Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 167

"Rầm rầm ầm..." Ở Bộ Quốc phòng Việt Nam tại Hà Nội, mười vạn tướng sĩ đang huấn luyện ở bốn phía quảng trường. Lúc này có ba mươi sáu phong pháo mừng bắt đầu nổ vang, đúng là đưa tiễn vui vẻ lão soái Long Chiến Quốc, cũng là hoan nghênh vị bộ trưởng mới - Vòng Thiên Thanh. Trong phút chốc, tin tức Bộ Quốc phòng Việt Nam có bộ trưởng mới lan truyền khắp trong - ngoài Việt Nam, chỉ trong ngắn ngủi vài phút. Vô số thế lực bắt đầu điên cuồng mà thu thập thông tin của Vòng Thiên Thanh, chỉ là trước đó ông ta đã che dấu sâu quá, mặc cho tất cả bọn họ có tìm hiểu như thế nào, cơ bản là đều không tìm được cái gì hữu dụng...

Mà cùng thời gian đó, tại nơi đóng quân của cửu đại môn phiệt ở Hà Nội, đang diễn ra hội nghị của cửu đại môn phiệt. Tất nhiên, bây giờ cũng chỉ còn lại bảy môn phiệt.

Đông Phương phiệt chủ có sức mạnh hậu kỳ tông môn, Đông Phương Lâm Vũ ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt âm trầm. Ông ta nhìn các gia chủ của lục đại môn phiệt bên dưới, chậm rãi nói: "Các vị, Bộ trưởng Soái của Bộ Quốc phòng Việt Nam đã về hưu, bộ trưởng mới lên thay. Vậy nên, về phía chúng ta, bộ trưởng mới có thể sẽ không đồng ý một số thỏa thuận chúng ta đã đạt được trước đó..."

Đông Phương Lâm Vũ nói xong, vẻ mặt các đại biểu của lục đại môn phiệt bên dưới cũng vô cùng căng thẳng. Một phiệt chủ môn phiệt nào đó nói với giọng căm giận: Hừ, nếu không phải do cái tên đại ca thiên thần nào đó chặn ngang, cần gì môn phiệt chúng ta phải tụ họp ở đây?"

"Ha ha... Bây giờ không chỉ nói thế, có tác dụng sao? Vẫn nên ngẫm lại như thế nào chứ? Cuộc chiến ngày hôm qua có phần kỳ lạ, tên đại ca thiên thần và người cấp tông môn của điện Thiên Thần thần bí kia cũng không giết đại trưởng lão của nhà Tư Đồ, nhưng hôm nay đại trưởng lão của nhà Tư Đồ kia cũng đã chết. Chẳng nhẽ chư vị không đoán ra được là ai làm? Đừng nói với tôi, là đại ca thiên thần hôm đó còn dẫn theo một người cấp tông môn thứ hai!!" Lúc này, môn phiệt thứ hai, phiệt chủ của Gia Cát Môn Phiệt, Gia Cát Kiếm Nam mới nói, mắt sáng lên. Đúng vậy, chiều ngày hôm qua, ông ta đã đích thân đi dạo một vòng ở nơi đóng quân của Tư Đồ Môn Phiệt.

Sau khi lời của Gia Cát Kiếm Nam phát ra, cả phòng im lặng xuống trong phút chốc, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe. Ngay sau đó, Đông Phương Lâm Vũ ngồi ở ghế chủ vị cũng liếc mắt, nhìn Gia Cát Kiếm Nam một cái thật sâu, nói: "Anh Gia Cát đây, nếu tôi không nhầm, anh đã đột phát tông môn rồi phải không? Bây giờ là sơ kỳ hay trung kỳ?"

Gia Cát Kiếm Nam nở nụ cười rồi nói: "Anh Đông Phương, tôi chỉ đang sơ kỳ tông mông thôi, đột phá một năm trước, chuyện này không có gì ngạc nhiên. Hôm nay môn phiệt chúng ta tụ họp, chuyện thương lượng chủ yếu chính là tiếp theo nên đối phó với Bộ Quốc phòng Việt Nam, với Vòng Thiên Thanh như thế nào!"

Lúc này, một phiệt chủ tông môn chậm rãi nói: "Ha ha, anh Gia Cát à, anh khiêm tốn lắm đấy. Ai cũng biết, càng lên cao càng khó, cường giả dễ đột phá, tông môn lại không dễ như vậy. Nếu anh đến Bộ Quốc Phòng Việt Nam, anh cũng có thể làm bộ phó. Anh khiêm tốn quá! Về phần phải đối phó với Bộ Quốc phòng Việt Nam như thế nào? Nói thật lòng là mấy kẻ chúng tôi không có môn phiệt tông môn, năm người còn lại chúng tôi nghe theo anh và anh Đông Phương đi. Hai người nói xem, chúng ta nên làm thế nào mới tốt..."

Sau khi mấy môn phiệt nói xong, trong phút chốc, mấy phiệt chủ còn lại không có cấp tông môn đều đồng ý mà gật đầu. Đúng vậy, có môn phiệt tông môn trấn thủ khác với không có môn phiệt tông môn trấn thủ, đó là hai chuyện khác nhau. Không có tông môn, cho dù có thêm nhiều cường giả, thì cũng không dùng được trước mặt một người cấp tông môn. Chênh lệch giữa chiến thần và cường giả rất lớn, nhưng chênh lệch giữa cường giả và tông môn lại càng lớn hơn nữa! Nếu nói mấy chiến thần tôn đỉnh có thể đánh lại một cường giả, nhưng dù là mười đại cường giả cũng rất khó giết chết một tôn môn! Càng lên cao, chênh lệch lại càng lớn...

"Ha ha... Tôi nghe theo anh Đông Phương đấy..." Gia Cát Kiếm Nam mỉm cười, đoạn cúi đầu không nói gì nữa. Làm chim đầu đàn? Cũng không có kết cục gì tốt cả.

Sắc mặt của Đông Phương Lâm Vũ càng thêm âm trầm, sau khi suy nghĩ một lát, ông ta nói: "Không thể, tổng thực lực môn phiệt chúng ta liên minh lại vẫn mạnh hơn Bộ Quốc phòng Việt Nam. Ít nhất dưới trướng chúng ta còn cường giả cấp cường giá, hẳn phải mạnh hơn bọn họ nhiều. Nếu mọi người không bàn bạc được gì, vậy chờ Vòng Thiên Thanh đến đây đi. Vị bộ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam này của chúng ta, hồi còn chưa đương nhiệm, đã gửi tôi một cái bái thiếp..." Trong lòng Đông Phương Lâm Vũ rất nghiêm túc. Long Chiến Quốc dụ dỗ, nhưng Vòng Thiên Thanh cũng không phải là...

Cùng lúc đó, trên chiến trường ngoài nước, Lương Vân Nguyệt, trong một bộ quần áo toàn đen, trong tay cầm hai thanh kiếm ngắn đang điên cuồng chiến đấu với một đám cường giả nước khác. Lương Vân Nguyệt không thể nói là điên, trước đó vài ngày sau khi cô ấy bước vào chiến trường ngoài nước, thì vẫn chưa từng ngừng đánh nhau, dường như giây nào phút nào cũng đều không ngừng chiến đấu.

Mấy ngày hôm nay, cô ấy cũng đã trải qua một hai lần nguy cơ sống chết, nhưng họ đều tránh được ở thời khắc mấu chốt, còn sống. Mà mấy ngày hôm nay, sức mạnh cô ấy nhận được tăng lên rất nhiều. Trước kia cô ấy chính là không có sức mạnh, nhưng cơ bản chưa từng gặp máy, chưa từng trải qua cuộc chiến sinh tử. Hơn nửa tháng trước, lúc ở Sài Gòn, Tiêu Hạo Thiên đã giúp cô ấy rủ bỏ khúc mắc. Vậy nên, lúc này đây, đã đánh triền miên hơn mấy ngày mấy đêm, Lương Vân Nguyệt đạt được sự thăng tiến không đếm xuể.

Hệt như lúc này đây, hơi thở trên người cô ấy đã mơ mơ màng màng đột phá đến sơ kỳ chiến thần, nhưng cô ấy vẫn chưa hài lòng. Người đàn ông mà cô ấy thích có sức mạnh bán tông môn, nếu muốn xứng đôi với Diệt, dù cô ấy có đột phá đến mức chiến thần, cũng vô cùng không đủ. Vậy nên, từ mấy ngày trước khi bước vào đại địa này, dã tâm của Lương Vân Nguyệt đã to lớn vô cùng. Cô ấy phải đạt được cường giả trong vòng một năm! Có như vậy, cô ấy mới có thể đủ tầm để đứng trước mặt người đó!

Tuy nhiên, lúc này đang chiến đấu, Lương Vân Nguyệt nguy hiểm vô cùng. Mấy ngày hôm trước, cô ấy đã giết chết không ít người của đối phương. Hôm nay các cường giả của những nước khác khiến cô bị bao vây, tuy là đối phương cũng không có ai có cấp bậc chiến thần, nhưng lại có mười mấy người sắp đến bậc chiến thần bỏ mạng. Lúc này trong sự bao vây của bọn chúng, Lương Vân Nguyệt đã sắp không chống đỡ nổi nữa...

Đoàng... Bỗng nhiên, một gã sắp đạt chiến thần thừa dịp Lương Vân Nguyệt không chút ý, bèn hung dữ mà đá vào lưng của cô ấy. Trong phút chốc, cơ thể của Lương Vân Nguyệt đã bị văng mạnh ra ngoài. Mà lúc cô ấy ở giữa không trung, cũng quanh sẽ lại có mấy tên sắp đạt chiến thần nhảy cao lên, muốn giết Lương Vân Nguyệt Lương Vân Nguyệt liều mạng ngăn cản. Rất nhanh, hai thanh kiếm ngắn trong tay cô ấy bị đánh bay ra ngoài. Cùng lúc đó, cơ thể của cô ấy cũng bị một tên đạp thẳng xuống đất, khiến bụi mù tung bay đầy trời...

"Giết nó..." Ngay sau đó, một thủ lĩnh sắp đến mức chiến thần của đối phương vô cùng lạnh lùng mà nói với mấy kẻ cấp dưới trước người Lương Vân Nguyệt, không hề ẩn chứa chút tình cảm nào, căn bản sẽ không vì Lương Vân Nguyệt là con gái mà sinh ra lòng thương hại với cô ấy... Người ở trong cuộc sống thế này, lại sẽ càng không bị vẻ đẹp của phụ nữ mê hoặc.

Ngay sau đó, mấy tên bán chiến thần nắm kiếm dài trong tay, liền lao đến giết Lương Vân Nguyệt ngã trên đất. Trong phút chốc, lòng Lương Vân Nguyệt dâng lên một chút tuyệt vọng. Tâm cô ấy cao ngất, còn muốn tuyệt xử phùng sinh, nhưng bây giờ đây, cô ấy làm không được. Trên cơ thể cô ấy không còn chút sức lực nào, cả cơ thể cũng không nhúc nhích được.

Tuy nhiên, ngay lúc Lương Vân Nguyệt trên con đường sống chết, một bóng người màu đen tương tự vọt đến trước mặt cô ấy, một kiếm đã chém ba tên bán chiến thần trước người Lương Vân Nguyệt ra thành hai nửa. Ngay sau đó, bóng dáng người đến lại chuyển động, vừa lóe lên, toàn bộ cường giả còn lại đều bị tiêu diệt. Mà lúc này chỗ Lương Vân Nguyệt rơi xuống vẫn còn tỏa bụi mù, chưa hề dứt đi. Sau khi giết hết toàn bộ kẻ địch, người đến cứu Lương Vân Nguyệt bèn im lặng mà đứng trước người Lăng Vân Nguyệt.

Bụi mù tản đi, Diệt với mặt nạ đeo theo trên mặt đã bị hỏng xuất hiện trước mặt Lương Vân Nguyệt. Mày Diệt nhíu lại thật sâu, anh nhìn Lương Vân Nguyệt, nói: "Đây không phải là chỗ em nên đến! Về đi!"

Lương Vân Nguyệt lại nhìn Diệt lúc này. Cô luôn luôn vô cùng bướng bỉnh, đã vào theo đến đây, đã muốn đột phá chiến thần, thậm chí lúc được lên cường giả thì đến tìm người đàn ông này. Nhưng bây giờ, cô còn chưa tới được mấy ngày, đã gặp phải nguy cơ sống chết, ngay lập tức được Diệt cứu. Trong phút chốc, lòng của Lương Vân Nguyệt vô cùng phức tạp. Có lẽ hiện tại người đàn ông này ghét mình hơn đi?

Ngay sau đó, Lương Vân Nguyệt hung hăng mà nghiến răng một cái, cố gắng áp chế oan ức trong lòng, giãy dụa bò dậy, muốn bỏ đi. Tuy nhiên, cô ấy chỉ mới đứng lên, đã lại ngã xuống.

Diệt càng nhăn mày sâu hơn, anh ta đi đến trước người Lăng Vân Nguyệt, vác cơ thể của cô ấy lên một phen. Anh một tay cầm kiếm, một tay vác Lương Vân Nguyệt đi về phía căn cứ của Bộ Quốc phòng Việt Nam. Anh ném Lương Vân Nguyệt sang bên đó, để bọn họ đưa Lương Vân Nguyệt trở về.

Lương Vân Nguyệt bị Diệt vác trên vai, một giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

"Đây không phải! Đây không phải là tình cảnh mà trong lòng cô nghĩ khi gặp lại Diệt! Đây không phải!” Lương Vân Nguyệt tuyệt vọng mà nhắm mắt lại...

Sau khi Diệt vác Lương Vân Nguyệt đi được hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái xe đang chạy. Diệt đặt Lương Vân Nguyệt xuống mặt đất, nói: "Đồ ngốc, đừng nhúc nhích! Tôi đi cướp một chiếc xe đến. Ở đây có hơi xa xôi, rất khó tìm được xe.." Chưa nói xong, anh ta đã phải đi ra cướp xe...

Chỉ năm phút đồng hồ sau, Diệt mang xe cướp được quay về, lại phát hiện ra Lương Vân Nguyệt mình đặt tại chỗ đã biến mất. Cơ thể Diệt cứng lại, anh ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó anh ta nhìn về phía một dãy núi ở phía Tây. Anh ta cảm thấy, Lương Vân Nguyệt đã đến đó.

Diệt liền đứng ở tại chỗ, nhìn về phía của Lương Vân Nguyệt. Ước chừng sau khi nhìn một lúc lâu, anh ta cau mày bỏ đi. Trước đó anh ta xuất hiện trước người Lương Vân Nguyệt, anh ta cũng không biết vì sao. Anh ta chỉ cảm thấy giây phút đó, trong lòng mình có một tia rung động. Sau đó anh đến nơi, rồi thấy ngay Lương Vân Nguyệt sắp bị vây chết...

Diệt nhìn chỗ của Lương Vân Nguyệt, sau đó một lúc, anh quay người bỏ đi. Sự từ biệt không chào của Lương Vân Nguyệt cho anh ta biết, hẳn cô ấy không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Vậy nên, cô ấy đã rời đi.

Chỉ là, Diệt không hề biết, sau khi anh ta hoàn toàn bỏ đi, ở trên sườn núi xa xa, sau một tảng đá lớn, Lương Vân Nguyệt đã khóc thành người nước mắt... Đây là lần thứ ba Diệt cứu cô ấy.

"Lương Vân Nguyệt! Mày nhớ cho kỹ, đây là một lần cuối cùng! Một lần cuối cùng! Sau này, lúc mày gặp lại anh ấy một lần nữa, mày nhất định phải càng cường đại hơn! Càng cường đại hơn! Mày không được để anh ấy cứu mày một lần nữa!" Lương Vân Nguyệt nắm chặt tay, hơn thở trên người điên cuồng xộc lên, Cô ấy phải đột phá, dùng hết tất cả mà đột phá...

"Đùng... Phù." Ngay sau đó, trong cơ thế Lương Vân Nguyệt truyền ra một âm thanh no ký la. Hoơi thở của cô ấy đã hoàn toàn đột phá tới ngưỡng bậc kia, nhưng cô ấy cũng phun xoc một ngụm máu tươi ra. Sau đó, cơ thể cô ấy gục xuống, trở nên hón mê...

"Haizz... Có đáng sao? Vậy mà lại thích cấp dưới của tên nhóc kia? Ngay lúc Lương Vân Nguyệt bất tỉnh, một người phụ nữ mặc đồ đen, thân hình cao lớn, gợi cảm xinh đẹp, nhưng hơi thở trên người lại vô cùng cường đại, xuất hiện ở trước người Lương Vân Nguyệt. Cô ta nhìn Lương Vân Nguyệt đã bất tỉnh, thở dài thật sâu một tiếng...
Bình Luận (0)
Comment