Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 175

Ngày hôm nay, bầu trời Hà Nội có hơi âm u, gió nhẹ thổi mang cảm giác hơi lạnh. Hôm nay, các hào môn bậc nhất ở Hà Nội đều biết Tiêu Chiến Minh đã trở về. Dù sao thì ở phương Tây bọn họ cũng có đầu mối quyền lợi, tin tức đều rất nhanh nhạy. Mà tin tức Tiêu Chiến Minh sắp trở thành chỉ huy trưởng thứ tám của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng được bọn họ truyền ra. Hơn nữa, mấy ngày trước, các hào môn lớn Sài Gòn vừa mới biết được tin tức Tiêu Hạo Thiên sẽ trở thành chỉ huy trưởng thứ bảy của Bộ quốc phòng Việt Nam. Tin tức bên Sài Gòn sau vài ngày cuối cùng cũng đã được truyền đến.

Vậy nên, hôm nay tất cả các hào môn bậc nhất ở Hà Nội đều cho người đến gần nhà họ Tiêu và nhà họ Đường thăm dò tình hình. Tiêu Chiến Minh trở về, mà Tiêu Hạo Thiên cũng trở về. Chuyện xảy ra năm năm trước của nhà họ Tiêu ở Hà Nội cũng không thể giấu được nữa. Vì thế, các gia tộc hào môn ở Hà Nội đều muốn xem vở kịch sắp diễn ra của nhà họ Tiêu. Nhưng đồng thời, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi, may mắn năm đó nhà họ Tiêu vứt bỏ Tiêu Hạo Thiên, còn đuổi anh ra khỏi gia tộc. Nếu không bây giờ nhà họ Tiêu đã có đến hai cường giả cấp bậc thiên vương rồi. Hơn nữa, dù là Tiêu Chiến Minh chiến đầu một đời ở biên giới hay là Tiêu Hạo Thiên, hai người này đều là thiên vương vùng biên giới, thực lực của họ cũng mạnh gấp nhiều lần đám cường giả cấp thiên vương ở trong nước. Hai người họ đều thực sự đã tắm máu ở chiến trường biên giới, cường giả đỉnh cấp giết địch mà ra!

Thử nghĩ một chút mà xem, một người Tiêu Hạo Thiên đã có thể đánh đổ hai nhà tài phiệt lánh đời, bốn hào môn bậc nhất! Nếu Tiêu Hạo Thiên về Hà Nội, lại thêm phong hiệu thiên vương biên giới của Tiêu Chiến Minh thì sau này địa vị của nhà họ Tiêu sẽ còn tôn quý như thế nào nữa chứ? Cho dù nhà họ Long có Long Chiến Quốc trấn giữ thì sau này e là cũng không thể áp chế nổi nhà họ Tiêu. Dù gì thì Tiêu Hạo Thiên cũng quá trẻ, trong lòng những hào môn bậc nhất ở Hà Nội thì sau này Tiêu Hạo Thiên đạt được thành tựu giống như Long Chiến Quốc là điều đương nhiên.

Cứ như vậy, mang theo tâm trạng vô cùng tò mò, các hào môn bậc nhất ở Hà Nội đều nhìn chăm chú vào nhà họ Đường và nhà họ Tiêu. Đương nhiên chủ yếu là nhà họ Tiêu, không vì gì khác, nhà họ Đường bọn họ không dám lại gần.

Bầu trời u ám, các hào môn Hà Nội cũng không dám có tiếng nào, hôm nay chắc chắn là sân khấu của nhà họ Tiêu và nhà họ Đường. Trong thời gian này, khắp nơi ở Hà Nội đều tràn đầy hơi thở của một trận mưa gió sắp đến!

Chín giờ năm mươi phút sáng, máy bay Tiêu Chiến Minh ngồi cuối cùng cũng hạ cánh. Lúc những người khác trong máy bay bước xuống đều bị cảnh tượng trước mặt khiến cho ngây ngần. Tam trưởng lão, tứ trưởng lão của Việt Nam thế mà lại đều đứng chờ dưới máy bay, phía sau còn có hơn trăm chiến sĩ của Bộ quốc phòng.

Tiêu Chiến Minh là người cuối cùng xuống máy bay, chỉ là khi ông vừa bước xuống cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ra. Ông tuyệt đối không thể ngờ là Long Chiến Quốc và tam trưởng lão sẽ tự mình ra đón ông.

Tiêu Chiến Minh không dám do dự nữa, vội vàng đi đến trước mặt tam trưởng lão và Long Chiến Quốc, cúi người nói: "Tiêu Chiến Minh, thiên vương biên giới chào tam trưởng lão, chào nguyên soái Long! Tôi, tôi.. tôi không đảm đương nổi sự nghênh đón của hai vị trưởng lão." Trong lòng Tiêu Chiến Minh vô cùng thấp thỏm.

Ông đã chiến đấu cả đời vì Việt Nam, công lao thành tích vô cùng cao, nhưng những thứ đó của ông cũng không thể so được với hai người trước mặt này, mà còn kém hơn rất nhiều. Tứ đại trưởng lão của Việt Nam người nào mà không cống hiến hết mình vì Việt Nam? Người nào mà không dốc cạn tâm huyết của mình vì Việt Nam?

Ánh mắt tam trưởng lão vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Chiến Minh, gật đầu nói: “Chiến Minh, ông vất vả rồi, ông đáng giá mà. Đại trưởng lão và nhị trưởng lão còn quá nhiều việc, nếu không họ cũng sẽ đến đây. Chiến Minh, vẫn khỏe chứ?" Vành mắt tam trưởng lão hơi đỏ. Ngày trước, bọn họ là anh em lớn lên cùng nhau, còn chiến đấu đến bây giờ cũng không còn mấy người nữa.

Tiêu Chiến Minh nghe vậy hốc mắt ngay lập tức cũng đỏ lên. Sau đó, ông đứng thẳng tắp, chào tam trưởng lão một cái theo nghi thức quân đội, giọng nói vô cùng có khí thế: “Báo cáo tam trưởng lão, cơ thể Tiêu Chiến Minh vẫn khỏe mạnh! Bây giờ đã đột phá lên cấp thiên vương, tôi còn có thể tiếp tục chiến đấu vì Việt Nam mười năm nữa!" Trên người Tiêu Chiến Minh có một cỗ hơi thở nhiệt huyết hào hùng!

Tam trưởng lão vỗ mạnh lên vai người anh em, hít sâu một hơi, sắc mặt có hơi nặng nề nói: “Chiến Minh, đồng ý với tôi một chuyện được không?"

Tiêu Chiến Minh nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều vội vàng đáp: “Được! Tam trưởng lão xin phân phó!"

Tam trưởng lão gật đầu, nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến Minh nói: "Chiến Minh à, tôi muốn ông đồng ý chính là hôm nay dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, ông cũng phải chống đỡ được, cố gắng chống đỡ đấy, nghe rõ chưa? Đây chính là thỉnh cầu của tôi, cũng là mệnh lệnh của chúng tôi dành cho ông!"

Mắt Tiêu Chiến Minh hơi nhảy lên, không biết vì sao, trong lòng ông có dự cảm không tốt, càng ngày càng nặng nề. Ông gấp gáp nói: "Được, tôi đồng ý, nhưng mà tam trưởng lão, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Tam trưởng lão hít sâu một hơi, im lặng không nói gì. Còn Long Chiến Quốc lại đi đến trước mặt Tiêu Chiến Minh, đưa tay vỗ mạnh lên vai ông nói: "Về nhà họ Tiêu trước đã! Về rồi nói sau! Nhanh lên, tốc độ phải nhanh lên!"

Long Chiến Quốc nói xong liền quay người nói với hàng trăm chiến sĩ sau lưng và người nhà họ Tiêu: "Mọi người. mau lên! Nửa tiếng phải đi đến được nhà họ Tiêu!"

Tiêu Chiến Minh còn không kịp hỏi lại đã bị Long Chiến Quốc và tam trưởng lão cùng nhau dẫn lên một chiếc xe chiến. Sau khi ngồi vào, xe đã tăng tốc nhanh chóng chạy về nhà họ Tiêu.

Cũng trong lúc Tiêu Chiến Minh ngồi trong xe lao như bay về nhà họ Tiêu, thì ở một sân bay khác ở Hà Nội, máy bay của Tiêu Hạo Thiên cũng từ từ hạ cánh. Sắc mặt của Tiêu Hạo Thiên đã lạnh như băng. Máy bay của anh hạ cánh muộn hơn của Tiêu Chiến Minh mười phút.

Nhưng đồng thời, sân bay mà máy bay của Tiêu Hạo Thiên hạ xuống cũng đã bị phong tỏa. Lúc này, ở sân bay có lão Hình dẫn theo mười chiến thần đỉnh phong và Vòng Thiên Thanh dẫn theo bảy thiên vương, mười chiến thần cùng nhau đứng chờ Tiêu Hạo Thiên.

Ngay sau đó, khoang máy bay mở ra, Tiêu Hạo Thiên dẫn Cao Ánh Vy và Thúy Hồng từ trong máy bay bước ra. Lúc Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy Vòng Thiên Thanh cũng sửng sốt, nhìn ông hỏi: “Thủ trưởng Vọng, sao ông lại đến đây?" Giọng nói của anh có hơi lạnh lùng.

"Hạo Thiên!" Cao Ánh Vy kéo nhẹ ống tay áo của anh, thấp giọng gọi.

Vòng Thiên Thanh cười gật đầu với cô, sau đó lại nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, nói: "Tiêu thiên vương đến Hà Nội báo cáo công tác, đương nhiên tôi phải nghênh đón rồi. Hơn nữa tôi còn dẫn theo bảy thiên. vương, mười chiến thần đỉnh phong của tổng bộ Bộ quốc phòng cùng nhau đón Tiêu thiên vương trở về!"

Vòng Thiên Thanh nói xong, ở sân bay lúc này có ba cường giả cấp thiên hoàng, bảy thiên vương, hai mươi chiến thần, ngay lập tức cả sân bay đều bao phủ trong bầu không khí xơ xác tiêu điều.

Tiêu Hạo Thiên nhìn Vòng Thiên Thanh một cái, nheo mắt lại. Vòng Thiên Thanh thu nụ cười trên mặt lại, gật đầu với Tiêu Hạo Thiên. Nháy mắt hai người đều hiểu được suy nghĩ trong mắt đối phương.

Tiêu Hạo Thiên cũng hiểu được, chắc chắn Vòng Thiên Thanh đã biết hôm nay anh muốn đi nhà họ Tiêu một chuyến, cho nên nguyên soái mới nhận chức của Bộ quốc phòng Việt Nam là ông ta lại đích thân đến giúp anh!

"Về nhà họ Đường trước.” Tiêu Hạo Thiên lại nhìn Vòng Thiên Thanh, sau đó kéo tay Cao Ảnh Vy đến chiếc xe lão Hình đã chuẩn bị.

"Đi nhà họ Đường" Vòng Thiên Thanh cũng nói với đám tướng sĩ của Bộ quốc phòng Việt Nam. Sau đó, đoàn người chậm rãi xuất phát tien về nhà họ Đường.

Trên xe của Tiêu Hạo Thiên, trong lòng Cao Ánh Vy càng lo lắng hơn, cũng càng nghi ngờ hơn. Cô cảm thấy không thích hợp, theo lý mà nói, giờ Vòng Thiên Thanh đã là nguyên soái mới của Bộ quốc phòng Việt Nam, còn chồng cô chỉ là một chỉ huy trưởng Bộ quốc phòng mà thôi! Nhưng sao Vòng Thiên Thanh lại có dáng vẻ kính nể với chồng cô như vậy? Hơn nữa thái độ của chồng với Vòng Thiên Thanh cũng không quá kính trọng, chuyện này là sao?

Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy vẫn có vẻ mặt lo lắng, thế là vỗ vỗ tay cô an ủi: "Không sao đâu. Đợi sau khi đến nhà họ Đường, em cứ ở trong nhà đợi, anh cùng thủ trưởng Vạn đi làm chút chuyện."

"Hạo Thiên, anh... anh thực sự muốn đến nhà họ Tiêu à? Hay là đừng đi nữa" Cao Ánh Vy đã nhịn một đường đến giờ nhưng vẫn nói ra. Cô cảm thấy không ổn, sắc mặt của Tiêu Hạo Thiên khiến cô vô cùng lo lắng. Dĩ nhiên không phải cô lo lắng anh xảy ra chuyện, dù sao thì anh cũng là cường giả cấp thiên vương, bên người lại có nhiều cường giả như vậy, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì. Cho nên điều mà Cao Ánh Vy lo lắng chính là Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa cứng rắn quyết liệt với nhà họ Tiêu. Dù sao thì đó cũng là nhà của anh, cô lo anh sẽ làm ra một vài chuyện mà cả đời này khó có thể bù đắp được.

Tiêu Hạo Thiên hít sâu một hơi, lại nói với Cao Ánh Vy: "Không sao."

Thúy Hồng ngồi bên cạnh Cao Ánh Vy, trong mắt nhỏ của cô bé cũng tràn đầy có lo lắng. Cô bé còn quá nhỏ, muốn an ủi Tiêu Hạo Thiên một chút lại không biết làm thế nào, chỉ có thể cúi đầu băn khoăn suy nghĩ.

Cứ như thế, đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên một đường chạy thằng đến nhà họ Đường. Mà giờ phút này, nhà họ Đường mới biết được Tiêu Hạo Thiên đến. Vì vậy mọi người trong nhà họ Đường đều vội vàng sắp xếp, lần này Tiêu Hạo Thiên còn dẫn cả vợ con đến đó.

Mười mấy phút sau, đoàn xe của Tiêu Chiến Minh đã dừng trước cổng lớn của nhà họ Tiêu. Vốn đĩ quãng đường trở về phải mất nửa tiếng mới có thể đến nơi, nhưng đã bị rút ngắn đi một nửa. Cả quãng đường toàn đèn xanh, ngoài xe của Tiêu Chiến Minh ra thì toàn bộ các xe khác đều tránh lui, cả quãng đường thông thuận không trở ngại gì, hai bên đường đều có cảnh sát cơ động của phòng cảnh sát cơ động đang đi tuần.

Mà cảnh tượng đoàn, xe của Tiêu Chiến Minh gào thét mà chạy cũng khiến mọi người trong vòng thượng lưu, các hào tộc bậc nhất của Hà Nội đều cảm thấy áp lực. Bọn họ đã biết, cùng trở về nhà họ Tiêu với Tiêu Chiến Minh còn có tam trưởng lão và Long Chiến Quốc lão nguyên soái Bộ quốc phòng Việt Nam.

Có tam trưởng lão và Long Chiến Quốc đi cùng có thể thấy chuyện hôm nay của nhà họ Tiêu có vẻ lớn.

Còn Tiêu Chiến Minh ngồi trong xe chiến, nỗi nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn. Xe chiến chạy vô cùng nhanh, lẽ nào nhà họ Tiêu đã xảy ra chuyện gì? Tiêu Chiến Minh không dám nghĩ tiếp nữa. Ông lại nhìn Long Chiến Quốc và tam trưởng lão bên cạnh, nhưng trên mặt hai người cũng không có bất cứ biểu cảm gì ngoài vẻ nặng nề.

"Cuối cùng... cuối cùng là sao vậy? Còn cần mình phải chống đỡ? Mình... chẳng lẽ nhà họ Tiêu của mình bị diệt rồi ư? Không đúng, hôm trước mình còn gọi điện cho Tiêu Phong Minh nữa mà. Rốt cuộc, rốt cuộc làm sao thế này?" Nghi hoặc trong lòng Tiêu Chiến Minh càng nhiều.

Trong lúc Tiêu Chiến Minh còn mang tâm trạng vô cùng nghi hoặc thì xe cũng đã chạy đến trước cổng lớn nhà họ Tiêu. Khi Tiêu Chiến Minh xuống xe ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cổng nhà tổ của nhà họ Tiêu, dự cảm không tốt trong lòng ông ngày càng nhiều hơn. Bởi vì lúc này người nhà họ Tiêu đứng ở cửa đón ông hình như ít đi một vài nhân vật rất quan trọng.

Long Chiến Quốc bên cạnh Tiêu Chiến Minh hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng nặng nề nói: “Chiến Minh, vào trong rồi nói chuyện, đừng để người khác chê cười."

Long Chiến Quốc nói xong lại vội vàng hạ lệnh với các chiến sĩ Bộ quốc phòng đứng xung quanh: “Phong tỏa phạm vi mười dặm xung quanh nhà họ Tiêu, không cho phép bất kỳ ai vào!”

"Anh cả, về nhà rồi." Tiêu Phong Minh chua xót nhìn Tiêu Chiến Minh nói. Sau đó ông đỡ cánh tay Tiêu Chiến Minh đi vào.
Bình Luận (0)
Comment