độc mã đi gặp Quan Thiên Trạch. . .

Ngón tay mảnh khảnh bấu mạnh vào lòng bàn tay, cô siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường —

Quan Thiên Trạch! Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!

Hít vào một hơi sâu, Từ Thanh nói với quản gia: “Chú Vu, chuyện Tư Minh bị thương trước tiên đừng nói cho bố biết.”

“Vâng, cô chủ.”

“Bố từng có ơn cứu mạng anh Lưu phải không?”

“Đúng vậy.”

Từ Thanh khẽ nhếch khóe môi, nụ cười trên gương mặt phảng phất chút gì đó như là tàn nhẫn: “Xem ra cũng tới lúc nên lợi dụng ân huệ này rồi.”

Dứt lời, cô lấy di động trong túi ra, ấn một dãy số, không bao lâu sau, có tiếng nói lạnh băng truyền đến từ đầu dây bên kia.“Cô Từ, có việc tìm tôi sao?”

“Anh Lưu, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện.”

“Nói đi.”

“Sử dụng thế lực của anh trừng trị một gã.”

“Ai?”

“Quan-Thiên-Trạch.” Từ Thanh nghiến răng gằn từng chữ một, không ngờ người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.

Thật lâu sau, gã mới bình tĩnh đáp: “Thật áy náy, tôi không thể động vào hắn ta.”

“Tại sao?”

“Lời của bố cô rất có sức nặng, ông ta đã tỏ rõ sẽ che chở cho Quan Thiên Trạch, tôi cũng bó tay rồi. Cô với hắn cũng đâu có thù sâu oán nặng gì, hà cớ chi phải đi chọc hắn?”

Từ Thanh cúp điện thoại, sắc mặt càng lúc càng u ám.

Cô mang giày cao gót chậm rãi đi vòng qua vòng lại trên hành lang, hàng chân mày nhíu tít lại.

Dễ thấy bố luôn bảo vệ Quan Thiên Trạch là vì sợ cô hoặc Tư Minh bất nhẫn ra tay lấy mạng gã, tiếc thay, gã đó lại là người không biết phải quấy, đừng nói biết ơn hay báo đáp, gã còn cố ý tìm xã hội đen hành hạ em cô, đánh đến nỗi toàn thân anh đều tràn ứ vết thương, máu tuôn không dứt. Nếu không phải e ngại nhược điểm của Diệp Kính Huy đang nằm trong tay gã, làm sao Tư Minh lại có thể. . .

Từ Thanh nhắm hờ mắt lại, cô ấn một dãy số khác.

Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói hững hờ của một gã đàn ông: “Tiểu Thanh, hiếm khi em chủ động gọi cho anh đấy.”

“Anh Thành.” Từ Thanh ngừng lại một chốc, “Em có chuyện muốn nhờ anh.”

“Chuyện gì?”

“Ba ngày sau em sẽ qua Mĩ, phiền anh mời cả Tiêu Dật đến chỗ anh, tới lúc đó chúng ta cùng thảo luận.”

. . . . . . .

Cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng bật mở, Từ Thanh chạy vội lại, bác sĩ gỡ khẩu trang ra điềm tĩnh nói với cô: “Cô Từ, bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, thân thể cậu ấy ổn rồi, nghỉ ngơi vài ngày nữa là khỏi hẳn.”

“Cám ơn bác sĩ.” Trông thấy y tá đẩy Tư Minh ra khỏi phòng mổ, Từ Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong phòng bệnh, Tư Minh sau khi trải qua ca mổ đang từ từ tỉnh lại, tuy rằng quá trình nôn ra máu đã ngừng, nhưng nhiều mảng bầm tím trên người thoạt nhìn vẫn làm người ta hoảng sợ một phen, trông như thân thể vừa bị máy kéo nghiền qua.

Tư Minh hơi nhếch môi làm động vết thương ở khóe miệng, anh đau đến độ phải hít một ngụm khí.

— Đám người kia hiển nhiên xem anh như bao cát tập luyện, xuống tay vừa nặng lại độc ác.

Từ Thanh bước vào ngồi bên giường, nhìn thấy toàn thân anh bầm xanh, cô đau lòng nói: “Em thật là, sao lại đi gặp Quan Thiên Trạch một mình?”

“Em cũng hết cách rồi, gã đó thực sự rất âm hiểm, nếu bây giờ em giở mánh khóe, không chừng ngay sau đó đoạn phim của Diệp Kính Huy sẽ được phát tán tràn lan trên mạng.” Tư Minh nhíu mày, vì cố nói chuyện nên toàn thân đều dấy lên cơn đau, anh thở sâu rồi tiếp lời, “Chị yên tâm đi, em không bao giờ dâng tặng Nam Dao cho gã, chẳng bao lâu nữa gã sẽ không cười nổi đâu.”Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Tư Minh nói: “Đưa di động cho em.”

Từ Thanh lấy di động, lạnh lùng liếc anh, cô bất đắc dĩ tìm tên Diệp Kính Huy trong danh bạ, ấn nút gọi, sau đó cầm di động để sát bên tai anh.

Nghe tiếng “a lô” vang lên ở đầu dây bên kia, ánh mắt lạnh lẽo của Tư Minh trong nháy mắt lộ ra vẻ dịu dàng: “Em đã ăn tối chưa?”

Diệp Kính Huy trả lời với vẻ lạnh nhạt: “Anh nghĩ tôi mấy tuổi rồi? Không có anh tôi sẽ chết đói chắc.”

Tư Minh sững lại: “Vậy em ngủ sớm đi, đêm nay anh không về được.”

“Ừ.”

“Không hỏi anh đang ở đâu sao?”

“Anh ở đâu có can hệ gì tới tôi?”

Bầu không khí tĩnh lặng đầy gượng gạo duy trì trong một khoảng thời gian dài, Tư Minh thở sâu, che giấu cơn run rẩy bởi đau đớn đang lan khắp thân thể, anh cố ra vẻ điềm tĩnh đáp: “Em trai anh bị bệnh cần người chăm sóc, mấy ngày nay anh sẽ không về, nếu em ở một mình mà thấy buồn chán thì cứ về Diệp gia đi.”

“Biết, chào.”

Diệp Kính Huy vẫn giữ chất giọng lãnh đạm từ đầu chí cuối, nghe qua thật khiến lòng người nguội lạnh.

Khoảnh khắc bị những gã kia vây đánh, người anh nhớ đến nhiều nhất là hắn, lúc toàn thân tràn ngập thương tích ngã trước cổng nhà, điều anh băn khoăn nhiều nhất cũng chỉ là cảm thụ của hắn, dốc hết sức lực còn lại cố lê tới trước cổng khu biệt thự, rời xa ánh sáng vàng nhạt sưởi ấm cả ngôi nhà, bất quá chỉ vì sợ hắn sẽ trông thấy bộ dạng thảm hại này.

Hiện giờ mới cướp lại được sinh mệnh từ phòng phẫu thuật về, chuyện đầu tiên anh nghĩ đến cũng là gọi điện cho hắn, nhưng người anh yêu nhất căn bản không hề để tâm, hắn không hỏi thăm, ngược lại còn thốt ra những lời khó nghe như vậy.

Nghe thanh âm “tút tút” vang lên sát bên tai mình, Tư Minh chỉ cảm thấy đắng chát.

Từ Thanh thu di động về, đặt bên gối của anh, cô khẽ thở dài: “Vài ngày sau chị sẽ đến New York mời anh Thành ra mặt, trừng trị gã Quan Thiên Trạch kia một chút.”

“Đừng.” Tư Minh chùng giọng ngắt lời cô, “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, em đã có dự định sẽ đối phó thế nào với gã rồi.”

“Dự định gì?”

Tư Minh khẽ khàng nhắm mắt lại: “Biện pháp đơn giản nhất hiện giờ là mượn tay Diệp Kính Huy diệt trừ Quan Thiên Trạch.”

. . . . . . . . .

Tin tức tập đoàn Nam Dao đầu tư vào Thiên Vũ chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp giới tài chính.

Sau khi đầu tư, Diệp gia tiếp tục nắm giữ 51% cổ phần công ty, là người sở hữu tập đoàn Thiên Vũ, Nam Dao lấy 49% cổ phần công ty bỏ vào quỹ vốn.

Quan Thiên Trạch tóm được Nam Dao khi nó chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Trước khi Tư Minh đưa Nam Dao cho gã, ngoại trừ đổ hầu hết vốn đầu tư vào Thiên Vũ, anh còn điều động một số lượng lớn nhân viên ưu tú ở cả Thiên Vũ và Nam Dao thành lập công ty mới không thuộc quyền quản lý của Nam Dao, tiến quân vào thị trường game.Công ty này lấy tên là tập đoàn Minh Huy.

Diệp Kính Huy lười biếng nằm trên sô pha xem tin tức, đương nghe đến khúc người dẫn chương trình đưa tin “lễ thành lập tập đoàn Minh Huy”, hắn nhịn không được bật cười ra tiếng. Còn giả tạo hơn cả người dẫn chương trình còn ai khác ngoài chủ tịch Tư Minh của tập đoàn Minh Huy, anh trịnh trọng phát biểu, “Minh Huy” nghĩa là “ngày mai rực rỡ”, anh đặt tên cho công ty như thế bởi vì hy vọng nó sẽ có một tương lai “tươi sáng” và “huy hoàng”.

Lời vừa thốt ra thì bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy!

Trên màn hình TV là hình ảnh chủ tịch Tư Minh mỉm cười đứng trên bục đọc diễn văn, Diệp Kính Huy ngồi trước màn hình cũng cười cười ra chiều đang cân nhắc, hắn nhủ thầm, nếu hắn là Diệp Kính Hy, chẳng lẽ gã đàn ông tẻ nhạt này sẽ đặt tên cho công ty là “tập đoàn Minh Hy”, sau đó giải thích rằng nó là “hy vọng của ngày mai”? Tư Minh, anh có cần thiết phải giả tạo như vậy không. . . . .

. . . . . . .

Thời điểm Tư Minh trở về căn biệt thự ở ngoại ô đã là một tuần sau, cũng chính là đêm tập đoàn Minh Huy tổ chức lễ thành lập.

Diệp Kính Huy mở cửa, ngửi thấy toàn thân anh phả ra mùi rượu nồng nặc, hắn nhíu mày, vươn tay đỡ lấy anh: “Sao anh uống nhiều rượu vậy?”

“À, hôm nay là lễ thành lập nên bị mọi người chuốc rượu.” Tư Minh mỉm cười, một phần vì ngà ngà men say nên ánh mắt dành cho Diệp Kính Huy có vẻ ôn hòa khó tả, “Vốn muốn mời em cùng đi, nhưng sợ nhóm của Duy Giai còn ác cảm với em, anh nghĩ chắc em cũng không có hứng thú với chuyện này.”

Diệp Kính Huy vừa dìu anh vào nhà vừa thản nhiên đáp: “Muốn tôi dùng danh phận người yêu của chủ tịch ra mặt sao? Anh cũng to gan lắm, không sợ thanh danh cả đời bị tôi hủy hoại?”

Tư Minh khoác tay lên vai Diệp Kính Huy, thân thể cũng dựa hẳn vào người hắn, anh kề sát bên tai hắn, nói khẽ: “Là đối tác.”

Diệp Kính Huy giật mình.

Tư Minh tiếp tục nói: “Công ty này là củachúng ta. Em có một nửa cổ phần, cho nên mới là tập đoàn Minh Huy.”

Hắn bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi bỏ vốn vào công ty đó khi nào?”

“Anh giúp em bỏ vốn.” Tư Minh điềm nhiên trả lời, buông Diệp Kính Huy ra, anh đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”

Diệp Kính Huy nhún vai: “Có chuyện thì nói mau, tôi muốn đi tắm.”

Tư Minh cười, đứng lên: “Tắm chung đi.”

Diệp Kính Huy rõ ràng cứng cả người lại: “Anh tắm trước đi.”

Lách mình tránh né bàn tay anh, hắn xoay người đến phòng đọc sách, vừa bước tới cửa đã nghe giọng của Tư Minh vọng lên từ sau lưng: “Anh đi bao lâu em cũng không để ý, phải không?”

Hắn dừng chân, thản nhiên hỏi: “Cho tôi một lý do cần để ý.”

“Chúng ta là người yêu.”

“Giả thôi.”

“Anh thích em.”

“Không liên quan tới tôi.”Tư Minh ngừng một chốc rồi hỏi: “Nếu anh thật sự sẽ chết thì sao?”

“Tôi sẽ đến trước mộ anh đốt ít tiền giấy.” Diệp Kính Huy vẫn không quay đầu lại, hắn đẩy cửa phòng ra, hỏi, “Xong chưa?”

Tư Minh thở hắt ra: “Được rồi, anh đi tắm đây, em ngủ sớm một chút.”

. . . . . . . .

Diệp Kính Huy ngồi trên ghế xoay trong phòng, ngửa đầu nhìn đèn treo sáng rực trên trần nhà trắng toát, thở nhẹ ra một hơi.

Thật ra suốt một tuần nay Tư Minh đi đâu, hắn cũng không phải thờ ơ chẳng biết gì.

Ngày đầu tiên anh gọi điện bảo sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc em trai, Diệp Kính Huy liền an tâm ngon giấc. Tối hôm sau, hắn lại nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục gọi điện, bèn ngồi yên ở phòng đọc sách vừa lên mạng vừa chờ, kết quả đợi đến hừng đông cũng xem như công cốc. Ngày thứ ba hắn ngủ rất sớm, nửa đêm lại bị giật mình bừng tỉnh, một kẻ cô đơn ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, trông thấy hình ảnh lẻ loi của bản thân sẽ thấy sởn gai ốc biết chừng nào. Mặc dù ở Diệp gia có người nhưng hắn không thể trở về, không muốn đối mặt với người bố bị ung thư dạ dày đã triệt để mất niềm tin với hắn. Còn chỗ hộp đêm thì quá náo nhiệt đâm ra phiền hà, huống chi TV trong căn phòng đó từng chiếu hình ảnh khiến hắn không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa. Ngẫm nghĩ một hồi, quả thật không còn nơi nào để đi, chỉ có cách tiếp tục chờ ở đây. Một người chờ đợi trong căn biệt thự được gọi là “nhà”, lúc đi loanh quanh sẽ nghe tiếng bước chân vọng lại, khi đó mới biết nơi này trống trải đến dường nào.

Qua ngày thứ tư thì hắn đã rỗi đến mức nhàm chán, bèn bắt tay vào tìm kiếm sơ hở trong bản hợp đồng ba phương, kể từ ngày ký kết tới nay, danh sách thành viên tham dự đều được liệt kê đầy đủ, hắn ngồi tra suốt một buổi tối, rốt cuộc cũng sáng tỏ. Ngày thứ năm, Diệp Kính Huy liên lạc với Lương Bình để bàn bạc đối sách.

Qua ngày thứ sáu thì Tư Minh vẫn chưa quay về, hắn nảy sinh nghi ngờ bèn chạy đến trường phổ thông Bình Dương xem thử, khoảnh khắc trông thấy Tư Kiệt vui vẻ tan học, lòng hắn rét lạnh.

Chẳng phải anh ta nói em trai nằm trong bệnh viện cần trông nom sao, suốt một tuần như thể bốc hơi khỏi thế gian này, kết quả lý do biến mất lại là giả?

Tuy bị anh lừa gạt nhiều lần đã thành thói quen, cũng căn bản không quan tâm anh đã đi đâu, nhưng vào giây phút đó, hắn vẫn cảm thấy bị tổn thương vô cùng.

Dẫu làm người yêu chỉ là giả vờ, nhưng mất tích lâu như vậy cũng nên bịa ra một lời dối trá khó vạch trần chứ. Anh khinh tôi là thằng ngu sao, hay anh vốn không cần có người ở trong ngôi nhà tồi tệ kia chờ anh trở về?

Diệp Kính Huy nhếch môi cười khẽ, thi thoảng cảm thấy hai người họ đều là kẻ thần kinh, rõ ràng nghi kỵ và oán hận lẫn nhau nhiều như thế, lại bày trò giả làm người yêu, từ ở xa chuyển thành sống chung, cả ngày cứ mắt này trừng mắt nọ, càng nhìn càng chướng, nói chuyện cũng y như cầm súng vung gậy, đâm tới đâm lui ai cũng bị thương, còn không bằng trực tiếp đối mặt nhau đánh một trận sống mái rõ ràng.Nhưng thật sự mà nói, lúc chuyển nhà vẫn có một chút vui sướng âm ỉ trong lòng, dẫu sao sống đến từng này tuổi rồi, chưa từng có ai đồng ý ở chung với hắn, còn xem nơi đó là “nhà của chúng ta“, Diệp Kính Huy cảm thấy từ “nhà” này rất đáng ngạc nhiên. Lúc chỉ huy nhân viên công ty vận chuyển sửa sang lại nội thất vào buổi chiều hôm ấy, hắn đã cảm thấy sự ấm áp khó tả len lỏi trong lòng mình, sắp xếp được một ngôi nhà gọn gàng cũng coi như vừa đạt được thành tích nào đấy.

Hắn đã khờ khạo tới nỗi tự khinh bỉ chính mình rồi.

Lúc anh không về thì lo lắng khôn nguôi, khi biết bị anh dối gạt lại có thể đau khổ?

Đủ rồi!

Diệp Kính Huy khinh bỉ xé nát xấp tài liệu đặt trên bàn thành từng mảnh nhỏ, ném vào sọt rác.

Ảnh chụp trên mớ tư liệu bị xé vụn dường như là hình một đôi nam nữ đang ngồi tán gẫu vui vẻ trong quán cà phê, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia lóe lên chút tán dương, còn người phụ nữ có vóc dáng thon thả, mái tóc đen óng xõa dài sau lưng, lúc cười rộ lên rất phong cách.

Ảnh được chụp vào ngày hôm qua, chính là ngày hắn lo lắng anh xảy ra chuyện nên đã chạy tới trường phổ thông Bình Dương tìm Tư Kiệt, tình cờ tận mắt trông thấy cảnh tượng ấy khi đi ngang qua quán cà phê.

Người phụ nữ ngồi đối diện Tư Minh là người Diệp Kính Huy quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn, bởi lẽ họ đã từng tranh cãi kịch liệt trên bàn bàn đàm phán vì giá bán của Nhân Thông, từ giảm 10% xuống 20%, cô ta còn ngợi khen hắn ép giá thật lợi hại.

— Dương Lăng.
Bình Luận (0)
Comment