Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 133

Giờ phút này, ánh mắt của toàn hội trường đều đổ dồn về phía Tiêu Hạo Thiên. Người này quá trẻ tuổi, quá đẹp trai. Đây chính là vị tư lệnh Bộ Quốc Phòng trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất từ trước đến nay. Hơn nữa, tư lệnh của Bộ Quốc Phòng Việt Nam đều là người có thực lực cấp Thiên Vương, dưới trướng có thể quản lý mười đại chiến thần. Nhìn xem, ngay cả chiến thần Uông Hải Thành của thành phố Sài Gòn cũng phải cung kính đi theo sau người ta kìa...

"Ánh Vy, ông xã của em đẹp trai quá..." Lương Vân Nguyệt không khỏi nhìn ngắm Tiêu Hạo Thiên đang được vạn người chú ý, nói với Cao Ánh Vy đang đứng bên cạnh.

Sau câu nói này của Lương Vân Nguyệt, tất cả những quý cô đứng cách đó không xa lập tức nhìn về phía Cao Ánh Vy với vẻ chấn động. Lúc này bọn họ đã hiểu vì sao hai viên ngọc quý của nhà họ Hoàng và nhà họ Dương lại nhiệt tình với cô gái này như vậy. Thân phận và địa vị của người ta còn cao hơn bọn họ rất nhiều. Đừng nói là ở Sài Gòn, ngay cả ở Hà Nội thì thân phận vợ của tư lệnh thứ bảy Bộ Quốc Phòng Việt Nam cũng có địa vị là quý bà cao cấp nhất! Quý bà vinh quang nhất!

Lúc này Tiêu Hạo Thiên cũng nhìn thấy Cao Ánh Vy đang đứng ở một bên, anh cười vẫy tay với cô: "Ánh Vy, đến đây nào..."

“Vâng..." Cao Ánh Vy gật đầu theo bản năng. Cô cũng không biết phải làm như thế nào trong tình huống này, bởi vì cô gần như chưa từng gặp phải trường hợp này. Tiêu Hạo Thiên thì khác, cho dù năm đó ở Hà Nội thì anh vẫn thường gặp phải trường hợp này. Lúc ấy địa vị của anh ở Hà Nội dù kém hơn Long Dã Quỳ một chút, nhưng cũng kém không nhiều, vì vậy anh ứng xử với những trường hợp như thế này rất tự nhiên,

Đồng thời Tiêu Hạo Thiên cũng đoán được suy nghĩ của Cao Ánh Vy. Lần đầu tiên lộ diện trước mặt mọi người, còn là nhân vật được chú ý nhất, vừa ra sân lại là nhân vật trung tâm của toàn bộ giới chức quyền ở Sài Gòn, Cao Ánh Vy sẽ có chút căng thẳng.

Vì vậy Tiêu Hạo Thiên gọi cô đến bên cạnh mình, nắm lấy tay cô. Vốn dĩ mục đích tối nay của anh là để Cao Ánh Vy được lộ diện trước mặt mọi người, đề cô nở mặt trước những người của giai cấp cao nhất. Anh ra mặt dựng nền cho Cao Ánh Vy, là để chuẩn bị cho cô tiếp quản tập đoàn Quân Lâm.

Bà xã của Tiêu Hạo Thiên xứng đáng được hưởng vinh quang cao nhất. Nếu không Tiêu Hạo Thiên này liều mạng như vậy làm gì? Lúc này, Tiêu Hạo Thiên cười, kéo tay Cao Ánh Vy đi về phía ghế chủ tọa ở hàng thứ nhất. Cao Ánh Vy đi bên cạnh Tiêu Hạo Thiên cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người trong hội trường. Tin chắc sau tối hôm nay, cái tên Cao Ánh Vy sẽ truyền khắp trong giới thượng tầng ở thành phố Sài Gòn. Không ai dám trêu chọc cô nữa! Cũng tuyệt đối không xảy ra chuyện buồn nôn như vụ mà những kẻ nịnh hót nhà họ Cao đã đối phó với Cao Ánh Vy hồi còn ở Hải Phòng nữa.

Bởi vì... ai dám? Ai dám bất kính với vợ của chiến thần cấp Thiên Vương, tư lệnh thứ bảy của Bộ Quốc Phòng Việt Nam?

Lúc này, Cao Ánh Vy bị mọi người chú ý nên nhịp tim tăng rất nhanh. Nắm tay Tiêu Hạo Thiên nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi. Cô thật sự rất căng thẳng, nhất là khi hiện giờ đâu đâu cũng có những quý cô cao cấp nhất Sài Gòn đang nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Như vậy cô lại càng thêm căng thẳng.

Tiêu Hạo Thiên buồn cười, nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đến chỗ ngồi. Sau đó, anh chỉ vào những

người đang cung kính đi theo sau lưng mình và giới thiệu: “Ánh Vy, vị này là chiến thần thành phố Sài Gòn, Uông Hải Thành...” Tiêu Hạo Thiên nói xong, không đợi Cao Ánh Vy

mở miệng, Uông Hải Thành đã chủ động cười nói: "Chào cô Cao, sau này cô Cao có chuyện gì, nếu thủ trưởng không có ở đây, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào..." Uông Hải Thành vừa nói vừa lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Cao Ánh Vy. Thái độ vô cùng cung kính.

"Vâng, cám... cám ơn Uông chiến thần!" Cao Ánh Vy có chút không quen với cách nói của Uông Hải Thành. Sau đó Tiêu Hạo Thiên lại lần lượt giới thiệu Lục Thiên Tuần, Tư Thiên Chính, Võ Trí, Vương Khoa, Nhâm Bình Sinh. Sau khi Tiêu Hạo Thiên giới thiệu xong, tất cả bọn họ đều cực kỳ cung kính đưa danh thiếp cho Cao Ánh Vy. Cao Ánh Vy cũng nhanh chóng nói cảm ơn.

Sau khi giới thiệu mọi người cho Cao Ánh Vy xong, Tiêu Hạo Thiên liền kéo ghế ngồi xuống. Nhưng ngoại trừ anh ra, tất cả mọi người xung quanh, dù là Tư Thiên Chính hay là Uông Hải Thành, hoặc là trưởng của các dòng họ ở Sài Gòn đều không dám ngồi xuống. Lúc này Cao Ánh Vy cũng cảm thấy rất hồi hộp.

Nhưng cô lại không biết, cô hồi hộp một nhưng đám người Uông Hải Thành còn căng thẳng hơn cô gấp mười lần. Cho tới bây giờ, một đám người máu mặt ở Sài Gòn đều hiểu rõ, cô gái trước mắt họ này rất dịu dàng tốt bụng. Năm năm trước, trong lúc Tiêu Hạo Thiên tuyệt vọng nhất, chính cô đã cứu Tiêu Hạo Thiên. Từ đó có thể thấy địa vị của cô gái này trong lòng Tiêu Hạo Thiên sâu nặng đến mức nào. Nếu cô bị ức hiếp dù chỉ một chút hay cô đau lòng, Tiêu Hạo Thiên cũng sẽ cực kỳ nổi giận! Vậy nên hiện giờ trong lòng những người tai to mặt lớn ở Sài Gòn này đều đang rất căng thẳng.

"Hạo... Hạo Thiên, em... em cũng ngồi cùng với các anh sao? Hay là các anh cứ trò chuyện đi, em đi tìm mấy người Tú Anh được không?" Cao Ảnh Vy căng thẳng hỏi Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên nhìn cô rồi cười, nói: “Được rồi, lần đầu tiên em tham gia loại yến hội này nên hồi hộp một chút cũng phải. Thôi em cứ đi tìm mấy người Tú Anh đi, ít ra cũng có chuyện để nói..."

"Vâng..." Đến lúc này Cao Ánh Vy mới khẽ thở phào. Mà chưa đến một phút sau, Cao Ánh Vy còn chưa rời khỏi thì Dương Tú Anh, Hoàng Tổ Uyên được Hoàng Văn Bác ra hiệu đã bước đến bên cạnh, cười và dẫn Cao Ánh Vy đến bàn của bọn họ. Chỗ này là bàn của các quý cô cao cấp ở Sài Gòn. Hoàng Tố Uyên và Dương Tú Anh đều được trưởng họ hai nhà phân công tối nay phải chăm sóc tốt cho Cao Ánh Vy, không được để cho Cao Ánh Vy cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ Dương Tú Anh không biết làm những chuyện này, nhưng Hoàng Tố Uyên lại rất thành thạo. Hoàng Tố Uyên vốn là nhân vật làm mưa làm gió trong những bữa tiệc kiểu này, vậy nên dưới sự hoạt nào của Hoàng Tố Uyên và Lương Vân Nguyệt, bàn của Cao Ánh Vy cũng trở nên thân thiết hơn. Sự hồi hộp trong lòng Cao Ánh Nguyệt cũng từ từ biến mất..

Tiệc tối chính thức cử hành. Trên sân khẩu, sau khi các giám đốc điều hành của nhà họ Hoàng đọc lời diễn văn chào mừng xong, dưới sân khấu cũng bắt đầu mở tiệc rượu. Tiêu Hạo Thiên dựa vào ghế, anh không thích uống rượu nên không ai dám uống rượu. Thế là anh cũng cười và uống cùng mọi người. Con người mà, không nên quá thoát ly thế tục, có lúc nên dung nhập với mọi người một chút.

Mà trong yến hội lúc này, bên cạnh Cao Ánh Vy có đầy quý cô ăn mặc thời thượng, xinh đẹp diễm lễ vây quanh mời rượu cô. Đương nhiên, không có bất kỳ ai dám bắt Cao Ánh Vy uống rượu, vì vậy bọn họ thì cầm ly rượu, trong ly của Cao Ánh Vy đều là nước trái cây. Nhưng mặc dù như vậy, nhưng thấy Cao Ánh Vy uống rượu cùng bọn họ cũng đủ khiến những quý cô cao cấp đó vừa mừng vừa lo.

Không vì lý do gì khác, bởi vì chồng của Cao Ánh Vy quá mạnh. Không thấy những nhân vật máu mặt ở Sài Gòn ở bàn đầu tiên đều đang ngồi thẳng tắp, thái độ cung kính đến nỗi không thể cung kính hơn sao?

Sau khi tiệc tối kết thúc, Tiêu Hạo Thiên đỡ Cao Ánh Vy mặt có chút hồng lên xe, về nhà. Trên xe, Tiêu Hạo Thiên nhìn Cao Ánh Vy, nói: “Em uống rượu à?"

Cao Ánh Vy đỏ mặt nói: "Vâng, em uống một chút rượu vang đỏ, không nhiều đầu, chỉ một chút thôi. " Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: "Ừ, chút nữa trở về, em ngủ sớm đi."

Cao Ánh Vy gật đầu, một lát sau cô nói với Tiêu Hạo Thiên: “Cám ơn anh... ông xã."

Tiêu Hạo Thiên lắc đầu cười: "Cảm on cái gì, em là vợ của anh, sao anh để em bị ức hiếp được. Mà bà xã à, sau này em sẽ còn gặp rất nhiều trường hợp như thế này nên đừng tiếc tiền nữa. Cái gì cần đầu tư thì cứ phải đầu tư...”

Cao Ánh Vy gật đầu, khẽ vâng một tiếng. Nói thật, buổi tiệc hôm nay khiến cô vô cùng vui vẻ. Cảm giác được mọi người chú ý cũng khiến cô rất vui, mặc dù cô biết những người phụ nữ trong yến hội kia cũng không thật sự muốn kết bạn với mình. Bọn họ đồi xử tốt với cô cũng là vì cô là vợ của Tiêu Hạo Thiên, nhưng chẳng phải như vậy cũng đủ rồi đó sao? Chẳng phải cả đời này, ngoài Tiêu Hạo Thiên ra, cô cũng sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào khác đó sao?

"Ông xã, em nhất định sẽ cố gắng. Chờ ngày mai đến tập đoàn Quân Lâm, em cũng nhất định sẽ cố gắng làm việc, không để anh mất mặt! Nhất định em sẽ trở thành người phụ nữ đứng đầu như Tú Anh và Tổ Uyên! Sống bên cạnh anh!” Cao Ánh Vy quyết tâm nắm chặt tay, như nói với chính mình. Giờ phút này trong lòng Cao Ánh Vy đã định, làm người phụ nữ của Tiêu Hạo Thiên, làm vợ của Tiêu Hạo Thiên, nhất định cô phải trở nên thật xuất sắc, không ngừng vươn lên! Không vì lý do gì khác, là để sau này khi tham gia những buổi tiệc như đêm nay cô sẽ không làm Tiêu Hạo Thiên mất mặt. Cô nhất định phải làm cho người khác cảm thấy vợ của Tiêu Hạo Thiên rất xuất sắc!

Về đến nhà, Thúy Hồng đã ngủ rồi. Tiêu Hạo Thiên đứng ngoài ban công hút thuốc, Cao Ánh Vy thì đi tắm rửa một chút. Chỉ là đợi cô tắm xong, Tiêu Hạo Thiên lại ngây ngẩn cả người, bởi vì Cao Ánh Vy đang mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ trong suốt vô cùng gợi cảm. Cơ thể trắng nõn như ẩn như hiện, khiến Tiêu Hạo Thiên vừa nhìn thấy lập tức bị rung động.

"Ánh Vy, sao em lại..." Tiêu Hạo Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Cao Ánh Vy.

Cao Ánh Vy để chân trần, bước đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên. Cô kiễng mũi chân lên, hai tay trắng nõn ôm cổ Tiêu Hạo Thiên: “Ông xã, ngày mai... em không muốn đi làm, có được không anh?”

Tiêu Hạo Thiên cười, xoay người ôm Cao Ánh Vy vào lòng, kéo rèm cửa lại rồi đặt Cao Ánh Vy lên giường, đè lên người cô và nói: “Người đẹp, ngày mai em không muốn đi làm, vậy em muốn làm gì?" Cao Ánh Vy ôm cổ Tiêu Hạo Thiên, đỏ mặt nhẹ giọng nỉ non bên tai Tiêu Hạo Thiên: “Anh..." Nói xong cần lấy lỗ tai Tiêu Hạo Thiên, rồi hôn một cái...
Bình Luận (0)
Comment