Sự Trả Thù Của Người Mẹ

Chương 3

06.

Ba tôi đến với nhân viên bán hàng trong vòng 30 phút.

Ông mặc một bộ đồ mô tô sành điệu, quần jean, giày da, ở trong nhà còn đeo cặp kính râm phi công. Nhân viên bảo vệ tuần tra thấy bộ dạng hầm hố của ông, cho rằng ông tới gây rối, xuýt nữa trực tiếp dùng nĩa chống cháy nổ đẩy ông ra ngoài.

Hai nhân viên bán hàng bình tĩnh đặt vài hộp quà màu cam lên chỗ trống của ghế công cộng nơi tôi đang ngồi, quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng nhấc một chiếc túi xách màu xám bằng đôi tay đeo găng trắng để cho tôi xem.

Các đồng nghiệp của tôi bị sốc trước sự phô trương màu mè này, đứng cách đó vài mét và tụ tập thành một đám để xem.

Tôi thấy ba người lắm mồm trong phòng nghỉ đang mở to mắt, lấy tay che miệng, chụm đầu thì thầm với âm lượng mà họ nghĩ rằng không ai khác có thể nghe thấy.

“Người đàn ông này là bác sĩ Vương phải không?”

“Không phải, bác sĩ Vương mới ngoài 30, người này lớn tuổi hơn anh ấy nhiều, hơn nữa bác sĩ Vương rất điềm đạm, không khoa trương như người này.”

“Là người theo đuổi chị ta chứ gì? Bồ nhí giàu có mang món quà cả trăm ngàn tệ tới ép vua thoái vị à? Ông ta cũng khá đẹp trai, phải công nhận rằng chị ta cũng có chút năng lực.”

“Không thể nào, chẳng phải chị ta mới sinh con cách đây không lâu hay sao? Không lẽ bụng to còn ra ngoài xằng bậy?”

“Ai biết được, cô nhìn người ta tặng cho chị ta món quà đắt tiền như thế, chị ta có từ chối không? Không chừng cặp song sinh kia…… ha ha."

Thấy bọn họ nhìn nhau cười tựa như không hề nói gì, tôi và ba tôi nhìn nhau, tôi thấy sự ngạc nhiên trong mắt ông, tạm dịch là: trên đời này còn có loại người bẩn thỉu và vô liêm sỉ như vậy sao?

Theo những gì tôi biết về ba tôi, ngón chân của ông đã bắt đầu đào sâu xuống đất, khối u bị siết chặt cũng đã sẵn sàng di chuyển.

Y tá trưởng ở đằng xa đang chen qua đám đông để đến đây, tôi giật nhẹ vạt áo của ông, ra hiệu y tá trưởng đang tới, hãy bình tĩnh.

Ba tôi đứng chống nạnh ở bên cạnh tôi hít một hơi thật sâu, thấy thế vẫy tay với nhân viên bán hàng, nói: “Được rồi Lý Duy Tư, đừng ồn ào nữa, trực tiếp quẹt thẻ đi, giải quyết nhanh chóng, đừng trì hoãn các cô gái nhỏ đi làm.”

Lý Duy Tư lại bắt đầu đóng gói các hộp quà, thong thả, không vội vàng như thể là quản gia người Anh già.

Ba tôi tặc lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ, nhìn thấy y tá trưởng đã tới, ông tháo kính râm bỏ vào túi, nở nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự, vững vàng bước tới, bắt tay y tá trưởng còn dè dặt hơn Lý Duy Tư.

Gương mặt căng thẳng quanh năm của y tá trưởng hiện lên nụ cười chân thành và nhiệt tình, lên tiếng trước: “Sếp Trịnh tới gặp con gái à?"

“Lần trước sếp Đái đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, nói rằng sau khi sinh con, Nguyệt Doanh còn yếu, có thể không thích ứng được với công việc khi vừa quay lại, nhờ tôi quan tâm nhiều hơn."

“Tôi thấy anh chị không cần lo lắng, ai cũng rất rõ thái độ và năng lực làm việc của Nguyệt Doanh, trong khoa của chúng tôi, không có bệnh nhân trẻ nào không thích chị Nguyệt Doanh.”

Ba tôi nghe thấy có người khen vợ con, vẻ lịch sự ngụy trang xuýt nữa thất bại, ông mồm mép: “Tiểu Tuy à, cô cứu người, giúp đỡ những người bị thương cả ngày lẫn đêm, cô không những trông càng ngày càng trẻ, mà miệng càng ngày càng ngọt là sao đây?”

Hai người khen tới khen lui vài câu, di động của y tá trưởng vang lên, chị trả lời mấy câu, nói rằng sẽ tới ngay lập tức.

Chị chưa kịp chào tạm biệt thì ba tôi đã chủ động nói: “Hôm nay tôi tự tiện đến đây mà không báo trước, đã quấy rầy công việc của mọi người phải không?”

Ông lấy một tấm thẻ VIP của Nguyệt Hoa Lâu trong ví ra đưa cho y tá trưởng, “Công việc của cô quan trọng hơn, đừng dong dài từ chối anh Trịnh. Khi nào có thời gian thì dẫn bọn trẻ trong khoa của cô tới ăn, tôi sẽ khui vài chai rượu ngon cho mọi người.”

Y tá trưởng quả thật rất vội, hơn nữa đây là sự đền đáp, không tính là hối lộ, chị từ chối tức là thiếu tôn trọng.

Chị sải bước rời đi, khi bước ngang qua những cấp dưới không ngừng bàn tán ngay cả khi thấy lãnh đạo đến, chị tức giận đập cửa phòng nghỉ hai lần: “Các cô đang làm gì vậy! Rảnh rỗi quá phải không? Chen chúc trong đây nói chuyện gì, nói tôi nghe thử nào?"

“Ba của Nguyệt Doanh nói rằng muốn mời các cô đến Nguyệt Hoa Lâu dùng bữa, tôi thấy các cô không cần ăn, về nhà mạnh ai nấy ăn đi!"

“Thất thần ở đó làm gì, mau giải tán đi!”

Đám đông tản ra như chim và thú.

Người mới có da mặt mỏng, nghe lời khiển trách sắc bén của y tá trưởng, làn da trắng như tuyết đỏ bừng, nhưng cô vẫn ngập ngừng bước tới, nói lí nhí với tôi: “Nguyệt Doanh, xin lỗi chị, tôi không nên nói xấu sau lưng chị, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

Hai đồng bọn của cô nghe vậy thì hung dữ trừng mắt nhìn cô, trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Cái thứ gì thế này, đồ tiểu nhân đội trên đạp dưới.”

Ba tôi muốn đuổi theo bọn họ “nói lý lẽ”, tôi túm chặt ông, nói với người mới: “Cô có thể nhận ra vấn đề của chính mình là đã giỏi hơn hầu hết mọi người."

“Tôi đã quan sát cô, tôi nghĩ cô rất thích công việc này và muốn làm tốt công việc này."

“Vì một số tin đồn không chính đáng đã làm hỏng mối quan hệ bình thường giữa các đồng nghiệp và ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, đó là lẫn lộn đầu đuôi, cô thấy đúng không?”

Sau khi tiễn cô y tá nhỏ rời đi với đôi mắt sáng lấp lánh vì được đàn chị khẳng định, tôi nói với ba: “Con bốc đồng quá, lẽ ra không nên lãng phí số tiền này.”

Ba tôi vén tóc mái trên trán bằng một cử chỉ mà ông cho là rất đẹp trai, thản nhiên nói: “Ba kiếm tiền để cho con xài chơi.”

“Nhưng mà nhà hàng của ba được mở ra là nhờ số tiền dì cho ba.”

Ba tôi dừng tay, vòng cánh tay qua vỗ nhẹ vào ót tôi, “Dì của con cũng sẵn sàng chi tiền cho con, tại con không muốn xài ké."

“Được rồi, đừng mỉa mai ba con nữa, con nói đi, con bị Vương Nhất Minh chọc tức chuyện gì?”

Tôi chưa kịp phàn nàn, màn hình di động của ba tôi sáng lên.

Ông cúi đầu nhìn, cười nói với tôi: “Để ba nhận điện thoại của dì con trước.”

Tôi mỉm cười nhìn bộ dạng yêu đương nồng nhiệt của ông.

Không ngờ chưa tới hai giây, sự thoải mái và vui vẻ trên mặt ba tôi bỗng biến mất.

Vẻ mặt ông nghiêm trọng, cho dù cố gắng kiềm chế, nhưng gò má căng thẳng và đôi lông mày nhíu lại vẫn bộc lộ sự tức giận và lo lắng bị kìm nén của ông.

Lòng tôi vô cớ chùng xuống, trực giác cảm thấy cuộc gọi này có liên quan đến mình.

Ba tôi cúp điện thoại, lập tức tới nắm tay tôi, linh cảm chẳng lành càng lúc càng mạnh.

“Quả Quả đã xảy ra chuyện, mẹ chồng và em chồng của con đã giấu con đưa bé đến bệnh viện tư nhân của Đái Thị."

“Nguyệt Doanh, con cần phải vững vàng, ba sẽ đưa con đến đó ngay bây giờ.”

07.

Dì hiện tại đang ở nước ngoài, không thể trở lại ngay. Bà đã chuyển số điện thoại di động riêng của trưởng khoa Hướng của bệnh viện tư nhân Đái Thị cho tôi, dặn tôi luôn chú ý đến những cuộc gọi đến từ số này, trưởng khoa Hướng sẽ liên lạc trực tiếp với tôi sau khi hiểu được tình hình cụ thể của Quả Quả.

Bởi vì ba tôi lái xe máy tới nên Lý Duy Tư chủ động cho chúng tôi mượn xe của ông.

Ba lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, đầu óc trống rỗng.

Nhà tôi chỉ cách bệnh viện Nhân Dân nơi tôi làm việc năm phút lái xe, nhưng phải mất nửa giờ lái xe đến bệnh viện tư nhân Đái Thị.

Khi Quả Quả đang trong tình trạng nguy kịch, mẹ chồng và Hoàng Sở Nhiên bỏ chỗ gần và đến chỗ xa, cố ý tránh bệnh viện Nhân Dân.

Đã hai tiếng kể từ khi Quả Quả nhập viện, không ai trong hai cô cháu và Vương Nhất Minh chủ động cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với đứa bé.

Khi có chuyện bất thường xảy ra, chắc chắn có gì đó mờ ám, bọn họ đã làm gì với con gái của tôi?

08.

Trong lúc căng thẳng chờ đợi tin tức, tôi bắt đầu xem video được ghi lại ngày hôm qua từ ba camera mà ba tôi đã thuê người gắn.

Quả Quả vẫn ổn trước khi tôi và Vương Nhất Minh ra ngoài sáng nay, rất có thể sự việc đã xảy ra sau khi chúng tôi rời đi.

Tôi kéo thời lượng video cho đến khi chúng tôi rời khỏi nhà, bật tốc độ gấp đôi và tiếp tục kéo thanh tiến trình.

Cuối cùng, tôi phát hiện ra một cảnh tượng bất thường ở phòng ngủ thứ hai.

8 giờ sáng, Quả Quả ngủ một mình trên giường lớn trong phòng ngủ thứ hai, không ngừng quơ tay chân, nhỏ giọng khóc thút thít.

Hoàng Sở Nhiên đang ngồi trang điểm ở trước bàn trang điểm.

Mẹ của Vương Nhất Minh, tức là mẹ chồng tôi, đã nhiều lần nói với tôi rằng Quả Quả dễ chăm sóc hơn Đậu Đậu, con gái thân thiết hơn con trai, bà ta thương Quả Quả nhiều đến mức không muốn buông ra, bà ta đang ôm Đậu Đậu ngồi trên sô pha, nhìn bé uống sữa đầy yêu thương.

Hai người kia hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của con gái tôi.

“Sở Nhiên, Đậu Đậu càng ngày càng lớn, sữa của Trịnh Nguyệt Doanh sắp không đủ cho nó uống, cô đã mua thuốc cho con, con bắt đầu uống đi.”

Hoàng Sở Nhiên ngừng vẽ lông mày: “Cô, uống thuốc kia…… có gây ra cái gì không ổn cho con với Đậu Đậu không?”

“Nếu thuốc đó có tác dụng phụ, làm sao thím Thái dám giới thiệu cho cô?"

“Cô thấy con có vẻ không muốn!"

“Để cô nói cho con biết, làm sao để bồi dưỡng tình cảm với một đứa bé lớn như vậy?"

“Ngoài việc bế nó 24/24, phải tự mình cho nó bú!"

“Trịnh Nguyệt Doanh là mẹ ruột của Đậu Đậu, nó dựa dẫm vào Trịnh Nguyệt Doanh là điều đương nhiên. Nếu không thể chịu đựng được sự tàn phá cơ thể, làm sao Đậu Đậu gần gũi với con hơn?”

Lúc này Đậu Đậu đã uống sữa xong, quay đầu qua, cùng khóc với chị.

Mẹ chồng cuối cùng cũng nhớ ra có một đứa cháu gái đang khóc trên giường, vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng Đậu Đậu để trấn an bé, vừa trừng mắt với Quả Quả ở trên giường: “Hừ, đồ cái thứ nuôi tốn của, chúng ta suốt ngày hầu hạ nó ăn ngon uống tốt, mà nó chỉ biết khóc, không có lúc nào sống yên ổn được. Sở Nhiên, con đi lấy một ống thuốc bơm hậu môn trong hộp thuốc cho nó đi."

“Con quỷ đòi nợ này suốt ngày bị táo bón, cho nó uống đường sữa cũng không có tác dụng."

“Cô đã nói rồi, sữa mẹ tốt hơn sữa công thức, tụi bây cứ không tin."

“Nhìn Đậu Đậu của chúng ta nè, chỉ uống sữa mẹ, đâu có nhiều rắc rối như chị nó.”

Hoàng Sở Nhiên nghe vậy, ngoan ngoãn đặt thỏi son xuống, bế Quả Quả ở trên giường lên, đi ra khỏi phòng ngủ thứ hai.

Cô ta quay lại liếc nhìn mẹ chồng tôi, xác nhận bà ta đang tập trung chơi với cháu trai, không chú ý tới cô ta, cô ta ôm Quả Quả vào phòng bếp.

Hoàng Sở Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp, một tay cầm một chai chứa đầy chất lỏng màu vàng nâu, tay kia bế Quả Quả, bước vô phòng tắm.

Phòng bếp và phòng tắm không gắn camera, tôi không thể nhìn thấy cô ta làm gì, chỉ nghe thấy tiếng khóc đứt quãng liên tục của con bé vì bị sặc nước.

Trong phòng ngủ thứ hai, mẹ chồng vẫn tươi cười ôm Đậu Đậu trêu đùa, làm ngơ trước động tĩnh trong phòng tắm.

Mười lăm phút sau, Hoàng Sở Nhiên đặt Quả Quả đã không thể khóc được nữa lên giường, dùng khăn khử trùng lau tay vài lần với vẻ mặt chán ghét, tiếp tục trang điểm.
Bình Luận (0)
Comment