Sự Trả Thù Của Người Mẹ

Chương 8

21.

Vào bữa ăn tối ngày thứ ba, ba tôi có việc không ở đó, Hoàng Sở Nhiên do dự mãi, nhân cơ hội này chủ động nhắc tới căn nhà ở khu bên cạnh.

“Chị dâu, chủ nhà lại gọi điện thoại cho anh, đã có người chuẩn bị ký hợp đồng với anh ta, anh ta chỉ có thể chờ chúng ta một ngày. Nếu chúng ta không nhanh chóng quyết định thì sẽ bỏ lỡ căn nhà này.”

Hoàng Sở Nhiên làm lơ ánh mắt của bác gái Hoàng và Vương Nhất Minh, kiên trì nói cho hết lời.

Không phải cô ta không có đầu óc, hoặc không biết nhìn sắc mặt người khác, cô ta chỉ cần gấp một số tiền.

Bởi vì cô ta không những lén lút thua hết số tiền mà Vương Nhất Minh ăn hối lộ và để cô ta đứng tên, còn nợ sòng bạc hơn 40 vạn tệ.

Hôm nay vừa bị đe dọa bởi người mà trợ lý của luật sư Khâu gọi tới, cô ta sợ nên nóng lòng muốn lấy tiền từ tôi để trả nợ.

Vương Nhất Minh vội bù đắp: “Nguyệt Doanh, anh nghĩ sau khi kết hôn, chúng ta cứ ở nhà của ba mãi cũng không thích hợp. Hay là chúng ta mua căn nhà kia đi, để Quả Quả và Đậu Đậu đứng tên căn nhà đó. Sau khi trang trí xong, chúng ta sẽ dọn qua ở, em thấy được không?”

Anh ta vội vã bày tỏ lòng trung thành, không hề nhắc tới chuyện mua bất động sản cho em họ, thấy vẻ mặt tôi lạnh nhạt, anh ta tự bào chữa: “Anh biết em không thiếu tiền, có lẽ cũng không vừa mắt căn nhà cũ như vậy, nhưng đây là tấm lòng người cha của anh đối với hai con, đây là thứ tốt nhất mà anh có thể cho con trong khả năng của mình.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch và tuyệt vọng của Hoàng Sở Nhiên, chậm rãi từ chối: “Quả Quả vẫn còn đang nằm viện, em không có tâm trạng thảo luận vấn đề này. Coi như chúng ta không có duyên với căn nhà kia.”

Tôi không ăn tạp cả chay lẫn mặn như Hoàng Sở Nhiên, tôi sợ số tiền của Vương Nhất Minh sẽ làm phỏng tay tôi.

Anh ta nên giữ lại số tiền tiết kiệm của mình để bồi thường dân sự cho gia đình nạn nhân sau khi vào tù.

22.

Vào ngày thứ tư sau khi Quả Quả nhập viện, tới gần trưa, người theo dõi Hoàng Sở Nhiên gửi tin nhắn cho nhóm rằng Hoàng Sở Nhiên đã vay xong tiền từ kẻ cho vay nặng lãi, đang trên đường trở về.

Trưởng khoa Hướng đến phòng bệnh của Quả Quả vài phút sau đó, thông báo với tôi và ba tôi rằng Quả Quả có thể xuất viện.

Vương Nhất Minh thấy chúng tôi rất thân thiết với trưởng khoa Hướng, lại quen biết ngay từ đầu, không biết anh ta nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt nhất thời kinh hãi không thể giải thích được.

Trưởng khoa Hướng hàn huyên với ba tôi vài câu, sau đó đưa túi tài liệu mà ông đang cầm cho tôi.

Tôi mở túi giấy ở trước mặt Vương Nhất Minh và mẹ anh ta, rút ra vài trang tài liệu mỏng bên trong, nhanh chóng xác định cột kết quả nhận dạng.

Tôi đã đọc ba lần, nói thế nào nhỉ, kết quả đúng như tôi mong đợi.

Hai người đối diện không biết tôi và trưởng khoa Hướng đang chơi trò bí hiểm gì, nghểnh cổ lo lắng nhìn tôi.

Tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ba đưa Quả Quả và Đậu Đậu về chỗ của ba trước đi, chút nữa con sẽ tới đón.”

“Nhất Minh, mẹ, mấy ngày nay mọi người đã vất vả, bận lên bận xuống, bây giờ Quả Quả đã xuất viện, chúng ta có thể thư giãn, con mời mẹ một bữa thật ngon.”

Trưởng khoa Hướng dựa theo những lời chúng tôi đã đồng ý từ trước, mỉm cười gợi ý với Vương Nhất Minh: “Tôi thấy mọi người không cần đi đâu xa, cứ ăn ở nhà hàng nhỏ trong bệnh viện của chúng tôi đi. Tôi vừa thuê một đầu bếp giỏi nấu món Tây, ngay cả sếp Đái cũng hết lời khen ngợi tay nghề của anh ta khi nếm thử trước đó.”

Sau khi Vương Nhất Minh lấy làm hãnh diện và thay mặt mẹ anh ta đồng ý, trưởng khoa Hướng đột nhiên đổi lời: “Tuy nhiên, trưa hôm nay sẽ có cuộc họp nhân viên toàn bệnh viện, bác sĩ Vương không có lộc ăn rồi."

“Bây giờ anh đi với tôi.”

23.

Tôi đưa bác gái Hoàng và Hoàng Sở Nhiên vừa vội vàng chạy về đến nhà hàng nhỏ mà trưởng khoa Hướng giới thiệu.

Bác gái Hoàng mân mê con dao và nĩa trong tay một cách lạ lẫm, tìm kiếm điều gì đó để nói trong lúc không có gì để nói: “Công nhận, thỉnh thoảng ăn món này cũng ngon.”

“Ừm.” Tôi từ từ thưởng thức món khai vị được đầu bếp chuẩn bị cẩn thận, trả lời cho có lệ.

“Nguyệt Doanh, con…… quen biết trưởng khoa Hướng từ khi nào?”

“Quen biết trước khi Nhất Minh tiến vào Đái Thị.”

Khuôn mặt tươi cười của bác gái Hoàng sắp không chịu đựng nổi nữa, ánh mắt có chút lảng tránh hỏi: “Vậy tập tài liệu mà trưởng khoa Hướng đưa cho con là cái gì?”

“Cái này à, mẹ tò mò thì tự xem đi.”

Tôi đột nhiên tỉnh táo tinh thần, đặt nĩa xuống, lấy xấp giấy A4 trong túi ra, đưa cho bà ta.

Thấy bà ta định đọc kỹ từng trang, tôi lên tiếng cắt ngang: “Nhìn thẳng vào nội dung được đánh dấu bằng bút tô sáng màu vàng.”

Tôi khoanh tay dựa vào lưng ghế sofa, không kiềm chế được niềm mong chờ được thưởng thức phản ứng của bác gái Hoàng.

Những tờ giấy này dường như nặng ngàn cân, bác gái Hoàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, bàn tay đang cầm nó run lẩy bẩy.

Hoàng Sở Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy bất an, hỏi tôi đang ngồi đối diện: “Chị dâu, hai người đang nói chuyện gì?”

Tôi mỉm cười với cô ta và không nói gì.

Sau đó cô ta đến gần người cô của mình, rướn cổ nhìn tập tài liệu: “Cô, đây là giấy chứng nhận xét nghiệm ADN à?”

Đọc xong tiêu đề, đôi mắt cô ta mở to vì sốc, ngẩng đầu hỏi tôi đầy kích động: “Quả Quả và Đậu Đậu không phải là con của anh trai em hay sao?”

Tôi rất thích thú trước sự háo hức của cô ta khi nhìn thấy sự xui xẻo của tôi, không khỏi mỉm cười trước sự thiểu năng trí tuệ của cô ta.

Cô ta không nhận được câu trả lời từ tôi, vì vậy quay lại đọc phần sau của tài liệu.

Chỉ trong chớp mắt, sự ửng đỏ trên mặt cô ta vì hả hê trước sự xui xẻo của người khác đã nhanh chóng biến mất, cả khuôn mặt còn tái nhợt hơn người cô của mình.

Cô ta mạnh mẽ giật lấy giấy chứng nhận giám định, tức giận ném lên bàn, cố gắng che giấu sự chột dạ: “Chị dâu, chị quá bỉ ổi, đồ này mà chị cũng làm giả được, có phải chị muốn ép tôi chết không?”

“Cô, chị ta là người quen lâu năm của trưởng khoa Hướng phải không? Loại tài liệu này rất dễ làm giả, cô đừng tin vào sự chia rẽ của chị ta!”

Tôi lấy di động ra, gửi một đường link cho bác gái Hoàng.

“Bác gái Hoàng xem WeChat đi, bấm vào link mà tôi mới gửi ấy, xem con trai ngoan của bác và người tình của anh ta đã hợp tác để chơi bác như thế nào.”

Bác gái Hoàng dường như đã mất chức năng ngôn ngữ, làm theo một cách máy móc.

Tôi chia sẻ với bà ta đoạn ghi âm và video quay lại cảnh Vương Nhất Minh và Hoàng Sở Nhiên âm mưu lừa gạt bà ta có con nhân dịp bà ta xuống xe đi mua đồ ăn, và lúc bà ta vào bếp luộc đậu.

Hoàng Sở Nhiên lại giật điện thoại di động của bác gái Hoàng, cố gắng thoát khỏi video và tắt điện thoại trong hoảng loạn.

Đáng tiếc mọi cố gắng của cô ta đều vô ích. Sau khi được kỹ thuật viên xử lý, thiết bị mở video này hoàn toàn không thể tắt thủ công được, nó sẽ phát ra lặp đi lặp lại cho đến khi thiết bị hết pin.

Hoàng Sở Nhiên giơ di động lên cao, muốn đập vỡ nó.

Bác gái Hoàng nắm chặt tay cô ta, chậm rãi và cẩn thận lấy lại di động của mình.

“Cô biết được sự thật sẽ lén giết em.”

“Đến khi em có thai, mẹ anh sẽ không làm được gì.”

Điện thoại di động tiếp tục đâm vào tim bác gái Hoàng không biết mệt mỏi.

“Cô, không phải như thế đâu. Thật đó, cô tin con đi, tin anh đi. Thật sự không phải như cô thấy, hết thảy đều là do Trịnh Nguyệt Doanh dàn dựng. Cô nuôi con mười mấy năm, không cần một người ngoài như chị ta tới nói cho cô biết con có phải là cháu gái ruột của cô hay không, phải không cô?”

Mặc cho Hoàng Sở Nhiên nước mắt nước mũi giàn dụa cầu xin, bác gái Hoàng cũng không thể trở thành kẻ ngốc.

Sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt bà ta - bà ta đã nuôi một đứa con hoang cho người em trai mất sớm của mình mười mấy năm nay.

Bà ta, một chiến binh thánh thiện xông ra tuyến đầu để bảo vệ địa vị và phẩm giá truyền thống của đàn ông, thực sự đã tự mình mang đến sự xấu hổ cho gia đình họ Hoàng.

Các thực khách trong nhà hàng nhận thấy trò hề, bắt đầu chỉ trỏ về phía bàn của chúng tôi.

Lúc này Vương Nhất Minh gọi điện, tôi biết anh ta muốn nói gì, vừa bắt máy, tôi đã nói: “Đến nhà hàng nói chuyện trực tiếp.”

Đôi mắt của bác gái Hoàng trống rỗng đến đáng sợ, tay phải cầm dao run rẩy kịch liệt, gõ liên tục vào đĩa ăn bằng sứ xương, phát ra những âm thanh giòn giã.

Hoàng Sở Nhiên có lẽ biết mình không thể xoay chuyển tình thế, ôm túi co ro ở cuối ghế, cố gắng tránh xa bác gái Hoàng.

Tôi không nỡ phá vỡ sự bình yên trước cơn bão.

“Sở Nhiên, đừng sợ, hay là chúng ta tâm sự đi, sáng nay cô đã làm gì?”

Nghe vậy, Hoàng Sở Nhiên ôm chiếc túi chặt hơn, nhìn tôi như thể đang nhìn một con quỷ ác độc.

“Không muốn nói à? Vậy để tôi hỏi lại cô, cô và Vương Nhất Minh biết rõ cả hai không có quan hệ huyết thống, ai cho hai người dũng khí để lừa bịp bác gái Hoàng, tiếp tục phát triển, nhấn chìm tôi và các con tôi trong vũng lầy bẩn thỉu của gia đình mấy người, chặn họng súng cho các người?”

Hoàng Sở Nhiên co rúm lại, tránh ánh mắt của tôi, giữ im lặng.

Đột nhiên, mắt cô ta sáng lên, đứng dậy gọi anh trai cách đó không xa.

Cô ta nhìn thấy Vương Nhất Minh giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, đáng tiếc cô ta không biết, Vương Nhất Minh hiện nay đã không thể tự cứu mình.

Vương Nhất Minh sải bước tới, chưa kịp ngồi xuống đã cúi xuống lo lắng nói vào tai tôi: “Nguyệt Doanh, em có quan hệ tốt với trưởng khoa Hướng, em giúp anh đi, giúp anh nói điều gì đó tốt đẹp với trưởng khoa Hướng."

“Anh đã nhận mấy chục vạn tiền thuốc, anh sẽ trả lại ngay lập tức. Nếu ông ấy sa thải anh, coi như anh xong đời!”

Trưởng khoa Hướng vừa công khai tuyên bố sa thải anh ta tại cuộc họp nhân viên với lý do có hành vi sai trái và vi phạm kỷ luật.

Anh ta hiện đang đắm chìm trong cảm giác xấu hổ và thiếu kiên nhẫn, chỉ mong tôi sẽ mủi lòng và giúp anh ta phát triển mối quan hệ, không nhận ra tình huống kỳ lạ ở bàn của chúng tôi.

“Vương Nhất Minh, sao anh không nghe điện thoại di động của mẹ anh phát cái gì trước đi?”

Anh ta chăm chú lắng nghe trong hai giây, đứng dậy, ngơ ngác nhìn tôi.

“Nguyệt Doanh…… Em luôn nghe lén bọn anh?”

Anh ta hoảng sợ đến nỗi nước mắt rơi xuống, hai tay vịn vai tôi cầu xin: “Là lỗi của anh, anh nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, anh sẽ đưa Sở Nhiên về quê ngay lập tức, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của em nữa suốt cuộc đời này."

“Giúp anh đi, Nguyệt Doanh, anh không thể mất việc này được.”

Hoàng Sở Nhiên sững sờ tại chỗ không thể tin được, lẩm bẩm: “Anh? Anh định bỏ rơi em hả?”

Không ai chú ý đến cô ta.

Tôi mỉm cười nói với Vương Nhất Minh: “Tôi có thể giúp gì cho anh? Tôi đã sắp xếp công việc cho anh ngay từ đầu, bây giờ tôi không muốn anh ngồi ở vị trí này nữa nên anh phải ngoan ngoãn đi xuống.”

Bác gái Hoàng nghe thấy công việc của con trai bị tôi tước bỏ, cuối cùng bà ta cũng tỉnh táo lại: “Nguyệt Doanh, mẹ cầu xin con, con đừng đối xử với Nhất Minh như thế. Tất cả là lỗi của mẹ và Hoàng Sở Nhiên, mẹ sẽ dẫn Hoàng Sở Nhiên trở về, mẹ sẽ thay con canh chừng nó. Nó đừng hòng có cơ hội phá hỏng mối quan hệ của con và Nhất Minh nữa.”

Đến giờ phút này, bác gái Hoàng vẫn tự xưng là mẹ ở trước mặt tôi mà không biết xấu hổ, nhưng tôi lười nhìn bà ta.

“Vương Nhất Minh, anh chỉ nói với trưởng khoa Hướng là anh đã nhận hối lộ thôi phải không?"

“Vậy anh có biết làm thế nào anh có được tương lai tốt đẹp này không?"

“Nửa năm trước, tôi thấy anh thất thần trong một khoảng thời gian rất dài. Khi về nhà, anh thường nói về việc hâm mộ các bạn thời đại học đang làm việc tại Đái Thị."

“Tôi tưởng rằng công việc của anh ở bệnh viện công quá căng thẳng, tôi lại tình cờ có mối quan hệ với Đái Thị nên nhờ trưởng khoa Hướng săn trộm anh một cách cao cấp để bảo vệ lòng tự trọng của anh."

“Ai ngờ được, sự căng thẳng của anh hoàn toàn không đến từ công việc."

“Khi đó anh vừa mới hòa thuận với Hoàng Sở Nhiên, chiến đấu kịch liệt cả đêm, ngày hôm sau không tránh khỏi ngủ gật trên bàn mổ, khiến một cô gái trẻ đang ở độ tuổi tươi đẹp phải chết vì sai lầm của anh."

“Anh hoảng loạn, nhưng anh biết người thân duy nhất của cô gái này là ông cố của cô ấy, năm nay đã gần tám mươi. Anh cảm thấy dễ lừa gạt người già, anh chỉ cần cho ông ấy một lý do chính đáng, rồi bỏ ra một khoản tiền để hối lộ tất cả những đồng nghiệp biết chuyện, sai sót nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì đến anh."

“Nhưng anh lấy tiền ở đâu ra? Anh không thể yêu cầu tôi đưa cho anh, phải không?"

“Thật tình cờ, Hoàng Sở Nhiên có một người bạn chơi bài, chồng là một đại lý dược phẩm cao cấp, chỉ cần anh sẵn sàng đạt được thỏa thuận chuyển nhượng lợi nhuận với anh ta, anh cần gì lo lắng chuyện không có tiền để trả phí bịt miệng?"

“Anh nghĩ số phận của anh chỉ là bị trục xuất khỏi Đái Thị thôi hay sao?"

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi Vương Nhất Minh, anh xứng đáng vào tù.”

“Nguyệt Doanh, anh sẽ trả lại đồ ăn hối lộ, anh sẽ trả toàn bộ, anh cũng sẽ bồi thường cho gia đình cô gái đó, em đừng báo cảnh sát!"

“Em không nghĩ đến tình nghĩa ba năm nay của chúng ta, thì hãy nghĩ giùm cho Quả Quả và Đậu Đậu. Nếu anh vào tù, sau này làm sao hai đứa nhỏ có thể ngẩng cao đầu? Còn đánh giá chính trị về công việc tương lai thì sao?”

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến hai đứa nhỏ khi làm những việc bẩn thỉu này, bây giờ lại dùng thân phận của người cha để làm lá bùa hộ mệnh. Để anh tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mới mang lại sự xấu hổ cho hai đứa con của tôi."

“Ngoài ra, anh lấy cái gì để trả lại tiền ăn hối lộ?"

“Chắc anh không biết đâu nhỉ, người tình của anh đã thua sạch số tiền mà anh tham ô từ lâu rồi. Thậm chí sáng hôm nay, cô ta mới vừa vay nặng lãi 50 vạn dưới danh nghĩa của mẹ anh và anh đó. Chứng minh nhân dân của hai người vẫn còn ở trong túi xách của cô ta, không tin thì tự mình xem đi.”

Bác gái Hoàng nhéo tay Hoàng Sở Nhiên và tạo ra hơn chục vết máu mới giật được chiếc túi mà Hoàng Sở Nhiên đang giữ thật chặt, bất chấp sự cản trở vô ích của Hoàng Sở Nhiên, bà ta đã đổ tất cả đồ đạc trong túi xuống đất.

Đồ trang điểm, chìa khóa, di động và những đồ lặt vặt khác của Hoàng Sở Nhiên nằm rải rác khắp nơi, hai tấm chứng minh thư không thuộc về cô ta cũng có ở trong đó.

Một chiếc xe cảnh sát dừng trên đường chính cách lối vào nhà hàng vài trăm mét.

Hoàng Sở Nhiên thấy, không thèm giả vờ nữa.

“Trịnh Nguyệt Doanh, chị chỉ đầu thai may mắn thôi, nếu không, bọn tôi có thể chơi chết chị, chị có tin không?"

“Nếu chị đã phát hiện ra mọi chuyện Vương Nhất Minh phạm phải, vậy tôi cũng không thể trốn thoát được phải không?"

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi ngồi tù hai năm, coi như thanh toán xong với chị."

“Nhưng Vương Nhất Minh, kẻ cặn bã bạc tình bạc nghĩa này, anh cứ chờ đi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu."

“Khi tất cả chúng ta ra ngoài lại, những ngày tốt đẹp của anh vẫn còn ở phía trước……”

Bác gái Hoàng, vốn đang choáng váng vì bị hàng loạt sự kiện tấn công, đột nhiên nhảy lên, đè Hoàng Sở Nhiên đang nói chuyện tàn nhẫn với con trai mình xuống ghế sô pha dài.

Hai vệ sĩ đang giả làm thực khách ở bên cạnh nhanh chóng chạy tới, bảo vệ tôi ở phía sau, cùng nhau lùi lại.

Từ khe hở giữa hai anh trai trước mặt, tôi nhìn thấy ba cảnh sát chạy tới, kéo bác gái Hoàng dính đầy máu ra khỏi người Hoàng Sở Nhiên, hai người nhiệt tình đã chủ động giải cứu Hoàng Sở Nhiên bị cắt cổ họng.

Vương Nhất Minh giống như một con rối vô hồn, ngơ ngác nhìn mẹ mình lao vào chém giết, ngơ ngác nhìn con dao ăn cắm vào ngực người tình.

Dì và luật sư Khâu không nhanh bằng cảnh sát, họ lao đến bên tôi sau khi bác gái Hoàng bị khống chế, dì nắm bàn tay đầy mồ hôi lạnh của tôi.

“Con không sao chứ Nguyệt Doanh?”

“Dì, con không sao, bà ta không xông tới chỗ con.”

“Con làm dì sợ muốn chết, chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày con phải sống chung với kẻ giết người như giết gà là dì không thở nổi!”

Bác gái Hoàng bị cảnh sát còng hai tay ra sau lưng vẫn la hét và chửi bới điên cuồng: “Cái thứ lộn giống, con đũy, tao nuôi mày mười mấy năm, mày trả ơn tao như thế hả. Tao không những muốn giết mày, tao cũng sẽ không bỏ qua cho con mẹ đĩ thõa của mày. Tao muốn tụi mày phải chết, tụi mày chết hết đi!”

Vương Nhất Minh đang ngơ ngác, đột nhiên quay qua nhìn chúng tôi, hai giây sau, anh ta nhận ra dì Đái.

Có lẽ cuối cùng anh ta đã hiểu ra. Mất việc, người tình phản bội, phơi bày thân thế của Hoàng Sở Nhiên khiến mẹ anh ta nổi điên, mỗi bước đi đều là sự trả thù được tính toán tỉ mỉ của tôi.

Anh ta lao về phía tôi nhưng bị hai vệ sĩ đẩy ngã xuống đất.

Anh ta giống như một tên khốn không thể đứng dậy, chân tay quơ quào trên mặt đất, mặt đỏ bừng, ngũ quan vặn vẹo: “Trịnh Nguyệt Doanh! Cô đã dụ dỗ mẹ tôi giết người! Cô mới là kẻ giết người! Đừng tưởng rằng cô có Đái Thị làm chỗ dựa là có thể yên tâm ngủ ngon, chỉ cần tôi đi ra được, tôi nhất định sẽ làm cho cô chết thảm!”
Bình Luận (0)
Comment