Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 210

Cùng lúc đó, không chỉ có Tiêu Hạo Thiên im lặng, mà còn có bốn vị trưởng lão đang tọa trấn ở Hà Nội Việt Nam. Trên người bốn vị trưởng lão lúc này đều có vết thương.

Lúc này, bốn vị trưởng lão của Việt Nam đều đang tập trung trong phòng họp ở biệt thự của đại trưởng lão. Bốn người già cùng trầm mặc xem những tin tức trên mạng đang đưa tin, cũng như những cuộc công kích, chửi rủa của những người dân không biết rõ chuyện.

Long Chiến Thiên cúi đầu không nói lời nào, ông ta xuất thân từ trong quân đội, cả đời chinh chiến khắp nơi, cho nên ông ta không hiểu những tin tức đang được tuyên truyền này.

Long Chiến Thiên im lặng, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng thầm thở dài cúi đầu không nói.

Cuối cùng vẫn là đại trưởng lão sau khi im lặng một lúc thì khàn giọng nói: "Đừng lo lắng về những gì dư luận đang bàn tán, chờ đến khi sự thật lộ ra thì mọi người sẽ hiểu thôi. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là phải kiềm chế hai thế lực lớn nhất là Kình Thiên Tông và thư viện Linh Động. Chỉ cần làm cho họ im lặng thì tình trạng hỗn loạn này mới có thể nhanh chóng bị dập tắt."

Đúng vậy, các vị trưởng lão đều biết Tiêu Hạo Thiên muốn ra tay với những cường giả cấp hoàng của Linh Kiếm Tông. Trong khi Tiêu Hạo Thiên giải quyết những cường giả cấp hoàng này thì Vòng Thiên Thanh lại mang theo một đám Thiên Vương, Chiến Thần đi trấn áp những thế lực dưới cấp hoàng, cứ như vậy thì rất nhanh thôi là có thể trấn áp hết mọi thế lực rồi.

Bên ngoài cửa của Linh Kiếm Tông, Tiêu Hạo Thiên im lặng một lúc lâu rồi gọi điện thoại cho Thiên Diện: "Thiên Diện, cô hãy huy động toàn bộ lực lượng của điện Thiên Thần, quay chụp lại khung cảnh các chiến sĩ Việt Nam đang chiến đấu trên chiến trường ngoài biên giới, sau đó truyền về trong nước. Đồng thời, liên hệ với Tập đoàn Sài Gòn. Trước tiên vẫn nên tranh thủ thời gian thông bá ra khung cảnh trên chiến trường ngoài biên giới.”

Đầu bên kia điện thoại, Thiên Diên đang ở trụ sở điện Thiên Thần, gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi cúp điện thoại, cô ta bắt đầu liên hệ với tập đoàn Sài Gòn.

Vào lúc này, ở phía xa, trước cổng của Linh Kiếm Tông, bên trong căn cứ điểm do Bộ Quốc phòng thành lập, một đám cao thủ của Linh Kiếm Tông, ba người cường giả cấp hoàng, năm người cấp Thiên Vương, đều đã vượt qua. Đồng thời giết hết hơn phân nửa chiến sĩ lưu lại bên trong căn cứ, chỉ để lại hai vị Chiến Thần đã già của chiến đội và mấy chục chiến sĩ của Chiến Thần Bán Bộ. Nhưng toàn thân bọn họ cũng đã đẫm máu. Một lúc sau, tông chủ của Linh Kiếm Tông, mặc một bộ áo trắng toàn thân toát ra khí thế của một tông chủ cấp hoàng đỉnh phong, bước tới bên người hai vị Chiến Thần đã già toàn thân đã đẫm máu, lắc đầu thở dài nói: "Linh Kiếm Tông của tôi vốn không muốn ra tay với các người. Dù sao thì nếu lão già Tôn Thiên Hữu kia không chết, đợi ông ta quay lại sẽ rắc rối lắm. Nhưng Tôn Thiên Hữu cũng đã đi rồi, tại sao các người còn muốn ngăn cản bọn tôi làm gì? Đám người Chiến Thần mấy người có thể cản được hay sao?”

Tông chủ Linh Kiếm Tông thở dài nói tiếp: “Vì cái gì đây? Cần gì phải làm vậy chứ? Tại sao các người nhất định muốn chết như vậy?”

Đúng lúc này, một lão Chiến Thần tóc hoa râm đang hộc máu đối diện với tông chủ Linh Kiếm Tông bỗng nhiên cười nói: “Hết cách rồi. Linh tông chủ, chúng ta nhận được mệnh lệnh chính là không cho phép các người tiến về phía trước dù chỉ một bước. Cho nên... Chỉ có thể chết trong trận chiến mà thôi. Nhưng tốt xấu gì cũng có thể trì hoãn chút thời gian của mấy người, không phải sao?”

Tông chủ của Linh Kiếm Tông cười chế nhạo, nghiêng người về phía trước, gác kiếm trong tay lên trên cổ lão Chiến Thần, nói: "Thế nhưng các người có thể trì hoãn bao lâu đây? Chiến Thần mà muốn ngăn cản cấp hoàng sao?”

Lão Chiến Thần vẫn im lặng như cũ, sau đó thoải mái cười lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể trì hoãn bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nói không chừng viện binh đã đến rồi thì sao?”

"Ô." Tông chủ Linh Kiếm Tông hít sâu một hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó ông ta nhìn về phía lão Chiến Thần nói: "Vậy được rồi, các người cứ đi chết đi. Thật ra giết hết các người cũng không thành vấn đề, ông có biết không, trong môn phái của chúng ta vẫn còn cấp Hoàng đỉnh phong, cho dù Tôn Thiên Hữu có trở lại thì cũng không thành vấn đề, có phải không? Ha ha... Chết đi.”

Tông chủ của Linh Kiếm Tông sau khi nói xong thì giơ thanh kiếm trong tay lên, chém xuống lão Chiến Thần. Lão Chiến Thần cũng hét lên một tiếng, dáng vẻ trở nên hung bạo, dốc hết sức lực toàn thân, biết rõ lao lên là sẽ chết, nhưng ông vẫn lao thắng về phía tông chủ Linh Kiếm Tông mà không chút do dự.

"Hừ, không biết tự lượng sức.” Tông chủ của Linh Kiếm Tông hừ lạnh một tiếng.

Ông ta đã mất hết kiên nhẫn, bọn ngốc này đã muốn tìm đến cái chết như vậy thì ông ta sẽ tác thành cho bọn họ.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khi tông chủ Linh Kiếm Tông muốn một kiếm giết chết lão Chiến Thần. Cũng là lúc lão Chiến Thần chuẩn bị cho nổ quả bom trên người mình.

Đột nhiên, từng viên từng viên đá bay tới, chỉ trong nháy mắt hòn đá đã đánh bay thanh kiếm trong tay tông chủ Linh Kiếm Tông. Đồng thời cũng đánh bay thân thể của tông chủ Linh Kiếm Tông ra ngoài.

"Một cấp Hoàng đỉnh phong lại đi tàn sát một lão Chiến Thần, ông còn cần thể diện không hả? Hả?" Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Tiêu Hạo Thiên vang lên. Sau đó Tiêu Hạo Thiên và ông Hình xuất hiện ở nơi này. Lúc này, trang phục mặc trên người Tiêu Hạo Thiên cũng đổi lại giống như trang phục mà ông Hình mặc lần trước. Che giấu thân phận của mình một chút bởi vì hôm nay anh muốn giết rất nhiều người.

Ngay giây sau đó, sắc mặt của tông chủ Linh Kiếm Tông người vừa mới bay ra ngoài bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện sau lưng lão Chiến Thần.

Ông ta vô cùng sợ hãi nói: “Đế.. Cường giả cấp đế? Cậu... Cậu là ai?"

Tiêu Hạo Thiên phớt lờ ông ta, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó sát khí trên người bốc lên cuồn cuộn. Thi thể của chiến sĩ thuộc bộ quốc phòng Việt Nam nằm ở khắp nơi, nơi này của bọn họ có một Tôn Thiên Vương đã hy sinh, ngoài ra còn có mấy người Chiến Thần, một nhóm chiến sĩ thuộc Chiến Thần Bán Bộ cũng đã hy sinh.

Giờ phút này, nhìn cảnh tượng cực kỳ thê thảm trước mắt, hai mắt Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong cơn giận dữ thân thể anh có chút run rẩy.

Ngay giây tiếp theo, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía tông chủ Linh Kiếm Tông, hai tên cấp hoàng, năm tên Thiên Vương đang đứng phía sau ông ta. Lúc này kiếm trong tay bọn họ đều có máu chảy xuống. Đó là máu của những chiến sĩ Việt Nam.

"Các người được lắm. Tôi thực sự đã đánh giá quá cao lòng tốt của các người,” Sát khí của Tiêu Hạo Thiên tỏa ra khắp nơi, ngay sau đó, bóng dáng của anh vừa động thì đã trực tiếp xuất hiện trước mặt tông chủ Linh Kiếm Tông. "Chờ đã, xin các người hãy nghe ta giải thích.” Sắc mặt của tông chủ Linh Kiếm Tông thay đổi rõ rệt, trong lòng cảm khái.

Người đột nhiên xuất hiện này còn mạnh hơn ông ta rất nhiều, có lẽ đã là cường giả cấp đế chứ không phải loại nhất giai kia. Cho nên giờ phút này ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ta muốn giải thích.

Nhưng Tiêu Hạo Thiên hoàn toàn không muốn nghe những lời giải thích của ông ta. Thay vào đó, anh bỗng nhiên đưa một bàn tay vỗ tới đầu của ông ta.

Lúc này, tông chủ Linh Kiếm Tông cũng rất tức giận, ông ta có thể cảm giác được người trước mắt đang nổi lên sát tâm với ông ta. Đến lúc này, đứng trước sự nguy hiểm liên quan đến sự sống và cái chết, ông ta cũng không trốn được, chỉ có thể tranh thủ thời gian đưa kiếm ngăn cản.

Nhưng vô dụng, Tiêu Hạo Thiên nhanh hơn ông ta rất nhiều. Trong khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ vang lên, đầu của tông chủ Linh Kiếm Tông bị một chưởng của Tiêu Hạo Thiên đập nát.

Đường đường là một cường giả cấp hoàng đỉnh phong vậy mà lại bị một chưởng của Tiêu Hạo Thiên đập nát.

Ngay sau đó thanh bảo kiếm qua nhiều lần gọt dũa trong tay tông chủ Linh Kiếm Tông cũng bị Tiêu Hạo Thiên chấn vỡ thành từng mảnh. Mảnh vỡ của thanh kiếm bay về phía đám cường giả của Linh Kiếm Tông. Tốc độ bay cực nhanh.

Tiêu Hạo Thiên cũng không muốn để cho đám tạp nham của Linh Kiếm Tông được chết một cách dễ dàng như vậy. Chỉ trong chốc lát thân hình của anh khẽ di chuyển, nhanh như tia chớp vỗ ra bảy chưởng.

"Bùm." Khi bóng dáng của Tiêu Hạo Thiên quay lại chỗ cũ thì bảy trưởng lão của Linh Kiếm Tông đều đã bị giết sạch.

Trong một giây tiếp theo, tính cả tông chủ Linh Kiếm Tông, thi thể cấp Hoàng đỉnh phong, tổng cộng có tám thi thể, toàn bộ ngã xuống. Mà vào lúc này, khí thế vượt xa cấp hoàng đỉnh phong của Tiêu Hạo Thiên đang bốc lên.

Hốc mắt của ông Hình đang đứng phía sau Tiêu Hạo Thiên bỗng nhiên co rụt lại. Vừa rồi ông ta cũng muốn ra tay nhưng ông ta còn chưa kịp làm gì thì Tiêu Hạo Thiên đã tự tay giết hết toàn bộ đối thủ.

"Tí tách, tí tách, tí tách."

Giờ phút này bàn tay phải của Tiêu Hạo Thiên đang rỉ máu. Đó là máu của chính anh, trên lòng bàn tay của anh lúc này có một vết thương, đó là khi tông chủ Linh Kiếm Tông giơ kiếm ngăn cản chém anh bị thương.

Xét cho cùng thì tông chủ Linh Kiếm Tông cũng là là một cường giả cấp hoàng đỉnh phong. Chỉ còn một bước nữa là đã có thể đột phá đến tồn tại cấp đế. Cho dù Tiêu Hạo Thiên mạnh hơn cấp hoàng đỉnh phong, nhưng giờ phút này anh vẫn bị thương.

Đúng vậy, Tiêu Hạo Thiên anh, điện chủ Điện Thiên Thần đã bị thương. Lần trước Tiêu Hạo Thiên bị thương là lúc tổ chức Báo Đen tiến hành tiêu diệt sạch ở chiến trường ngoài biên giới. Mà lần đó anh bị thương nặng, người ngoài luôn nghĩ rằng là do hai thủ lĩnh của tổ chức Báo Đen làm ra.

Nhưng sự thật không phải như vậy, chỉ là hai tên cấp hoàng trung kỳ không thể nào làm anh bị thương được. Mà thời điểm Tiêu Hạo Thiên đang giết hai tên cấp hoàng của tổ chức Báo Đen thì có một Đạo Nhất, người bảo vệ các quy tắc ở chiến trường ngoài biên giới ra tay.

Đạo Nhất không cho anh giết người, mà Tiêu Hạo Thiên anh sau khi bị một kích của Đạo Nhất đánh trúng cũng đã giết được một người. Nếu đổi lại bên ngoài là một cường giả cấp hoàng của tổ chức Báo Đen thì khi bị Đạo Nhất ngăn cản anh đã quyết định chạy rồi.

Lần này mới chỉ cách lần trước hơn một tháng, mà người cấp hoàng của tổ chức Báo Đen kia cũng đã bị vây giết ở khu vực chiến trường ngoài biên giới rồi.

Cho nên sau đó, Tiêu Hạo Thiên rất ít khi ra tay, ít nhất là khi anh không nắm chắc như lần đối đầu với Đạo Nhất thì anh sẽ không ra tay nữa.

Thực tế chính là, ngoại trừ lần chiến đấu hết sức mình ở chiến trường ngoài biên giới nửa năm trước thì từ đó đến nay, dù đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng Tiêu Hạo Thiên anh vẫn chưa tự mình ra tay lần nào. Anh vẫn luôn muốn giấu đi tài năng của mình.

Vào lúc này, ông Hình sau khi cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Tiêu Hạo Thiên thì lập tức trở nên hoảng hốt.

Bậc đế cấp hai?

Đúng vậy chính là trình độ bậc đế cấp hai.

Thực sự là bậc Đế cấp hai đó.

Giờ phút này ông Hình thề, ông tuyệt đối không hề nhìn lầm. Khí tức tràn ngập khắp cơ thể Tiêu Hạo Thiên lúc này chính là bậc đế cấp hai. Bậc đế cấp hai mạnh hơn ông ta. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác của cường giả cấp để mà lại nồng đậm khí thế của một cường giả cấp hoàng.

"Chân Hoàng... Bậc hai. Cậu... Rốt cuộc thì cậu đã làm như thế nào?”

Tâm trí của ông Hình bị chấn động mạnh, vừa rồi sau khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy những chiến sĩ Việt Nam chết thảm thì trong cơn giận dữ mà đối phương còn là tông chủ Linh Kiếm Tông, một cường giả cấp Hoàng đỉnh phong. Cho nên Tiêu Hạo Thiên trực tiếp dùng toàn bộ sức lực, không hề giữ lại chút nào.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại nhìn ông Hình, chậm rãi nói: "Hài lòng chưa?”

Vẻ mặt của ông Hình lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu nói với Tiêu Hạo Thiên: “Điện chủ, tôi xin thề, tôi sẽ không bao giờ để lộ ra dù là chi tiết nhỏ nhất. Nếu như tôi dám vi phạm, tôi sẽ chết không toàn thây” Trong lòng ông Hình dâng lên một cơn sóng lớn, Tiêu

Hạo Thiên rất không bình thường, bởi vì cho dù cứ coi như Tiêu Hạo Thiên đang đi trên con đường Chân Hoàng mà sách cổ ghi lại thì Chân hoàng cấp hai của anh cũng nên thua kém bậc để cấp hai.

Nhưng đối với Tiêu Hạo Thiên thì Chân hoàng cấp hai của anh chính là bậc Đế cấp hai. Không, thậm chí còn mạnh hơn một cấp so với bậc đế cấp hai thông thường.

Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Không cần phải nghĩ nhiều, Chân Hoàng và giữa Chân Hoàng cũng không giống nhau. Con đường của Chân Hoàng cũng có khác biệt. Thôi được rồi, tôi cũng không có ý trách ông. Bây giờ làm phiền ông Hình hãy tiêu diệt Linh Kiếm Tông kia. Gà chó cũng không để lại.” "Được." Ông Hình cúi đầu đáp, sau đó bóng dáng biến mất không thấy đâu nữa.

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng tới chỗ sâu trong Linh Kiếm Tông xa xôi.

"Tiền bối. Bên trong Linh Kiếm Tông vẫn còn một cấp hoàng đỉnh phong." Lúc này, sau khi Ông Hình xông vào Linh Kiếm Tông thì lão Chiến Thần, người toàn thân đẫm máu được Tiêu Hạo Thiên cứu trong căn cứ quân bộ, nhanh chóng rống lên một câu với ông Hình. Chỉ là ông Hình vẫn không dừng lại, bóng dáng đã sớm biến mất bên trong Linh Kiếm Tông.

Tiêu Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn lão Chiến Thần cả người đầy máu với vẻ mặt phức tạp: "Tiền bối, thật xin lỗi, là chúng tôi đến muộn.”

Lão Chiến Thần của bộ quốc phòng lắc đầu nói: "Không sao cả, dù sao thì chuyện này xảy ra quá đột ngột, ít ra các cậu vẫn có thể cứu được mấy chục chiến sĩ."

Tiêu Hạo Thiên mở miệng, mắt đỏ hoe hỏi: “Tiền bối à, tại sao các người lại không rút lui? Các người hoàn toàn không thể ngăn cản.”

Lão Chiến Thần toàn thân đẫm máu nở một nụ cười nói: "Chúng tôi không thể ngăn cản, nhưng ít nhất chúng tôi có thể ngăn chặn một lúc. Không phải chúng tôi đã chờ được các cậu đến sao? Chàng trai trẻ, không sao đâu, một người lính làm sao có thể bất tử được? Hơn nữa, nếu chúng tôi rút lui, chúng tôi không ngăn cản, vậy thì ai sẽ là người ngăn cản đây? Chẳng lẽ để quần chúng nhân dân Việt Nam ở sau lưng chúng tôi đến ngăn cản sao? Ha ha. Không sao, ít nhất chúng tôi vẫn sống sót rất nhiều. Ông lão này cảm ơn các cậu.” Lão Chiến Thần nói xong thì muốn cúi đầu trước Tiêu Hạo Thiên nhưng Tiêu Hạo Thiên không dám tiếp nhận cái cúi đầu này của ông ấy, anh nhanh chóng đỡ ông ấy dậy, lắc đầu nói: "Tiền bối, tôi không dám nhận đâu."

Sau khi Tiêu Hạo Thiên đỡ lão Chiến Thần về thì quay lại nhìn xung quanh, giờ phút này các chiến sĩ đang đỡ nhau đứng lên, có người mất một đoạn cánh tay, có người lại gãy chân. Trên mặt đất còn có thi thể của những chiến sĩ chết không nhắm mắt.

Anh xoay người củi đầu thật sâu: "Thật xin lỗi, Tiêu Hạo Thiên, đến chậm." Cảnh tượng ngày hôm nay thực sự đã dạy cho Tiêu

Hạo Thiên một bài học. Rốt cuộc thì anh vẫn còn quá trẻ. Anh cứ nghĩ rằng dù những gia tộc ẩn thế này muốn lộ diện thì họ cũng sẽ tuân thủ một số quy tắc. Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, Tiêu Hạo Thiên anh đã đánh giá quá cao lòng tốt của những người đó.

Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan đều khác nhau, đám cường giả của những môn phái ẩn thế đó, thật sự trong lòng bọn họ chỉ có bọn họ... Chỉ có sức mạnh của chính họ mà thôi.

Một lúc sau, xa xa có tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong Linh Kiếm Tông, vang lên từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, còn có khí tức của một cấp hoàng đỉnh phong khuếch tán ra rồi biến mất.

Năm phút sau, ông Hình trên người dính rất nhiều máu, quay lại chỗ Tiêu Hạo Thiên với vẻ mặt nghiêm nghị. Gật đầu với Tiêu Hạo Thiên, Linh Kiếm Tông đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tiêu Hạo Thiên gật nhẹ đầu, chào tạm biệt lão Chiến Thần và những người lính trong trụ sở quân bộ. Sau đó anh và Ông Hình nhìn nhau, hai người tách ra, có hai môn phái mà họ phải đi, chính là hai môn phái mà Trần Công Thắng và Lục Bảo Đại đã trấn áp. Giờ phút này ý muốn giết người trong lòng Tiêu Hạo Thiên càng mạnh hơn, trong mắt anh toàn là sự lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, ở tất cả các thành phố của Việt Nam, thậm chí cả những vùng xa xôi, miễn là có thể bắt được tín hiệu mạng, chỉ cần có máy chiếu phim thì giờ phút này đều lấy danh nghĩa của tập đoàn Sài Gòn phát ra hình ảnh của bộ quốc phòng Việt Nam, chính là hình ảnh mười vạn chiến sĩ đang chiến đấu trên chiến trường ngoài biên giới.

Bức ảnh đầu tiên chính là cảnh chiến sĩ của Việt Nam đã hy sinh hàng chục nghìn người khi cuộc chiến đầu tiên bắt đầu vào ngày hôm qua.

Trong lúc nhất thời, tất cả những người trong nước đang xem đoạn video, lúc trước họ vẫn còn mang tâm lí không hài lòng, tức giận mắng chiến sĩ của bộ quốc phòng. Nhưng giờ phút này tất cả đều bị hình ảnh trước mắt khiến cho sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment