Sự Trả Thù Của Người Mẹ

Chương 6

14.

Ổ súc sinh đó thình lình xuất hiện lúc 5 giờ chiều trong lúc bác sĩ đi khám.

Vương Nhất Minh đi trước, đặt hai chiếc hộp cách nhiệt đang cầm lên cái tủ cạnh giường bệnh, như thể cuộc tranh cãi mấy tiếng trước chưa từng xảy ra, nhiệt tình mời tôi và ba tôi ăn tối.

“Ba, Nguyệt Doanh, đói bụng rồi phải không? Sở Nhiên đặc biệt về nhà nấu cho ba và em, ăn lúc còn nóng đi.”

Vừa dứt lời, anh ta quay đầu ra hiệu cho Hoàng Sở Nhiên ở phía sau tiến lên.

Hoàng Sở Nhiên đã tẩy trang, thay áo len và quần đơn giản, mái tóc xoăn được cột lên, cố tình để lộ khuôn mặt bầm tím để mọi người chiêm ngưỡng.

“Chị dâu, em sai rồi, em thực sự không biết bệnh tiêu chảy của trẻ con lại nguy hiểm đến thế, tất cả đều là lỗi của em, Quả Quả phải chịu đau khổ như vậy chỉ vì sự sơ suất của em.”

Cô ta vừa nói vừa định quỳ xuống đất.

Gia đình Vương Nhất Minh có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ đỡ cô ta dậy, không ngờ tôi vẫn ngồi tại chỗ bất động, mặc kệ cô ta quỳ thẳng tắp trước mặt tôi.

Bác sĩ đang đi kiểm tra và các sinh viên do ông hướng dẫn nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và chỉ trích.

Nhìn kìa, kỹ năng diễn xuất của Hoàng Sở Nhiên rất tốt, cô ta đóng vai một người đơn giản và trung thực, khiến cho tôi trông giống một mụ đàn bà đanh đá và vô lý.

Đáng tiếc cô ta có thể đóng kịch nhưng không thể nhẫn nhịn, tôi và ba tôi đều nhìn thấy sự tủi nhục và oán giận thoáng qua trên khuôn mặt cô ta khi cô ta quỳ xuống.

Hai mẹ con Vương Nhất Minh vội vàng tới đỡ cô ta, bác gái Hoàng hít một hơi thật sâu, đặt cặp lông mày đã nhướng lên về lại chỗ cũ, nở nụ cười gượng gạo tỏ ra yếu đuối: “Nguyệt Doanh, mẹ và em đều là người nhà quê, không rành chuyện đời. Con cái ở nông thôn được nuôi dưỡng cẩu thả, thật sự chỉ là sự sơ sẩy nhất thời, không phải cố ý. Chúng ta là bà nội và cô ruột của Quả Quả, ai nỡ làm hại con bé?”

Tôi vẫn không nói lời nào.

Vương Nhất Minh buông bàn tay đang đỡ Hoàng Sở Nhiên ra, mở hai cái cà mèn, lần lượt đưa cho ba tôi và tôi: “Nào, nào, đều là người một nhà, Sở Nhiên đã quỳ nhận lỗi, chuyện này cho qua đi, ăn cơm, ăn cơm.”

Tôi cố ý nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nặn ra hai giọt nước mắt, hỏi: “Nhất Minh, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai phải không? Em thật sự không chịu nổi lần thứ hai.”

“Tuyệt đối sẽ không. Quả Quả nằm viện, mọi người đều đau lòng muốn chết, làm sao dám có lần thứ hai?”

Vương Nhất Minh có lẽ rất thành thạo trong việc chế ngự một người, sau khi đánh một gậy thì sẽ cho một trái táo ngọt ngào, anh ta tự giác hạ thấp tư thế, hứa hẹn một cách sảng khoái, đủ để xoa dịu tôi.

Nhưng e rằng bản thân anh ta cũng không nhận ra, từ lúc bước vào cửa, anh ta không hề nhìn đứa con gái mà anh ta luôn miệng nói là rất yêu thương bé.

Anh ta tiếp nhận sự mềm lòng giả vờ của tôi, bưng cơm tới đút cho tôi.

Không ngờ ba tôi đột nhiên nổi giận, đứng dậy hất cái muỗng anh ta đang cầm, chỉ vào mặt anh ta mắng: “Đây là thái độ nhận lỗi của nhà anh à? Xuýt nữa là mất con, cô ta chỉ cần quỳ xuống là xong việc? Đầu gối của cô ta đáng giá bao nhiêu? Tôi nói cho anh biết, phẩm giá của cô ta không đáng một đồng trước mặt tôi!"

“Chắc món này xào bằng dầu đậu phộng, muốn hại Nguyệt Doanh luôn chứ gì?”

Tôi lập tức giữ chặt ông, ngăn ông tiếp tục trút giận thay tôi. Tôi tựa như bị tình yêu làm cho mụ mẫm đầu óc, nói với Vương Nhất Minh: “Nhất Minh, đừng nghe ba em nói bậy, em tin anh."

“Để cơm ở đó đi, chút nữa em đói bụng sẽ ăn.”

Thấy vẻ mặt của ba người đối diện có vẻ thả lỏng hơn, tôi nói thêm: “Quả Quả bị như thế này là do em không chăm sóc con bé chu đáo, em đã xin sếp cho nghỉ, mấy ngày tới em và ba sẽ thay phiên nhau ở đây với con.”

Bác gái Hoàng thấy tôi không có ý định chất vấn cháu gái của bà ta nữa, lại bắt đầu tỏ thái độ, vui vẻ “cho phép” tôi ở lại bệnh viện, sau đó xoay người định bế Đậu Đậu ở trong nôi ra.

Tôi cố gắng kiềm chế ý muốn bẻ gãy cả hai tay của bà ta, nhìn Vương Nhất Minh cầu xin: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, để Đậu Đậu ở lại với chị được không?”

Nghe tôi nói như thế, Vương Nhất Minh do dự hai giây, sau đó gật đầu, kéo mẹ và em gái anh ta đi về nhà trước, không hề có chút lưu luyến đối với Quả Quả.

“Nguyệt Doanh, đã xé rách mặt nhau rồi, con nói chuyện nhẹ nhàng với bọn họ làm gì? Tức muốn chết!”

Đúng vậy, đã xé rách mặt nhau rồi, Vương Nhất Minh đạo diễn vở kịch này với mục đích gì?

Chẳng phải anh ta tự tin có thể khống chế tôi bằng hôn nhân và con cái hay sao?

Anh ta bảo vệ gia đình như thế, sau khi tôi tát vào mặt mẹ và em gái anh ta một cách không thương tiếc, anh ta không những không tính sổ với tôi, mà ngược lại còn hạ mình lấy lòng tôi, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách ứng xử của anh ta.

Đồng nghiệp ở bệnh viện đã tiết lộ cho anh ta biết rằng ba tôi là ông chủ của Nguyệt Hoa Lâu hay sao?

Dù thế nào đi nữa, ban đầu tôi vốn định giả vờ tin vào lý do thoái thác của bọn họ, để bọn họ nghĩ rằng đã trốn thoát dễ dàng. Trước tiên để bọn họ cảm thấy đắc ý, sau đó để bọn họ gục ngã một cách bất ngờ.

Bọn họ đã chủ động đưa cho tôi chiếc thang, điều đó đã giúp tôi tránh khỏi rắc rối.

15.

Trong khi gia đình Vương Nhất Minh đang ngột ngạt trong văn phòng đóng cửa kín mít của anh ta, tôi đã nhờ người lấy chìa khóa xe của tôi, cài đặt một thiết bị nghe lén trong xe của Vương Nhất Minh.

Bọn họ rời khỏi phòng bệnh của Quả Quả không bao lâu, sau tiếng cửa xe đập mạnh, tôi nghe thấy tiếng chửi của bác gái Hoàng: “Bà đây chưa bao giờ tức giận như vậy trong đời!"

“Nhất Minh, lúc trước con bị ma ám phải không?"

“Đặc biệt tìm một con vợ quyền lực như vậy để mẹ con đau khổ đúng không?"

“Vừa rồi mẹ và Sở Nhiên ăn nói khép nép với nó, con có thấy phản ứng của nó đối với chúng ta không?"

“Cái mặt không coi ai ra gì, đúng thật là, ôn hòa một chút với nó là nó không biết bản thân là cái thứ gì!"

“Mẹ không nhịn nổi một phút nào nữa, ly hôn, ly hôn ngay lập tức, mau nhờ bạn học cũ trong tòa án giúp con triển khai!”

Tôi vốn tưởng rằng thái độ mình thể hiện là đủ thân thiện, không ngờ bác gái Hoàng vẫn không hài lòng, có vẻ như phổi của bà ta sắp nổ tung.

Hoàng Sở Nhiên không nói gì, nhưng tôi nghe thấy âm thanh nức nở của cô ta vì bị uất ức đến cực điểm.

Vương Nhất Minh bất lực và mệt mỏi nói: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, chờ Quả Quả và Đậu Đậu được 2 tuổi mới nộp đơn ly hôn. Nếu không, nếu cô ấy đâm đơn kiện ra tòa, rất có thể hai đứa nhỏ sẽ được trao cho cô ấy."

“Thái độ của Trịnh Nguyệt Doanh hơi lạnh nhạt, nhưng cô ấy chấp nhận lời xin lỗi của Sở Nhiên đúng không? Ba cô ấy tức giận với chúng ta, không phải cô ấy cũng ngăn cản ông hay sao?"

“Mẹ rõ ràng đã hứa sẽ làm tốt khi ở trong phòng làm việc của con, bây giờ lại đề cập đến chuyện này, mẹ không chịu đựng nổi sự tức giận này, mẹ còn muốn hai đứa nhỏ không?"

“Sở Nhiên, hôm nay anh không tốt, không bảo vệ được cho em, đã để em bị uất ức."

“Nhịn một chút nhé, một năm trôi qua nhanh lắm, đến lúc đó anh sẽ thay em đòi lại cả vốn lẫn lời.”

Hoàng Sở Nhiên nghẹn ngào đáp lại: “Anh, vì muốn ở bên anh mãi mãi, vì đứa nhỏ, chút uất ức này có là gì đâu? Cho dù chị ta bắt em quỳ lạy, em cũng sẵn sàng làm vậy.”

Bác gái Hoàng hiển nhiên rất quan tâm đến quyền nuôi nấng Quả Quả và Đậu Đậu. Vương Nhất Minh dùng điều này để thuyết phục bà ta, bà ta thở hổn hển và bình tĩnh lại sau hai phút. Khi mở miệng lần nữa, bà ta không yêu cầu con trai ly hôn, ngược lại trấn an cháu gái: “Sở Nhiên, nghe lời anh con đi, nhịn một chút. Con yên tâm, ngày nào cô còn sống, anh con sẽ không dám phụ lòng con đâu."

“Nhất Minh, tấp vào lề, mẹ đi siêu thị mua chút đồ, hôm nay ba mẹ con chúng ta thật xui xẻo, tức quá nên chưa ăn gì cả, tối nay mẹ sẽ nấu một bữa thịnh soạn.”

Sau khi bác gái Hoàng xuống xe, hai người trên xe im lặng.

Tôi lắng nghe tiếng máy móc phát ra từ tai nghe, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao hôm nay Vương Nhất Minh lại có thể kéo khuôn mặt quý giá của anh ta ra để cẩn thận lấy lòng tôi, và tại sao trước đây anh ta luôn an ủi tôi khi tôi mâu thuẫn với mẹ anh ta: hãy chờ con đi học nhà trẻ.

Bởi vì anh ta không dám có con với em họ mình.

Bọn họ cần phải trấn an tôi trước khi đứa bé tròn 2 tuổi, để có thể giành được quyền nuôi con khi điều kiện chín muồi, để những đứa con tôi sinh ra có thể nối dõi tông đường, và chăm sóc bọn họ cho đến cuối đời.

Vì trong kế hoạch của họ, sau khi con tôi đi học mẫu giáo, tôi sẽ bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà trắng tay, cần gì phiền lòng trước sự mâu thuẫn khó chịu giữa mẹ chồng và con dâu?

16.

Hoàng Sở Nhiên thình lình chủ động phá vỡ sự im lặng.

“Anh, hay là chúng ta đừng đòi Quả Quả? Thấy bộ dạng điên cuồng của Trịnh Nguyệt Doanh, nếu không cho chị ta đứa nào, không chừng chị ta có thể liều mạng với chúng ta."

“Đến lúc đó, hãy để chị ta dùng căn nhà chúng ta đang ở để đổi lấy quyền nuôi dưỡng Quả Quả, được không?”

Vương Nhất Minh không nói gì.

“Được không anh? Chúng ta sẽ có con. Một đứa con gái mang họ của Trịnh Nguyệt Doanh, sau này đổi họ cho nó rắc rối lắm.”

Vương Nhất Minh chịu thua, trả lời: “Để anh suy nghĩ. Ngoài ra, em đừng nói chuyện đó nữa. Anh đã nói từ từ, đến khi em có thai, mẹ anh sẽ không làm được gì, nghe thấy không?”

Hoàng Sở Nhiên miễn cưỡng đáp lại bằng một giọng dài.

Nghe đến đó, tôi lại có một nghi ngờ mới.

Vương Nhất Minh là một bác sĩ y khoa, anh ta đã lên kế hoạch có con với em họ của mình trước rồi tính sau, hơn nữa, điều bọn họ lo lắng không phải là sức khỏe của đứa trẻ, mà là liệu mẹ anh ta có chấp nhận chuyện này không, điều này hợp lý hay sao?

Nếu bọn họ lên kế hoạch có con, tại sao lại kéo tôi, Quả Quả và Đậu Đậu vào vũng lầy?

Tôi chưa kịp hiểu ra nguyên nhân, bác gái Hoàng đã mua đồ ăn xong và quay trở lại.

“Nhất Minh, mẹ đã suy nghĩ rồi, con mau dỗ dành Trịnh Nguyệt Doanh đi, để nó đồng ý cho con trả tiền mua nhà cho Sở Nhiên, sau đó nhanh chóng lấy hợp đồng tặng nhà đi công chứng với Sở Nhiên."

“Nếu không, con cực khổ kiếm tiền, đến khi ly hôn phải chia cho nó hay sao? Nghĩ đến thôi là mẹ thấy sợ rồi!”

Giọng điệu của Vương Nhất Minh đầy khó xử: “Mẹ, chuyện mua nhà chắc không được đâu. Trịnh Nguyệt Doanh vốn đã không vui, hiện giờ Quả Quả nằm viện bởi vì Sở Nhiên, cô ấy thù dai, e rằng rất khó thỏa hiệp."

“Con sẽ tìm cách khác để chuyển số tiền này, mẹ yên tâm đi.”

Bác gái Hoàng lén lút hỏi nhỏ: “Con nói thật với mẹ đi, con không có tiền tiết kiệm riêng à? Con đưa hết tiền cho Trịnh Nguyệt Doanh giữ hay sao?”

Lúc này Hoàng Sở Nhiên đột ngột cắt ngang câu hỏi của người cô, đồng thời nói ra đề nghị ép tôi dùng nhà của ba tôi để đổi lấy quyền nuôi nấng Quả Quả.

Vương Nhất Minh vừa ra lệnh cho cô ta không được nhắc đến chuyện này nữa, rõ ràng là cô ta đã nói bất cứ điều gì để thay đổi chủ đề.

Hoàng Sở Nhiên và Vương Nhất Minh nhất định có gì đó mờ ám. Vương Nhất Minh rất có thể có một khoản tiền không rõ nguồn gốc mà anh ta giấu cả mẹ ruột.

“Con có ý gì?"

“Không đòi Quả Quả, con định tự sinh một đứa con mang họ Hoàng cho ba con à?"

“Vì tiền mà không quan tâm đến chuyện con cái nối dõi, con muốn họ Hoàng của chúng ta không có con cháu đời sau hay sao!”

Hoàng Sở Nhiên thấy bác gái Hoàng đã chú ý sang chuyện khác, giọng cô ta dịu đi, nũng nịu thừa nhận sai lầm của mình với bác gái Hoàng, nói rằng mình nhất thời bị phân tâm.

Tôi cảm thấy thật nực cười, mọi người trong gia đình này đều vô cùng buồn cười.

Bác gái Hoàng, người vừa nói với tôi rằng bà ta là người nhà quê không có kiến thức, đã trở nên rất hiểu biết ngay sau lưng tôi. Bà ta thành thạo mọi việc, cho dù đó là phương tiện chuyển tài sản chung của vợ chồng, hoặc coi tôi như một sự cung cấp tử cung miễn phí cho con trai và cháu của bà ta.

Giả sử tôi thực sự là một y tá nhỏ không có nền tảng và tính cách yếu đuối, sau khi biết mình mang thai đôi, có lẽ tôi sẽ thực sự quyết định nghỉ việc, tập trung chờ sinh và chăm sóc hai đứa con ở nhà dưới sự tẩy não liên tục của gia đình họ.

Vào thời điểm Vương Nhất Minh chuẩn bị ly hôn, tôi đã thất nghiệp được hơn hai năm, con tôi đã tròn hai tuổi. Bạn học cũ của anh ta ở tòa án dân sự sẽ giúp anh ta vận hành một cách đúng đắn, hai đứa nhỏ sẽ được giao cho cha ruột có sự nghiệp thành đạt, hay là giao cho mẹ ruột không có nguồn thu nhập ổn định và thậm chí không thể nuôi sống bản thân?

Đáp án rất rõ ràng.

Vương Nhất Minh và Hoàng Sở Nhiên thậm chí còn dùng “cái thứ phá của mang họ Trịnh” để ép tôi, có thể kiếm được một căn nhà miễn phí khi ly hôn.

Sự ác độc của bọn họ vượt xa sự tưởng tượng của tôi.
Bình Luận (0)
Comment