Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 178

Nửa tiếng trước.

Sau khi Tiêu Hạo Thiên đưa Cao Ánh Vy và Thúy Hồng đến nhà họ Đường xong cũng không dừng lại, trực tiếp cũng lão Hình và mười chiến thần đi về phía nhà họ Tiêu. Còn Vòng Thiên Thanh đương nhiên cũng đi theo.

Vòng Thiên Thanh và Tiêu Hạo Thiên ngồi cùng một chiếc xe. Tiêu Hạo Thiên im lặng không nói gì, Vòng Thiên Thanh cũng xấu hổ cười cười. Sau đó một lúc, Tiêu Hạo Thiên nhìn ông ta nói: “Nguyên soái Vòng, hình như ông hơi căng thằng?"

Tiêu Hạo Thiên nhìn sâu vào mắt Vòng Thiên Thanh, cảm thấy hôm nay Vòng Thiên Thanh rất không thích hợp.

Vòng Thiên Thanh cười xấu hổ nói: “Ha ha, thế à? Chắc không đâu, ha ha, sao tôi lại cằng thằng chứ? Bây giờ tôi cũng là cấp thiên hoàng hậu kỳ, lại có cậu và lão Hình bên cạnh. Dù có những thế lực biên giới tiến vào thì tôi cũng không sợ, tôi còn căng thằng cái gì chứ?"

"Ha ha... thế à?" Tiêu Hạo Thiên cười lạnh. Anh cảm thấy Vòng Thiên Thanh rất kỳ lạ, nhưng ông ta sống chết không chịu thừa nhận, anh cũng không có cách nào với ông ta. Cấp thiên hoàng hậu kỳ ư? Lần đầu tiên gặp anh, trên người ông ta còn lộ ra khí thế của một thiên vương sơ kỳ. Lần thứ hai gặp anh ở Sài Gòn, Vòng Thiên Thanh cũng đã bước nửa bước vào cấp thiên hoàng rồi. Thế mà giờ ông ta lại mới có thực lực đến cấp thiên hoàng hậu kỳ! Lừa quỷ chắc? Đúng là che giấu thực lực, che giấu về nhà luôn.

"Ha ha... không có gì, thực sự không có gì mà." Vòng Thiên Thanh mặt không đỏ tim không đập nhanh tiếp tục nói với Tiêu Hạo Thiên. Ông ta còn lâu mới thừa nhận. Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên giật giật hai cái, trong lòng lại nghĩ nhiều hơn vài thứ. Việt Nam hình như cũng không yếu như anh tưởng, nhất là về phương diện lực chiến đấu, tuyệt đối không phải chỉ có mấy người cấp thiên hoàng mà thôi. Giống như Vòng Thiên Thanh trước mắt này, rõ ràng là có thể lấy tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn như vậy đột phá lên đến cấp thiên hoàng hậu kỳ, nhưng ông ta lại giấu giếm. Ở biên giới nhiều năm như vậy ai cũng chỉ nghĩ ông ta là thiên vương yếu đuối, điều đó cũng đã đủ chứng minh rồi.

Tiêu Hạo Thiên không nói chuyện, Vòng Thiên Thanh cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng ông ta càng nặng nề hơn. Sau khi Tiêu Hạo Thiên dẫn vợ con đến nhà họ Đường, một phút cũng không dừng lại, đến cả cửa lớn nhà họ Đường cũng không bước vào, cứ thế trực tiếp dẫn người đến nhà họ Tiêu.

“Nhà họ Tiêu bên kia, không biết nguyên soái Long và tam trưởng lão đã chuẩn bị xong chưa? Tiêu lão Tiêu Chiến Minh đã biết chuyện năm đó của nhà họ Tiêu hay chưa? Nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý đó. Haiz!"

Trong lòng Vòng Thiên Thanh vô cùng lo lắng, tốc độ của Tiêu Hạo Thiên thực sự là quá nhanh, mà đó cũng là phong cách làm việc của anh, chuyện gì cũng không chút dây dưa, dài dòng.

Trong lúc Vòng Thiên Thanh đang suy nghĩ, đoàn xe Tiêu Hạo Thiên đang ngồi đột nhiên dừng lại. Bởi vì phía trước có một chiếc xe cao hơn ba mét vận chuyển đá cẩm thạch bị đổ ở giữa đường cái, chặn lại tuyến đường di chuyển của bọn họ. Vòng Thiên Thanh nhìn chiếc xe chặn đường phía trước, nhíu mày nói: “Điện chủ Tiêu, đường phía trước bị tắc rồi, hay là chúng ta đổi sang đường khác?" Tiêu Hạo Thiên không để ý đến ông ta, mà nói với Thiên Thập Nhất phía trước: “Mở đường!”

“Vâng! Đại ca!" Thiên Thập Nhất nghe xong, sau đó cùng Thiên Thập Nhị, hai cường giả sắp bước vào cấp thiên vương nháy mắt từ trên xe vọt xuống, sau đó đánh một chưởng vào chiếc xe tải phía trước. Ngay sau đó, một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, theo đó chiếc xe tải chở đầy đá to chắn ngang đường cái kia liền trượt vào ven đường.

"Đi tiếp đi!" Sau khi con đường phía trước đã được khai thông, Tiêu Hạo Thiên tiếp tục hạ lệnh.

Mà sau khi đoàn xe lại khởi động lần nữa, Tiêu Hạo Thiên liếc nhìn Vòng Thiên Thanh một cái thật sâu: “Nguyên soái Vòng, nếu quãng đường phía trước lại xảy ra tình huống như này nữa thì mời nguyên soái Vòng rời đi cho."

Vòng Thiên Thanh ra vẻ kinh ngạc nói: “Chuyện này tôi cũng không biết mà. Khụ, điện chủ Tiêu, cậu thực sự đã hiểu lầm tôi rồi, tôi không biết gì cả.”

"Hừ!" Tiêu Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn ông ta: "Nguyên soái Vòng, kéo dài chút thời gian thì có tác dụng ư?'

"Khụ, chuyện đó, tôi... tôi thực sự không biết mà. Thế này nhé, tôi lập tức cho người sắp xếp, đảm bảo toàn bộ quãng đường phía trước đều thông thoáng. Cậu yên tâm đi, tôi cam đoan đó." Vòng Thiên Thanh thấy sắc mặt Tiêu Hạo Thiên âm trầm, vội vàng vỗ ngực cam đoan.

Tiêu Hao Thiên hừ một tiếng cũng không nói gì nữa. Mà Vòng Thiên Thanh lại lặng lẽ ra dấu tay với một thiên vương bên cạnh mình, ý là hủy bỏ kế hoạch ngăn cản phía trước đi. Ông ta là người thâm sâu, thực ra Tiêu Hạo Thiên cũng không kém gì, gần như là liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được đây là bút tích của ông ta.

"Haiz, nguyên soái Long, tam trưởng lão, tôi không thể kéo dài được, các người phải nhanh lên đó." Vòng Thiên Thanh nhìn con đường phía trước, trong lòng nói thầm.

Mà lúc này, khoảng cách đến nhà họ Tiêu ngày càng gân, hơi thở của Tiêu Hạo Thiên cũng ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh hơn. Năm năm trước, chính nơi đó, anh bị Tiêu Hạo Lam đánh bị thương nặng, sau đó phế bỏ thân phận quyền thừa kế gia tộc của anh, cuối cùng còn đuổi anh ra khỏi gia tộc!

Năm năm, năm năm rồi, Tiêu Hạo Thiên cũng không trở về đây lần nào. Dù lần trước anh có ra Hà Nội thì cũng không đến nhà họ Tiêu, Nhưng lần này, Cao Ánh Vy và Thúy Hồng cũng đi cùng ra đây, anh muốn đến nhà họ Tiêu mang bài vị của mẹ anh đi. Anh không muốn để nhà họ Tiêu giữ bài vị của mẹ anh nữa!

Thời gian từ từ trôi qua, đoàn xe của Tiêu Hạo Thiên cách nhà họ Tiêu càng gần. Năm cây... ba cây... hai cây... một cây... Cuối cùng đoàn xe của anh cũng dừng trước cổng chính của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hạo Thiên nhìn nhà tổ vô cùng quen thuộc phía xa, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh, ánh mắt anh lại trở về vẻ lạnh băng như cũ.

Sau khi đoàn người Tiêu Hạo Thiên xuống xe, cổng lớn nhà họ Tiêu lập tức có một đội tướng sĩ của Bộ quốc phòng Việt Nam đi lên ngăn lại. Tiêu Hạo Thiên không nói gì, Vòng Thiên Thanh lại tầm” một tiếng phóng ra khí thế của cường giả cấp thiên hoàng hậu kỳ, hạ lệnh với các tướng sĩ: "Tránh ra!"

Trong mắt đám tướng sĩ có hơi do dự, nói với Vòng Thiên Thanh: "Nguyên soái Vòng, nguyên soái Long và tam trưởng lão đang ở trong... chúng tôi, chúng tôi..."

"Tránh ra! Có nghe thấy không hả? Cút!" Vòng Thiên Thanh trực tiếp nổi giận hét lên một tiếng.

Ngay sau đó ông ta đánh ra một chưởng đánh các tướng sĩ của Bộ quốc phòng đang ngăn trước người Tiêu Hạo Thiên sang một bên. Trên người Tiêu Hạo Thiên, Vòng Thiên Thanh cảm nhận được sát khí nhàn nhạt. Ông ta hiểu rõ, đừng thấy bình thường Tiêu Hạo Thiên rất dễ nói chuyện mà nhầm, vị trước mặt này ở biên giới chính là một người vô cùng tàn nhẫn, một đêm có thể giết hết tám mươi tám cứ điểm đó! Hơn nữa, Tiêu Hạo Thiên ngày hôm nay, trong lòng có niệm tình cũ hay không thì rất khó nói. Dù sao thì con người đều sẽ thay đổi. Năm đó anh bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu, sau đó đã trải qua vô số lần sống chết trên chiến trường biên giới, có thể trong lòng cũng sẽ thay đổi.

Hơn nữa, Vòng Thiên Thanh cũng không muốn trở mặt với anh.

Với hành động của Vòng Thiên Thanh, Tiêu Hạo Thiên cũng không nhìn nhiều, anh tiếp tục đi về phía trước. Nhưng ngay sau đó, lại có một đám vệ sĩ của nhà họ Tiêu ngăn cản. Cũng không đợi Vòng Thiên Thanh ra tay, Thiên Thập Nhất và mười chiến thần liền đánh cho đám vệ sĩ của nhà họ Tiêu bay ra ngoài. Vài người trong đó còn trực tiếp bị đánh bay vào trong biệt thự của nhà họ Tiêu. Vì thế mới có một màn trước đó.

Trở về hiện tại. Lúc này, Tiêu Hạo Thiên đã dẫn lão Hình và mười chiến thần đỉnh phong cùng với đám người của Vòng Thiên Thanh đứng trước cửa chính của nhà họ Tiêu.

Ngay sau đó, Long Chiến Quốc, tam trưởng lão, Tiêu Chiến Minh và đám người nhà họ Tiêu nhận được tin cũng đi từ bên trong ra.

Thế nhưng, khi Tiêu Chiến Minh đi đến cửa, nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, nháy mắt cả người ông ngây ra đứng im tại chỗ. Vừa rồi ở trong sân, ông vừa mới biết cháu mình Tiêu Hạo Thiên chính là điện chủ điện Thiên Thần. Hơn nữa hai tháng trước, lúc ở chiến trường biên giới bị người vây giết, ông cũng đã gặp mặt anh một lần.

Thế nhưng, sáng nay khi bay về Hà Nội, ông cũng gặp được Tiêu Hạo Thiên. Đúng rồi, cuối cùng Tiêu Chiến Minh cũng nhớ ra vì sao ông lại cảm thấy cái tên Tiêu Hạo Thiên lại rất quen tai. Bởi vì ngay chiều hôm qua, lúc ông và Thúy Hồng nói chuyện, Thúy Hồng đã nói với ông, ba cô bé tên là Tiêu Hạo Thiên.

Thì ra ông đã sớm gặp mặt cháu ruột của mình rồi, còn gặp những hai lần. Mà chiều qua, thấy mình khóc, cô bé đưa khăn giấy cho mình, cô bé tên là Thúy Hồng đó, cô bé... cô bé lại chính là chất gái của ông! Còn nữ tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm là cháu dâu ông!

Giờ phút này, Tiêu Chiến Minh nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, miệng mở to, nháy mắt trong lòng không khỏi run lên, cả người ngây ngốc đứng tại chỗ, rất lâu chưa lấy lại tinh thần.

“Haiz, ông bạn già, vừa rồi tôi muốn nói chính là cái này, ông và cháu ông đã sớm gặp nhau rồi. Hơn nữa sáng hôm nay, hơn hai tiếng trước, hai người còn gặp ở sân bay Sài Gòn nữa. Thằng bé chính là Tiêu Hạo Thiên, cũng là Tiêu Hà Thành, càng là điện chủ điện Thiên Thần, cháu trai ruột của ông!” Long Chiến Quốc đứng cạnh Tiêu Chiến Minh hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ phức tạp. Vừa rồi ông muốn nói với Tiêu Chiến Minh chuyện này nhưng vẫn chậm một bước, Tiêu Hạo Thiên đến quá nhanh, quá nhanh...

"Vậy, vậy cô bé hôm qua ở tập đoàn Quân Lâm nói chuyện với tôi, Thúy Hồng, Thúy Hồng chính là chắt gái của tôi? Đúng không?" Nháy mắt, nước mắt Tiêu Chiến Minh rơi đầy mặt. trong lòng ông đã khẳng định chính xác, nhưng vẫn muốn hỏi câu này.

Tam trưởng lão cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải ông nhìn thấy chiếc nhẫn tôi tặng cho Thúy Hồng sao? Chiến Minh, cháu ông là anh hùng cái thế, là niềm hãnh diện tự hào của Việt Nam. Những năm này, thằng bé đã cống hiến rất nhiều rất nhiều cho Việt Nam. Chúng tôi... thiếu nợ nó."

Lúc này cuối cùng Tiêu Chiến Minh cũng hiểu, vì sao chiều hôm qua Uông Hải Thành lại để Thúy Hồng gọi ông là cụ. Thì ra, Thúy Hồng chính là chắt gái ruột của ông.

Giờ phút này, Tiêu Chiến Minh nhìn Tiêu Hạo Thiên trước mắt mình, nhìn người trước mắt này, đứa cháu trai của ông đến đây hỏi tội, trong đầu ông lại nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua của ông và Thúy Hồng, ngay lập tức, ông không kìm nổi nước mắt, cứ thế không ngừng rơi xuống.

Tiêu Chiến Minh nhìn Tiêu Hạo Thiên há miệng nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Mà giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên đứng trước mặt Tiêu Chiến Minh cũng ngây ngẩn cả người. Ở nhà họ Tiêu này thế mà anh lại gặp được ông cụ này, nháy mắt một suy đoán hiện lên trong đầu anh. Tiêu Hạo Thiên không dám tin nhìn Tiêu Chiến Minh, lên tiếng hỏi Vòng Thiên Thanh bên cạnh: "Nguyên.. nguyên soái Vòng, ông... ông cụ kia là ai? Ông cụ đứng trước mặt tôi là..."

Vòng Thiên Thanh hít sâu, trong lòng cực kỳ phức tạp nói: "Ông ấy... ông ấy là người chinh chiến cả đời ở biên giới vì Việt Nam, người hơn hai mươi năm trước rời nhà phục vụ tổ quốc, từ bỏ gia tộc đi đến chiến trường biên giới xa xôi, hết lần này đến lần khác chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất bí mật nhất, dù chết cũng không hối hận.”

Vòng Thiên Thanh nói xong lại ngừng một lúc, sau đó tiếp tục: “Nhưng ông ấy cũng là một người đáng thương. Cả đời ở biên giới chiến đấu vì Việt Nam, nhưng ngay cả tin tức về sự thay đổi của gia tộc mình ông ấy lại không biết gì. Cho đến khi về nước, ông cụ đáng thương này còn nghĩ, bây giờ ông ấy đã là thiên vương, ông ấy muốn trở về làm chỗ dựa cho cháu mình, ông ấy muốn trở về mua quà cho chắt gái." Vòng Thiên Thanh nói xong, trong mắt đã đẫm nước mắt.

"Điện chủ Tiêu, ông cụ trước mắt cậu, ông cụ gần đất xa trời này chính là ông nội của cậu, Tiêu Chiến Minh!"

"Ầm!"

Tuy trong lòng Tiêu Hạo Thiên đã đoán được, nhưng lúc này, khi nghe được Vòng Thiên Thanh ở bên tai anh nói ra ba chữ Tiêu Chiến Minh, nói ba chữ ông nội ruột của anh thì trong lòng Tiêu Hạo Thiên vẫn không khỏi chấn động. Tiêu Hạo Thiên ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến Minh đứng xa xa trước mặt, nhìn ông cụ nước mắt rơi đầy mặt, nháy mắt trong lòng anh nổi lên sóng to gió lớn.
Bình Luận (0)
Comment