Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 8

Rose buông thõng tay xuống hai bên, anh đã thả tay cô ra, nhưng cô biết cơ thể mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi khát khao mù quáng vì Xavier. Cô không hề muốn gọi đó là tình yêu. Khi cuối cũng Xavier cũng lăn ra khỏi người cô, cô nằm đó nhìn chằm chằm vào bóng tối thật lâu, chìm vào trong cảm giác xầu hổ vì anh đã một lần nữa dễ dàng khiến cô nhận ra nhục cảm của chính mình.

“Em trở nên vô cùng lặng lẽ đấy Rosalyn,” giọng nói khàn khàn của Xavier phá tan khoảng không tĩnh mịch.

Anh nằm nghiêng qua một bên, bóng hình của anh bao trùm lên cô, mắt anh ánh lên vẻ thỏa mãn thuần chất đàn ông. Một ngón tay dài lướt qua viền môi cô.“Em làm tôi ngạc nhiên thật đấy; em quá thèm khát. Nếu không biết rõ em thì tôi đã cho rằng lâu lắm rồi em không hề quan hệ với ai.”

Từ đỉnh cao khoái lạc bị rơi xuống hiện thực tàn nhẫn. Việc duy nhất Rose có thể làm là che dấu những xúc cảm mãnh liệt của mình dưới mặt nạ lạnh lùng.

“Chứ tôi phải nói gì cơ chứ? Có gì đâu để mà nói? Anh là một người tình tuyệt vời ư? Nhưng sau tất cả những gì anh từng trải nghiệm thì chắc đã có cả hàng trăm phụ nữ nói với anh câu đó rồi” cô nói một cách mỉa mai. “Chỉ tiếc là anh không hề giỏi trong việc giữ lời hứa chút nào cả.”

“Em đang chạm đến phạm vi nguy hiểm đó,” Xavier nói vẻ lạnh lùng. “Tôi vẫn chưa quên hay tha thứ cho cái cách em chạy khỏi tôi sau cái đêm đầu tiên của chúng ta đâu.”

Lời nhắc nhở đau đớn của anh làm cho mọi cố gắng ngụy trang của cô tan biến cả. “Tôi không quên đâu cũng như nhớ mãi cái cách anh ép buộc tôi vào cuộc hôn nhân này với lời cam kết nó chỉ là trên danh nghĩa,” cô rít lên giận dữ và sự nhục nhã cô phải gánh chịu vì anh dâng lên đầy cay đắng trong cô. “Anh là kẻ nói dối xấu xa, tôi căm ghét anh.”

“Tôi chưa từng hứa hẹn gì về một cuộc hôn nhân giả tạo; em chỉ nghe những gì mà em muốn thôi. Em đã tan chảy trong vòng tay tôi, rên lên khi tôi chiếm lấy em. Em nói xem ai là kẻ dối trá hơn nào?”

Có chút gì đó trong mắt anh làm cô phải run rẩy và cô đẩy mạnh vào bờ ngực của anh.Nhưng anh chỉ thốt lên một tiếng cười tàn nhẫn rồi cúi đầu xuống ngực cô tìm kiếm cái đỉnh mềm mại bằng sự chính xác tuyệt đối, và dùng lưỡi liếm trước khi ngậm nó vào miệng.

“Không, không được...” Rose thốt lên, bàn tay cô vươn tới đầu anh, luồn vào trong đám tóc dày trong khi cố đẩy anh ra.

“Có phải vì căm ghét mà ngực em sưng phồng lên khi tôi chạm vào không?” anh hỏi vẻ trêu chọc trong khi tay anh vuốt ve xuống thân mình trần trụi của cô. Anh ngẩng đầu lên, tia nhìn sắc nhọn từ mắt anh đốt cháy cô khi anh chiếm hữu miệng cô bằng niềm đam mê nóng bỏng làm tâm hồn cô rực lửa.

Bất chấp mọi nỗ lực to lớn chối từ anh, cô không hề ngăn được cơn rùng mình sung sướng đầy phản bội. Tay cô tìm đến chỗ mở nơi áo ngủ của anh rồi di chuyển một cách thèm khát qua lồng ngực ấm áp về phía bờ vai rộng, nơi có những múi cơ rắn chắc đang phập phồng dưới những ngón tay âu yếm của cô. Và cô cũng không thèm quan tâm đến sự đầu hàng của mình đã minh chứng một cách nhục nhã việc anh có thể kích thích cô dễ dàng như thế nào, bởi anh đang rên rỉ trên miệng cô, cơ thể anh cứng lại và căng ra với sự khẩn thiết mà anh không thể che giấu, và cô nhận ra anh cũng cảm nhận không khác gì cô khi cô cởi bỏ chiếc áo khoác khỏi vai anh.

Họ làm tình trong niềm đam mê hoang dại cháy bỏng. Xavier giữ lấy tay cô rồi kéo xuống thấp hơn, đặt lên bờ hông mạnh mẽ của anh, để cô khám phá miền da thịt đàn ông trơn mượt trong khi những ngón tay cô lướt qua vùng cơ rắn rỏi chạy từ hông đến đùi rồi ôm lấy vật đàn ông ấm nóng cứng chắc của anh.

“Lạy Chúa,” anh rên lên khi cô vuốt ve xuống chiều dài thân mình anh. “Rosalyn, những gì em đang làm với tôi thật tuyêt,” anh thở hổn hển rồi kéo tay cô ra khỏi người anh khi anh nằm lên trên và đâm vào nơi mềm mại của cô.

Nhịp điệu dồn dập từ cơ thể to lớn của anh đưa cô đến chiều cao khoái lạc mạnh mẽ mới, làm cô hoàn toàn kiệt sức và thỏa mãn. Xavier kéo cô vào anh, với tay vuốt những lọn tóc ẩm ướt ra khỏi chân mày cô rồi thì thầm vào tai cô câu gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Rose thở dài, xoay người nép sâu vào vòng tay anh trong khi dúi đầu vào lồng ngực vạm vỡ nơi cô có thể nghe được nhịp đập đều đặn từ tim anh và rồi chìm vào trong giấc ngủ.

Khi Rose tỉnh dậy, cô hoàn toàn bị bối rối. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, còn cánh tay của anh thì nặng nề vắt ngang qua bụng cô. Nhận thức trong cô dần trở nên rõ ràng hơn cùng ý nghĩ đầy hổ thẹn vì mình đã dễ dàng một lần nữa ngã vào vòng tay Xavier. Cô duỗi người ra rồi gập chân lại vì đau ở những nơi chưa từng bị như thế trong khi cố gắng thả lỏng mình dưới cánh tay siết chặt của anh.

Xavier lầm bầm gì đó trong giấc ngủ nhưng anh không hề thức dậy. Anh trở mình không ngừng, lăn ngửa lại và để cô thoát khỏi anh. Cô trượt ra khỏi giường nhưng cứng người lại khi nghe có tiếng người gõ cửa gọi Xavier.

Cánh cửa mở ra, đem theo vạt ánh sáng nhanh chóng tràn vào phòng cùng ánh đèn được bật lên, rồi bóng hình tươi cười của Franco bình thản bước về phía giường, đem theo một khay cà phê.

Ba việc xảy đến cùng một lúc. Rose vội nằm yên trở lại rồi vớ lấy tấm dra giường đắp lên người khi chợt nhận ra mình không mặc gì cả. Xavier mở mắt ra. “Cái quái gì vậy?”

Rose ngước nhìn lên và bắt gặp chiếc lưng rộng của anh.

“Ôi lạy Chúa!” Chạy dọc như một nhánh sông từ dưới cánh tay xuống một bên sườn của cơ thể từng đẹp đẽ rám nắng ấy là một vết sẹo lớn phủ cả nửa lưng anh. “Anh bị sao vậy?” cô sốt ruột hỏi.

Không cần phải là bác sĩ cũng nhận thấy rằng anh từng bị bỏng rất nặng. Dù người ta đã nỗ lực trong phẫu thuật thẩm mĩ nhưng vết sẹo ấy vẫn không lầm vào đâu được. Cô muốn rơi nước mắt khi nghĩ tới nỗi đau mà anh đã phải gánh chịu.

Giọng Xavier vang lên sắc như dao. “Ra khỏi đây đi Franco.”

Rồi không đợi xem Franco có nghe lời anh hay không, Xavier quay đầu lại nhìn chằm chằm vào chỗ cô nằm. Cô không hề biết mình trông xinh đẹp như thế nào, với đám mây tóc đỏ xõa trên gối được tôn lên bởi ánh sáng vàng lung linh, bở miệng rộng của cô sưng lên vì những nụ hôn từ anh, còn mắt cô thì ấm áp đầy lòng thương xót khi nhìn anh. Nhưng anh không hề muốn cô tỏ vẻ thương hại, đã quá trễ rồi, chẳng còn nghĩa lí gì cả.

“Em nghĩ một vụ đụng xe thì còn gây ra gì hơn nữa? Một về sẹo nhỏ gọn hả?” Anh nói vẻ mỉa mai. “Em là bác sĩ cơ mà, chắc em nhận nhận ra hậu quả của việc bỏng dầu đó chứ?”

Vừa vặn người ngồi dậy, cô vừa vội đưa tay đặt lên lưng anh, những ngón tay thon dài của cô vạch lên miền da thịt nhăn nheo. “Tôi chưa từng biết đến, tôi rất tiếc,” cô dịu dàng nói.

Đột nhiên nhiều điều nhỏ nhặt bỗng trở nên có ý nghĩa. Lời từ chối không xuống hồ bơi cùng họ khi ở trang trại rồi đến việc tối qua cô ngủ trong bóng tối không có gì ánh trăng rọi qua cửa sổ. Xavier chắc đã đóng kín mấy tấm rèm nặng nề để cản ánh sáng trước khi vào giường với cô. Còn bộ đồ ngủ nữa chứ!

Cái nhìn của cô xuyên thấu qua cô. “Em biết rồi đấy chứ.” Bỏ tay cô ra, anh bước ra khỏi giường. hoàn toàn không để tâm mình đang khỏa thân, mắt anh lóe lên khi lướt qua cô. “Em có khuôn mặt của thiên thẦn nhưng lại nói dối như ác quỷ.”

Rose hoảng sợ và vô cùng bối rối trước lời buộc tội của anh. Đó không phải là lần đầu anh gọi cô là kẻ nói dối mà cô không hề biết là tại sao rồi cô lặng người nhìn sững vào anh, mắt cô mở to đượm vẻ trắc ẩn đầy hoang mang. Có lẽ là tai nạn của anh từng được đưa lên mặt báo nên anh cho rằng mọi người đều biết đến. Với tư cách là bác sĩ, cô hiểu rằng không có gì là lạ khi một người từng hơi có chút hoảng loạn sau vụ tai nạn nặng nề.

“Tôi không cần em thương hại,” Xavier tuyên bố khắc nghiệt, giận dữ khi mơ hồ nhận thấy sự thương xót trong cái nhìn của cô. “Tôi chỉ muốn thân xác em mà thôi, và tối qua là một minh chứng em cũng muốn tôi, vì thế đừng cố chối cãi chi nữa.”

Thật khó mà tin nổi nhưng Rose nhận ra rằng, Xavier, người chồng kiêu ngạo đầy uy quyền của mình cũng có điểm yếu. Anh đã cố tình giấu cơ thể mình không cho cô thấy rồi lại gợi nhắc cô đến cuộc làm tình của họ khi mà anh còn thậm chí khéo léo dẫn dắt tay cô sao cho có thể chạm tới mọi nơi trừ lưng anh.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không, cô sửa lại, phải là ai đã tàn nhẫn đến nổi cự tuyệt anh chỉ vì những vết sẹo đó chứ, hay là người vợ quá cố của anh? Rose không biết nhưng cô thấy xót thương cho anh, chỉ muốn bóp chết kẻ nào đã vô tình đến thế. Chính lúc đó cô nhận ra tình yêu của mình dành cho anh, mà có lẽ là cô đã luôn yêu anh.

Tay cô nắm chặt tấm dra giường. Cô yêu anh một cách vô vọng cho đến trọn đời, mãi mãi. Cảm xúc dâng lên làm cô nghẹn ngào và phải nuốt xuống khó nhọc trong khi khẽ khép mí lại để che dấu biểu hiện của mình trước anh.

“Tôi không hề chối cãi,” cuối cùng cô cũng định thần đáp lại.

Môi anh cong lại vẻ nghi ngờ. “Dù vậy em vẫn không thích nhìn tôi thì hơn. Nhưng không hề gì, em biết người ta vốn nói rằng tắt đèn thì cũng như nhau cả thôi mà.”

Rose cảm thấy bị tổn thương khi nghe những gì anh nói, rồi quên béng là mình đang trần truồng, cô bật ra khỏi giường, đứng khỏa thân trước anh vài bước. “Thật khủng khiếp khi nói như vậy. Tôi...”

Cô cắn chặt môi dưới, hoảng hốt khi xém thú nhận rằng mình yêu anh... Đôi mắt xanh đầy nghi ngại của cô lướt qua anh rồi đỏ bừng mặt lên.

Anh ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cô với vẻ tán thưởng không hề che giấu, chân mày anh khẽ chau lại khi nhìn thấy vài vết bầm trên miền da thịt mềm mại nơi ngực cô. “Tôi có làm đau em không?” anh hỏi với giọng khàn khàn.

Cô muốn trả lời là có lắm bởi tình yêu và oán giận cùng lúc đang dâng lên trong cô, nhưng cô không tài nào nói dối anh được. “Không có,” cô thì thầm, lòng tự trọng trong cô cùng vẻ đắc ý rõ rệt của anh khiến cô đứng thẳng lên một chút.

“Vậy thì tốt,” anh lầm bầm nhưng hầu như quên khuấy mất câu hỏi khi liếc nhìn xuống thấp hơn ở đỉnh đùi rồi xuống đến đôi chân dài của cô.

Rồi đến lượt chính Rose cũng không thể cưỡng được ngắm nhìn cơ thể anh, cô không bận tâm mấy đến vết sẹo chạy dài từ khuôn mặt qua tới vai anh và dưới cánh tay anh. Bờ ngực anh rộng lớn với đám lông xoăn tự do che phủ rồi hẹp dần xuống vòng eo thon cùng đôi bờ hông chắc gọn và đôi chân dài đầy cơ bắp.

Cả người cô ửng đỏ lên khi cô thấy phản ứng đầy nam tính của anh trước cái cái nhìn chăm chú lộ liễu từ cô, thế là mọi sự tự tin nơi cô đều biến đâu mất cả. “Tôi cần phải đi tắm,” rồi quay gót lại cô lẩn vào phòng tắm cùng tiếng cười khàn khàn của anh vọng theo sau.

Mặc vào quần lót bằng ren cô lấy ở ngăn kéo trong phòng thay đồ, cô vừa khéo léo luồn vào chiếc áo lót cùng màu. Có ai đó đã dỡ đồ ra giùm cô, chắc là một trong những người làm, cô nghĩ. Sau khi đã tắm rửa và mặc đồ, cô cảm thấy có lại chút điều khiển cho cái cảm xúc bất trị của mình hơn.

Mở cửa tủ đồ ra, cô rút lấy một chiếc móc bộ đầm cô tông màu xanh lá màu. Trong giây lát, cô lẹ làng tròng nó qua đầu rồi vuốt thẳng chiếc váy xuống eo. Cô nghe thấy tiếng nước chảy và nhận ra chắc là mình đã quên tắt vòi nên liền đi trở vào phòng tắm và đứng sững lại. Qua tắm kính cửa phòng tắm là thân hình không nhầm vào đâu được của Xavier, nước chảy dọc xuống cơ thể tuyệt đẹp của anh, mái đầu kiêu hãnh của anh thì ngửa ra sau với đôi mắt nhắm nghiền.

Cô lại đang nhìn chằm chằm nữa rồi! Cô chớp mắt rồi vội vàng phóng trở lại phòng ngủ, cái nhìn của cô rơi xuống chiếc giường nhàu nhĩ và lại vội quay đi. Cô không cần nhắc nhở đó là cảnh tượng chứng kiến sự sa ngã của mình. Nhìn thấy cà phê mà Franco đem tới, cô tự rót cho mình một tách. Cô đi tới cửa sổ rồi vén tấm màn nặng nề lên. Hôm nay thật là một ngày nắng đẹp nhưng tâm trạng của cô chẳng có gì lấy làm tươi sáng cả.

Vừa hớp lấy ngụm cà phê, cô vừa nhăn mặt chán nản; cà phê đã hầu như nguội ngắt nhưng lúc này cô cần tác động của nó để cố lấy lại chút trật tự cho tâm trí mụ mị của mình. Uống cạn tách của mình, cô quay người lại. Cô phải ra khỏi đây thôi nhưng mới đi qua được nửa căn phòng thì đã phải dừng lại, đầu cô ngẩng cao khi Xavier thong thả bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đen của anh bết vào mái đầu,còn bản thân anh thì không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh hông.

Cô nuốt khan. “Anh xấu xa vừa thôi chứ, anh đã xâm chiếm phòng ngủ của tôi nhưng ít ra anh có thể xài phòng tắm của mình mà,” cô cáu. Chỉ sau đó cô mới để ý thấy quần áo anh đang mang vào.

Anh cau mày với cô, “Đó là phòng tắm của chúng ta.” Rồi thả bộ đồ xuống chiếc giường nhăn nhúm.

“Chờ chút đã, anh từng nói đây là phòng ngủ của tôi mà.”

Sau lúc nán lại dưới vòi sen cùng những suy nghĩ dữ dội, Rose nhận ra dù cô có yêu Xavier nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không thể làm cho cuộc hôn nhân của họ khá hơn chút nào cả. Anh vẫn là một kẻ quỷ quyệt, có tình nhân rồi mà vẫn lên giường với Rose, thêm vào đó, mười năm trước, anh đã đối xử với cô vô cùng tồi tệ bất kể là anh đã cố sức bao nhiêu để giả vờ điều ngược lại.

Anh đã kết hôn với vị hôn thê của mình, bấy nhiêu đó đủ để chứng minh rằng anh lợi dụng cô mà Rose thì không phải là một con ngốc. Cô yêu anh nhưng sẽ không đời nào để anh coi khinh mình. Lòng tự tôn của cô rất cao và cô xứng đáng được coi trọng hơn thế.

Anh ngừng việc mở chiếc quần sooc ra. “Căn phòng vàng này là phòng của chủ nhà đấy Rosalyn,” anh nói với vẻ hài hước mỉa mai, rồi tiếp tục gỡ chiếc khăn tắm ra khỏi hông và mặc vào chiếc quần lửng màu xanh thẫm.

“Nhưng đêm đầu tiên ở đây, anh bảo tôi đây là phòng dành cho khách mà.” Mắt cô lóe lên giận dữ, màu xanh thẳm sâu trong đó ánh lên vẻ hỗn loạn trong cô.

“Không có nhưng nhị gì hết Rosalyn. Tôi lấy làm hài lòng khi để em ở phòng này vào cái ngày em đến đây bởi tôi đã cố tình có ý kết hôn với em.”

Cái giọng trầm sâu kéo dài lười nhác của anh khiến cô lạnh cả người. Đoán ra anh đã âm mưu đưa cô đến Tây Ban Nha là đủ làm cô cảm thấy tệ rồi, đã vậy khiến cho anh xác nhận điều đó lại còn đáng sợ hơn. Anh đáp lại cái nhìn sửng sốt của cô.

“Mười năm trước tôi đã thề rằng mình sẽ trả thù em, và một ngày nào đó sẽ lại có được em. Em từng rời xa tôi nhưng kể từ giây phút nhìn thấy em bước ra khỏi chiếc E - Type Jaguar ở nhà Teresa thì số phận em đã an bài.” Rồi nhún vai, anh nói thêm, “và rồi tôi đã thành công, em yêu ạ; dễ dàng hơn tôi tưởng.” Anh tặng cho cô một nụ cười làm nhụt hết ý chí còn lời âu yếm mà anh dành cho cô thì đầy sự châm chọc.

Sự thú nhận của anh làm cô không nói nên lời trong một hồi lâu, anh cưới cô chỉ vì sự trả thù vô lý... Rose không thể nào tin nổi. Nếu ai đó muốn trả thù thì phải là cô chứ không phải là anh! Cô thật muốn đập vỡ cái nụ cười trêu chọc trên mặt anh; nhưng thay vào đó cô đã cố đấu tranh lấy lại sự tự chủ và đã thành công. “Nhưng tại sao cơ chư?” cô hỏi, cô cần phải biết. “Tôi từng làm gì tổn thương anh hả?”

“Ồ, cô có làm tổn thương gì đến tôi đâu. Như tôi nhớ thì lời nói cuối cùng của em mười năm trước là “Tôi không cần chìa khóa của anh. Tạm biệt,” rồi em cúp máy.”

“Vậy là vì chuyện đó ư?” Cô ngắt lời vẻ hoài nghi. “Bởi vì tôi đã bỏ anh?”

Cơn giận khiến giọng cô cất cao đến cực độ.Anh làm đảo lộn cuộc đời cô chỉ đơn giản vì việc cô bỏ anh đã làm sứt mẻ cái tôi to lớn ở anh. Cái bản chất độc đoán trong anh chỉ quen với việc phụ nữ sẽ làm theo mọi điều anh nói mà không hề thích cái ý tưởng bị bỏ rơi. Thật là kiêu ngạo quá đáng mà!

Cô cáu kỉnh, “Hay là anh muốn được trả giá nhiều hơn cho bộ đầm?” cô giận điên lên. Rõ ràng là anh đã nghĩ rằng chỉ một đêm thì chưa đủ cho số tiền anh bỏ ra. “Anh thật là đáng khinh mà.”

“Có lẽ là vậy.” Mắt anh tóe lửa còn cơ mặt anh thì căng ra dưới mặt nạ của cơn giận đang bị kiềm chế. “Nhưng em đang ở đây và là vợ tôi. Truyền thống phải được giữ gìn, hầu như mọi nàng dâu nhà Valdespino đều phải trải qua đêm tân hôn trên chiếc giường như thế này,” anh gật mái đầu đen khi chỉ về phía chiếc giường. “Nó được coi là biểu tượng của sự sinh sản. Mặc dù có lẽ nó không được xét đến trong trường hợp của em. Biện pháp ngừa thai chắc đã là một phần cuộc sống của em.”

Cô định mở miệng để phản đối lời của anh nhưng rồi lại thôi.

Lời nhận xét cay độc của anh gợi cô nhớ đến tình trạng mang thai cùng kết cục bi thảm của chính mình. Nỗi đau như cắt đang xé lấy lòng cô. Làm sao mà cô có thể yêu được người đàn ông này cơ chứ? Cô đã từng nghĩ rằng anh dễ bị tổn thương nhưng anh lại không hề quan tâm đến cô. Người đàn ông đã làm mọi cách che giấu thân thể mình khỏi cô hai mươi bốn giờ qua đã thay đổi thái độ một cách chóng vánh, cô cay đắng nghĩ.

Có lẽ anh thậm chí trông còn đẹp trai hơn cả khi mặc độc mỗi chiếc quần sooc, cơ thể đầy nam tính mạnh mẽ của anh toát ra vẻ gợi cảm bẩm sinh có sức cuốn hút chết người. Anh quá hấp dẫn đến nỗi cả triệu vết sẹo cũng không bao giờ có thể làm giảm đi sức mạnh nam tính rắn rỏi ở anh. Cô nhìn anh nhặt lên chiếc quần kaki màu be ở trên giường rồi mặc vào. Sau đó anh đút tay vào chiếc áo sơ mi ngắn tay, cài nút rồi nhét vạt áo vào trong quần trước khi cài chiếc thắt lưng bằng da bóng lại quanh lưng.

“Em xong chưa đấy?"

Cô chợt nhận ra mình lại một lần nữa ngắm nhìn anh chòng chọc. “Chưa tôi chưa xong đâu.” Cằm cô nghiêng lên vẻ phòng thủ rồi cô đáp lại cái nhìn xuyên thấu của anh. “Còn về phần anh cùng cái truyền thống nhỏ nhen của anh chắc chắn không có tác dụng mấy đối với người vợ trước nhỉ, bởi anh đã không có đứa con nào cả.” Nhớ đến việc ngoại tình của anh, cô chỉ trích anh bằng mọi giá có thể. “Hay là tôi nên nói không có đứa con nào hợp pháp cả.”

Kí ức về người tình của anh thêm vào nỗi đau của cô sự giận dữ. Chỉ với hai sải chân anh đã đứng bên cạnh cô. Cô mong muốn được lùi lại vài bước, dù bị ánh mắt lạnh như băng nhìn xuyên thấu, cô vẫn không đầu hàng trước cảm giác bị đe dọa bởi thân hình cao lớn vượt trội của anh gây ra.

“Em không biết gì về người vợ quá cố của tôi cả, vậy nên đừng bao giờ nhắc về cô ấy nữa.” Khuôn mặt cứng rắn tăm tối của anh không để lộ cảm xúc gì, nhưng chỉ có điên mới đi tìm sự cứng rắn bên dưới cái vỏ bọc ngọt ngào, dịu dàng từ lời anh nói. “Hiểu chứ?”

Rose đã bắt đầu hiểu ra. Anh đã yêu vợ mình nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh phản bội người phụ nữ tội nghiệp ấy để đến với Rose nhiều năm về trước và rồi mọi sự giận dữ, oán hận, đau đớn cô đã chôn giấu ngần ấy năm trời chợt bùng phát ra.

“Ồ, vậy là tôi hiểu rồi đấy. Cũng giống như cái cách anh không hề nhắc tới chuyện đã đính hôn mười năm trước khi anh lừa tôi lên giường với anh mà thôi. Anh không hề thay đổi chút nào cả, lúc nào cũng là kẻ xảo quyệt,” cô điên tiết quát lên, chỉ lúc đó cô mới nhận ra vai mình đang bị những ngón tay như thép nguội của anh nắm chặt.

“Sai lầm của em là ở chỗ đó đấy Rosalyn. Tôi không còn vì một khuôn mặt xinh đẹp làm cho khờ dại nữa,” anh nói trong khi ghim chặt cô bằng cái nhìn sắc nhọn khiến cô rùng mình sợ hãi. “Tôi cũng không hề đính hôn với ai khi tôi gặp em. Đó chỉ là thứ em giả bộ nghĩ ra để tự bào chữa cho việc cắt đứt với tôi.”

“Đừng có mà xúc phạm đến đầu óc của tôi,” cô nóng nảy cãi lại. “Tôi đã thấy tấm hình trên bệ lò sưởi rồi và Sebastian”

“Em đừng có mà nhắc đến tên của anh ta trước mặt tôi.” Anh ngắt lời cô, giọng anh gay gắt khiến cô lặng đi. Bàn tay anh ấn sâu hơn vào da thịt mềm mại nơi bả vai cô. “Tôi sẽ không để em lấy bạn tôi ra cho em đỡ cắt rứt lương tâm đâu.”

“Cắn rứt lương tâm á?” Rose kêu lên, bàn tay cô nắm chặt hai bên sườn.

“Tôi đã kiên nhẫn nhiều với em rồi đó. Tôi đâu có yêu cầu em giải thích về những việc làm trong quá khứ.”

Cô nổi sùng lên, mắt cô như tóe lửa “Anh bị đãng trí hay là cái trí nhớ chết tiệt của anh để đi đâu rồi.” cô rủa.

Xavier trở nên tái nhợt khác thường. “Đừng có mà dẫn tôi đi quá xa Rosalyn,” anh tức giận cảnh báo. “Tôi đã giữ bình tình và cư xử lịch sự nãy giờ rồi, nhưng không như thế nữa đâu.”

“Anh mà lịch sự hả? Đừng chọc tôi cười chứ,” cô nói gay gắt. “Anh có làm gì đâu, kể từ ngày gặp nhau tới giờ anh chỉ toàn lừa và đe dọa tôi vào tròng thôi à.”

“Đủ rồi,” anh nói, có cái gì đó hoang dại bất trị trong vẻ mặt anh khiến Rose phải chùn bước. Ngạc nhiên thay Xavier lại để cô thoát, bàn tay anh thả ra khỏi bờ vai cô.

“Tranh cãi về quá khứ thì cũng có làm được gì đâu Rosalyn. Em đã là vợ tôi.” Rồi điềm tĩnh nhìn vào gương mặt kiêu hãnh đầy giận dữ của cô, anh nói với vẻ bình tĩnh lạnh lùng như thường lệ. “Và theo đúng nghĩa đó thì em sẽ phải cố gắng cư xử sao cho đúng mực. Hãy hứa như thế đi rồi tôi sẽ sẵn sàng quên đi quá khứ và coi đó như là một sự thỏa hiệp.”

Anh nói nghe cứ như là đang chỉ đạo một cuộc họp hội nghị. Cô mở miệng tính cãi lại anh. Cô thấy phát bệnh vì cứ bị một kẻ ngạo mạn như anh coi như là con ngố, nhưng cô lại không nói ra mà cắn chặt môi dưới.

Anh đứng đó cách cô vài bước chân, để mở chiếc nút trên cùng của chiếc áo sơ mi màu trắng không chê vào đâu được. “Tôi sẽ không tra hỏi em về người yêu trong quá khứ, về Dominic hay những kẻ còn lại, và em cũng sẽ thống nhất điều tương tự với tôi,” anh nói, đôi môi gợi cảm của anh vặn lại thành đường cong mỉa mai mà chẳng giống gì một nụ cười cả.

Màu sắc tội lỗi tràn lên khắp khuôn mặt cô và cô phải đấu tranh để gạt bỏ nó. Cô chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Dominic là một người đàn ông tốt bụng, tế nhị và là người bạn tốt. Nhưng cũng chẳng làm lay động được cô.

Sau đó anh nói với cô. “Em là người phụ nữ chỉ dành cho một người đàn ông duy nhất mà không may thay tôi không được làm kẻ may mắn đó.”

Nhưng làm thế nào mà Xavier lại đoán biết về Dominic? Cô chỉ nhắc đến anh ta có một lần duy nhất. Sự sắc sảo của anh thật đáng kinh ngạc, một khi nhìn vào những đường nét không thỏa hiệp cùng cá tính mạnh mẽ, cứng rắn như thép trên khuôn mặt điển trai không chút giả tạo của anh,cô phải thừa nhận là Xavier quá sắc sảo để cô phí thời gian cố gắng chống lại anh. Sao cô lại không thoải mái tận hưởng những gì anh sắp đặt mà không đòi hỏi gì thêm.

Đêm qua cô đã đánh mất bản thân trong trạng thái đê mê xác thịt mà cô từng từ bỏ hy vọng được một lần nữa trải qua. Sự thật rằng cô yêu anh trong khi anh không hề yêu cô chẳng có gì là quan trọng cả, cô đã hai mươi chín tuổi rồi, hơi quá già để mà ước mơ có một tình yêu lãng mạn, hoa mĩ, cô tự chế nhạo bản thân.

“Em im lặng có nghĩa là đồng ý,” Xavier nhắc với cái nhướng mày châm chọc. “Hãy đối mặt với điều đó đi Rosalyn, cả hai chúng ta đều đã trưởng thành đủ để chấp nhận rằng dù có thú nhận như thế nào cũng vô dụng. Tiếng Anh có câu gì em biết không? ‘Nước chảy qua cầu rồi.’ Đồng ý chứ?”

“Được rồi,” Rose khẽ nói,“Nhưng với một điều kiện” Cô ngước đôi mắt xanh không chút sợ hãi lên nhìn anh. “Tôi muốn có sự chung thủy tuyệt đối từ phía anh.”

Anh không hề yêu cô nhưng thời gian qua đi anh có lẽ sẽ học được điều đó, nhưng anh sẽ không làm được nếu cô phải chia sẻ anh với một cô nhân tình. Cô đâu ngu đến mức đó.

Cô làm cho anh sửng sốt. Vẻ mặt của anh ánh lên vài nét cảm xúc khác lạ, rồi anh bước lên một bước về phía cô. “Nhưng dĩ nhiên là tôi hứa với em, em yêu ạ,” Xavier lè nhè, có chút hài hước đượm trong đôi mắt đen của anh. “Nhưng em phải hiểu là tôi cũng đòi hỏi không kém gì từ phía em” Tay anh vươn về phía cô và cô vội bước lùi lại.

“Đợi đã. Anh có quên điều gì đó không?” Rose nói cộc lốc “Hay tôi phải nói là quên ai đó chứ.” Cô quan sát đôi mắt đen của anh nheo lại khi cau mày bối rối. “Cô nhân tình mà anh nhắc đến khi hùng hồn cầu hôn tôi đó,” cô nhắc lại vẻ mỉa mai.

Xavier nhăn mặt. “Tôi đã gần bốn mươi và cũng sống một mình vài năm rồi. Chỉ có kẻ ngốc mới đi phủ nhận việc tôi từng có một nhân tình trong quá khứ, nhưng giờ thì không còn nữa. Đêm qua là lần đầu tiên tôi ngủ với một người đàn bà trong vòng hơn sáu tháng qua đó.”

Rồi trước khi cô đoán được ý định của anh thì bàn tay anh đã ôm lấy gáy cô, còn miệng anh thì bao phủ lên cô bằng cái hôn dài mạnh mẽ, mọi cố gắng chậm chạp của cô trong việc thoát ra đều vô dụng bởi cánh tay kia của anh đã vòng quay eo cô, kéo cô sát về phía anh. Khi cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên thì mắt cô đã tràn ngập nỗi đau và giận dữ.

“Điều đó cũng không có tác dụng gì đâu Xavier,” cô nói thẳng thừng. “Tôi sẽ không sống với một kẻ dối trá đâu.”

“Em đang ám chỉ tôi đấy à?” anh ngờ vực hỏi, không khí căng thẳng bao trùm khi họ đối mặt với nhau. “Chưa từng có ai nghi ngờ những lời tôi nói. Sao em...”

“Dừng lại.” Rose giơ lòng bàn tay lên về phía anh. “Bữa ăn tối, cái đêm đầu tiên ở Seville, cuộc điện thoại. Anh nhớ chưa nào?” Cô mỉa mai nhắc.

Không nói năng gì, Xavier đi về phía cửa, cái nhìn của Rose chắm chú dõi theo anh khi bờ vai rộng của anh căng lên. Anh quay gót lại, và cô để ý thấy có chút sắc đỏ tội lỗi hằn lên trên đôi gò má cao của anh. “Ai bảo em thế. Chắc không phải là cha tôi rồi.”

“Jamie đã nói vui về việc đó sau khi cha anh đi nghỉ tối.”

“Còn ai ngoài nó chứ!” anh nói bằng một giọng dứt khoát đáng sợ khi đến đứng ngay trước mặt cô. “Nhưng rõ ràng là nó đã không kể được cho em nghe toàn bộ câu chuyện.”

Rose không chắc là mình có muốn nghe hay không và cô cố gắng trong vô vọng che giấu cảm giác bối rối của mình bằng cách nhìn đâu đó qua vai anh khi anh tiếp tục. “Tôi không có thói quen giải thích việc mình làm với bất kì anh, càng không khi với phụ nữ.”

Cô lấy can đảm ngước mắt lên nhìn anh rồi nói thẳng, “Tôi không phải là bất kì phụ nữ nào, tôi là vợ anh.”

Ánh mắt anh dừng lại thâm trầm nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của cô. “Em nói đúng.” Hàng mi của anh sụp xuống, che phủ mọi dấu hiệu cảm xúc trong đôi mắt tối của mình. “Nhớ lại đi Rosalyn. Vào buổi tối đó, có một cuộc gọi đến tôi và cha tôi đã rất tức giận trước khi tôi trả lời điện thoại. Ông giận là bởi người phụ nữ đó đã gọi đến đây khá nhiều lần trong vài tháng qua lúc tôi đang ở Anh. Như lời cha tôi từng nói súc tích rằng một người tình nhân đúng nghĩa thì chỉ để thỉnh thoảng gặp chứ không được nhắc đến, càng không được khi ở nhà riêng.”

“Lạy Chúa, thật là cổ hủ!” Rose thốt lên trong căm phẫn.

“Có lẽ vậy nhưng đó là sự thật. Tôi đã nghe điện thoại rồi quyết định chấm dứt chuyện đó ngay lập tức. Cuối cùng thì tôi cũng đã có em.”

Vẻ ngạo mạn tột bật của anh làm cô sửng sốt. “Vậy anh đã phải đền bù cho cô ta cái gì chứ?”

“Đại loại như thế, tóm lại là mọi chuyện đã kết thúc, chấm dứt hoàn toàn, và cô ấy cũng đã rất hài lòng.”

Đôi chân mày của Rose khẽ nhíu lại với vẻ khó chịu thoáng qua khi nghĩ rằng anh chắc hẳn đã ngủ với cô ta lần cuối.

“Hài lòng xét về mặt tiền bạc, chứ không phải tình dục đâu,” Xavier trêu chọc như thể anh có thể biết được chính xác cô đang nghĩ gì. “Em không có lí do gì phải nghi ngờ những gì tôi nói hay sự chung thủy từ tôi.”

Một nụ cười nguy hiểm cong lên trên khuôn miệng khắc nghiệt của anh, rồi bàn tay anh đưa ra vạch một đường trên quai hàm cô trước khi cúi xuống phủ lên môi cô một nụ hôn có vẻ dịu dàng đến kì lạ.

Cô có thể tin lời anh, hoặc cô ước là không, và với vị của anh trên môi mình, cô trở nên mẫn cảm với anh đến mãnh liệt. Điều đó không còn gì phải bàn cãi.

“Quyết định đi Rosalyn,” anh nhắc. “Bởi vì đã gần trưa rồi mà tôi thì sắp chết vì đói đây.” Cô miễn cưỡng liếc nhìn trở lại vào anh.

“Chuyện khác cũng được.” Một bên chân mày anh nhướng lên. “Nhưng giờ thì ăn trước đã,” Rồi ngay lúc đó bụng anh đang sôi ầm lên thấy rõ. Anh cười toe toét có vẻ chút ngại ngùng. “Tôi quá hồi hộp hôm qua đến nỗi cả ngày hầu như không ăn được gì.”

Lời thú nhận ấy làm anh có vẻ giống người thường hơn nhiều, rồi cô mỉm cười lại với anh. “Đi ăn thôi.”

“Em biết nấu ăn không?” Xavier hỏi trong lúc đưa cô ra cửa và giữ nó mở.

“Nếu tôi nói không thì sao? Đó có phải là cái cớ cho anh li dị không?” cô hỏi trong khi lách người qua anh, đột nhiên cảm thấy thư thái lần đầu tiên trong những tuần qua.

Cảm giác đó xuất hiện cũng đột ngột như khi có một cánh tay lớn vòng quanh eo giữ cô lại khi đang đi về phía sảnh lớn. “Không đâu Rosalyn. Sẽ không có vụ li dị nào cả.” Xavier giữ cô bất động khi mắt anh trở nên thận trọng và tối sầm lại. “Không bao giò đâu. Tôi muốn em trở thành mẹ của con tôi.”

Tim cô chùng xuống. Liệu có phải là anh đã đoán ra rằng cô có mang khi cô cố liên lạc với anh? Lẽ nào anh thật sự lại có thể vô cảm đến tàn nhẫn như thế? Mắt cô mở to không chớp khi cô tìm kiếm trên những đường nét của anh chút dấu hiệu nào đó cho cô câu trả lời, nhưng không hềcó gì cả.

“Hãy suy nghĩ về điều đó đi.” Xavier vươn tay ra vén một sợi tóc rối của cô qua tai trong khi môi anh cong lên thành một nụ cười chậm rãi, giễu cợt. “Còn về việc nấu nướng, để tôi làm cho. Chủ nhật nào Franco cũng đi cho tới mười một giờ rồi nghỉ hết ngày.”

“À, bây giờ thì tôi đã hiểu, anh mong tôi sẽ trở thành nô lệ xó bếp chứ gì,” cô trêu chọc, trong khi thầm cay đắng nhận ra rằng đó sẽ là lựa chọn dễ dàng hơn. Dù cô có yêu anh nhiều đến mấy thì vẫn luôn có khoảng cách ngăn cản giữa họ. Một vài chủ đề cùng con người không phải để dành cho việc tranh luận.
Bình Luận (0)
Comment