Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 217

Một đêm nhanh chóng trôi qua, đại địa Việt Nam lại nghênh đón một ngày mới, mặt trời mọc, nhưng bầu trời của Việt Nam vẫn âm u như vậy.

Trong nội địa có vô số thuốc súng, hôm qua Tiêu Hạo Thiên và ông Hình đã diệt ba tông môn cấp hoàng, nhưng vẫn có quá nhiều các tông nhỏ sinh ra đời. Bên ngoài tràn đầy sóng gió, mà hôm qua Vòng Thiên Thanh cũng dẫn theo các cường giả của Bộ quốc phòng Việt Nam, chinh chiến một đêm, Vòng Thiên Thanh cũng giết đến nỗi bốc hỏa.

Trận đại chiến phía trước, rõ ràng là lúc cần sự hỗ trợ trong nước nhất, nhưng những lũ chuột ẩn giấu kia, lại lần lượt xuất hiện trong nước.

Trái tim Vòng Thiên Thanh hoàn toàn trở lên lạnh giá, trái tim của các binh lính của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng hoàn toàn trở lên lạnh lẽo, những người dân trong nước Việt Nam càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh, không ngừng cung cấp cho binh lính của Bộ quốc phòng Việt Nam biết những địa điểm tông môn cường giả khác.

Trong quá trình chinh chiến, Thiên Nhất đến Thiên hai mươi, hai mươi người cường giả đỉnh phong

Chiến Thần một nửa cấp Thiên Vương. Hôm qua sau khi cùng nhau diệt trừ mấy bị Thiên Vương của các tông môn ẩn, cũng bắt đầu thăng cấp. Sáng ngày hôm qua, Thiên Nhất và Thiên Nhị đã chính thức thăng cấp thành cường giả cấp Thiên Vương.

Sau khi Thiên Nhất Thiên Nhị thăng cấp liền phân ra dẫn theo chín cường giả Chiến Thần của điện Thiên Thần, tiếp tục đi vây giết những cường giả cấp Thiên Vương của các tông môn đó.

Sau đó giống như một quả cầu tuyết lăn càng lúc càng nhanh, hai mươi vị tướng sĩ của điện Thiên Thần, mỗi người đều có vô số đan dược, khi nhìn thấy cường giả cấp Thiên Vương, thì nuốt chứng đan dược, sau đó xông lên liều chết đánh giết.

Hơn nữa nếu như xét về mặt kinh nghiệm, tướng sĩ xuất thân từ điện Thiên Thần, đặc biệt là hai mười người từ Thiên Nhất đến Thiên hai mươi, có thể rất khó để thăng lên cấp hoàng, nhưng tăng lên cấp Thiên Vương, đối với bọn họ mà nói là không khó. Bọn họ vốn dĩ chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Cho nên trong lúc các cường giả không ngừng vây quét các tông môn ẩn, bọn họ cũng bắt đầu lần lượt đột phá.

Tâm sáng chỉ có Thiên Nhất và Thiên Nhị đột phá. Nhưng tới tối, Thiên Tam, Thiên Tử và Thiên Ngũ, cho đến Thiên Thất, năm thân vệ của Tiêu Hạo Thiên cũng thăng cấp đến cấp Thiên Vương.

Hơn nữa cường giả cấp Thiên Vương của điện

Thiên Thần, nhóm người Thiên Nhất trở thành Hậu

Thiên Vương, mặc dù còn kém xa Tử Đại Thiên Vương

Ám, Chiến, Lục, Diệt của điện Thiên Thần. Nhưng bọn họ cũng đủ để đấu với những cường giả trung cấp Thiên Vương của các tông môn ẩn này.

Cho nên thoáng chốc nhóm người từ Thiên Nhất đến Thiên hai mươi càng lúc càng thăng cấp nhiều. Hơn nữa sau khi bọn họ thăng cấp cường giả Thiên Vương càng ngày càng nhiều, lại đi trấn áp những cường giả tông môn kia, càng tiện lợi hơn, có càng nhiều cường giả áp trận cho bọn họ, để mấy anh em chưa được đột phá nhanh chóng đột phá.

Vì vậy, vào ngày đầu tiên, nhóm người Thiên Nhất vẫn còn đi cùng với cường giả cấp Thiên Vương của Bộ quốc phòng Việt Nam. Mà sang ngày thứ hai bọn họ đã tự mình tách ra, Thất Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần dẫn đội, Thất Đại Thiên Vương dẫn theo mười ba cường giả đỉnh phong cấp Chiến Thần tiếp tục đi trấn áp những cường giả cấp Thiên Vương của các tông môn kia.

Đương nhiên, có lẽ trên đất nước Việt Nam còn có một số tông môn có các cường giả cấp hoàng, nhưng bên phía Vòng Thiên Thanh của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng đang giết đỏ mắt.

Đánh giết một ngày một đêm, vốn dĩ Vòng Thiên Thanh đã đột phá đến đỉnh phong cấp sau cấp hoàng trong nước, cũng đang nhanh và ổn định, hơn nữa lúc này lại có xu hướng tiếp tục đột phá. Dù sao đường đi của Vòng Thiên Thanh, cũng vô cùng kiên định.

Cho nên, những tông môn ẩn đang làm loạn trên đại địa Việt Nam, đến ngày thứ hai, vẫn còn tràn đầy khói súng, hai bên đã giết đến đỏ mắt, những bạn tốt của các tông môn ẩn thế bị binh lính Bộ quốc phòng giết chết, bọn họ cũng đang bắt đầu điên cuồng trả thù.

Nhưng bọn họ nhanh chóng khiến các cường giả của Bộ quốc phòng Việt Nam điên cuồng trấn áp. Trực tiếp đồ tông diệt môn. Có lẽ trong số đó cũng có người vô tội, nhưng bây giờ vận quốc là quan trọng nhất, sự ổn định trong nước là quan trọng nhất, nếu mây mù không ngừng, vậy thì phải giết ra một đất nước sáng sủa.

Nhóm người Vòng Thiên Thanh và Thiên Nhất tiếp tục dẫn các cường giả đi trấn áp các cường giả của những tông môn đó.

Mà lúc này Tiêu Hạo Thiên đang ở biên giới phía Bắc Việt Nam xa xôi, đã rơi vào một bế quan sâu dưới lòng đất, không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.

Cũng lúc đó, tại Hà Nội, bốn trưởng lão có chiến lực mạnh nhất Việt Nam, lúc này đều đang dưỡng thương trong Long Trì.

Vết thương của bốn trưởng lão đều vô cùng nặng, bây giờ bọn họ cũng có thể ra chiến lần nữa, nhưng nếu thương thế không được điều chỉnh tốt, một khi những cường giả đế cấp của các tông môn ẩn thế đó xuất hiện, vậy tình hình sẽ hoàn toàn bị mất kiểm soát.

Long Trì, nơi hội tụ quốc vận Việt Nam. Ngay bên dưới biệt thự của Đại trưởng lão ở Hà Nội. Nơi đó có một Long Nhãn, đó là vũng tối dưới lòng đất, chu vi một trăm mét, sâu hai ba mét, ở trên tầng bể có phun ra một dòng khí màu trắng sữa.

Lúc này Long Trì vốn dĩ sâu hai ba mét, bây giờ chỉ có tầm một mét. Đây là lúc trước đại trưởng lão khai phá Long Trì, để mấy vị trưởng lão, chủ yếu là Long Chiến Thiến và Vòng Thiên Thanh tiến vào luyện công.

Lúc này, sắc mặt của bốn đại trưởng lão Việt Nam đều nghiêm trọng, tin tức bên ngoài lần lượt được truyền đến. Nhóm người Vòng Thiên Thanh, Tiêu Hạo Thiên và Thiên Nhất đã giết đến đỏ mắt rồi.

Ngay sau đó, sắc mặt tam trưởng lão Chu Lệ nghiêm trọng nói: "Thiên Thanh đã giết đến đỏ mắt rồi, mà sáng hôm qua, đứa trẻ Hạo Thiên kia cũng đã diệt trừ ba đại tông môn cấp hoàng mà ba ông già kia trấn áp rồi. Hiện tại hỗn loạn trong nước đã tiến đến ngày thứ hai rồi. Tôi lo lắng, nếu cứ tiếp tục giết xuống như vậy, vậy thì hai tông môn để cấp kia, rất có thể sẽ xuất hiện." “Ừ, quả thật, bây giờ cục diện trong nước rất phức tạp, rất có thể sẽ lại kích nổ, kích nổ cuộc chiến của các cường giả đế cấp. Bây giờ bên phía chiến trường ngoài biên giới kia, mặc dù nhóm người Yến Phương Bắc vẫn còn sống, nhưng càng ngày càng bị thương nặng, bây giờ thật sự là loạn trong giặc ngoài mà.” Sắc mặt Long Chiến Thiên cũng vô cùng nghiêm trọng nói.

Nhị trưởng lão Lưu Triệt cũng nghiêm trọng gật đầu: “Ừ, nếu như thư viện Linh Động và Kình Thiên Tông cùng nhau xuất thế, vậy thì là rắc rối lớn rồi. Nhưng nếu như bọn họ chỉ xuất thế một bên, chúng ta còn có thể kiểm soát được tình hình. Bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất là chúng ta phải nhanh chóng hồi phục, hồi phục đến trạng thái toàn thịnh nhất.”

Sau đó đại trưởng lão vẫn luôn không nói gì cũng mở miệng, đại trưởng lão chậm rãi nói: “Mấy ông cũng không cần phải quá lo lắng. Nói với mấy ông một tin tức tốt, đêm hôm qua, có người của Kình Thiên Tông đến bí mật liên hệ với tôi. Kình Thiên Tông sẽ bế quan tông môn một tháng, trong trận chiến này, cho dù bọn họ có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều không xuất thế” “Hả? Điện Thiên Thần, Kình Thiên Tông có ý gì vậy? Đêm hôm qua có người của bọn họ đế Hà Nội sao? Sao chúng ta lại không biết?" Nhị trưởng lão nghe vậy thì nghi ngờ nhìn đại trưởng lão, hỏi đại trưởng lão.

Đồng tử của đại trưởng lão hơi co lại, chậm rãi nói: "Bởi vì, người đến là một trưởng lão đỉnh phong đế cấp hai sao. Thực lực của đối phương rất mạnh, thủ đoạn ẩn nấp cũng rất cao, cho nên mấy ông không cảm nhận được khí tức của ông ta mà thôi. Nhưng ông ta hỏi tôi một vấn đề rất kỳ lạ." Đại trưởng lão cau mày nói. "Vấn đề gì?" Tam trưởng lão hỏi đại trưởng lão. Đại trưởng lão chậm rãi nói: “Người đó hỏi tôi, có phải chúng ta còn giấu hai người trưởng lão đế cấp không?" "Hå?" Sau khi đại trưởng lão nói xong, nhị trưởng lão, tam trưởng lão và Long Chiến Thiên tiếp tục nhìn về phía ông.

Đại trưởng lão gật đầu tiếp tục nói: “Ừ, tôi cảm thấy chắc là cường giả bí mật bên cạnh Hạo Thiên, hôm qua trước khi bọn họ đi có đến Kình Thiên Tông một chuyến đã uy hiếp bọn họ một trận. Nếu không Kình Thiên Tông cũng sẽ không sợ hãi đến nỗi bế quan sơn môn như thế. Dù sao tông chủ Triệu Kình Thiên của bọn họ cũng đang bị thương nặng. Tôi đoán chắc không sai đâu.” “Đế cấp? Đại trưởng lão, ông nói đứa trẻ Hạo Thiên đã đột phá Đế cấp rồi sao?" Nhị trưởng lão vô cùng chấn động hỏi.

Đại trưởng lão lại cau mày lắc đầu nói: “Tôi không biết, đứa trẻ Hạo Thiên đó, chắc là có gặp gỡ của riêng nó, con đường nó đi dường như không giống chúng ta. Rõ ràng khí tức dao động là cấp hoàng, nhưng lại mang đến cho chúng ta một trình độ của cường giả để cấp. Bỏ đi, nói cái này sau vậy, tóm lại Kình Thiên Tông bế quan không xuất thế, chuyện này đối với chúng ta là một chuyện tốt. Mọi người nhanh chóng nắm bắt thời gian mà hồi phục, có thể hồi phục bao nhiêu thì hay từng đấy đi.”

Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng nói: “Ừ, nhưng sợ là không đủ, thật là phiền phức mà.”

Tam trưởng lão và Long Chiến Thiên cũng cúi đầu, im lặng bắt đầu hồi phục, chỉ là tài nguyên của Long Trì này quá ít rồi, e rằng rất khó có thể hồi phục lại như cũ. Quả thực, hôm trước bốn người bọn họ đã răn đe hai tông môn Đế cấp kia một chút, nhưng bọn họ bị thương cũng rất nặng, đặc biệt là lúc này.

Sau đó bốn trưởng lão nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

Cùng lúc đó, tại một vùng đất hoang vu phía đông ngoại ô Hà Nội, không gian nơi đó đội nhiên có một trận rung động, sau đó, một học sinh ăn mặc kiểu cổ đại xuất hiện. Trên người mặc đồng phục học sinh màu trắng, trên tay cầm một chiếc quạt, tóc búi hết lên, một thanh niên có gương mặt xinh đẹp.

Trên người thanh niên này có khí thế dao động đế cấp năm sao, giống với viện trưởng thư viện Linh Động bị đại trưởng lão đánh trọng thương kia. Hơn nữa trong mơ hồ, người thanh niên này còn mạnh hơn viện trưởng thư viện Linh Động.

Chỉ là sau đó, khí tức dao động trên người thanh niên này lập tức thu lại. Mà trong lúc thanh niên này thu lại khí tức trên người, trong Hà Nội, đại trưởng lão đang dưỡng thương ở Long Trì, trong lòng run lên, nhíu mày.

Lúc này thanh niên thần bí Đế cấp ở ngoại ô phía Đông Hà Nội nở nụ cười, nhìn vế phía Hà Nội, lẩm bẩm: “Thật là một nhận thức tinh tường, Tần Võ này không hồ là đại trưởng lão của Việt Nam. Ha ha. Có điều, ông muốn tìm được tôi, vậy thì không thể nào. Tôi không phải là người mà ông già thư viện Linh Động kia có thể so sánh được.”

Sau đó thanh niên ăn mặc như thư sinh đi về phía đông Hà Nội, nhìn về nơi ở của Đông Phương môn phiệt. Sau khi nhìn một lúc, thanh niên cười lầm bầm: “Đông Phương môn phiệt? Cũng lưu truyền mấy trăm năm rồi, không ngờ vẫn còn ở đây, nếu đã đến Hà Nội rồi thì vào xem trước đã."

Sau đó thanh niên áo trắng chậm rãi đi về phía nơi ở của Đông Phương môn phiệt, dọc đường đi, thanh niên áo trắng càng ngày càng gặp được nhiều người dân Việt Nam hơn. Mà điều kỳ lạ là, khi anh ta đi ngang qua những người đó, vậy mà không có ai phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.

Giống như hai bên hoàn toàn không trung một tọa độ vậy.

Cùng lúc đó, bên ngoài Đông Phương môn phiệt, dưới vòm cổng cổ kính khổng lồ, một chiến Thiên Vương thuộc quyền điện Thiên Thần, mặc chiến phục xuất hiện ở đây. Đêm hôm qua anh ta đã từ bên chiến trường ngoài biên giới trở về đây.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính là điều lo lắng nhất trong lòng anh qua vẫn xảy ra. Ngày hôm qua ở trong Việt Nam, vô số các tông môn ẩn thế giống như mưa rơi, lần lượt xuất thế. Mà tông môn mà anh ta đang ở, Chiến Thần môn ẩn giấu sâu trong sa mạc, vậy mà cũng muốn nhân cơ hội xuất thế, hơn nữa người bảo vệ anh ta trước kia Lục Mười hôm qua cũng gửi tin cho anh ta. Chính là mười người chấp sự của Chiến Thần môn, muốn gây rắc rối cho Tiêu Hạo Thiên.

Sau khi Chiến nghe thấy vậy, anh ta đến Đông Phương môn phiệt trước, anh ta muốn gặp một người, một người mà lâu rồi anh ta chưa gặp, thực hiện lời hứa năm đó với anh ta.

Ngay lúc Chiến đến cổng Đông Phương môn phiệt, đột nhiên cảm thấy trong Đông Phương môn phiệt, ngoại trừ Đông Phương Lâm Vũ cấp sau cấp hoàng, vậy mà còn có sự tồn tại của một người cấp sau cấp hoàng khác, hơn nữa khí tức rất trẻ trung. "Người của thư viện Linh Động sao? Hay là của Kình Thiên Tông? Hay là người của tông môn nào khác? Bọn họ đến Đông Phương môn phiệt làm gì vậy?" Chiến cau mày.

Lúc này, Chiến không biết rằng, trước một tiếng khi anh ta đến Đông Phương môn phiệt, đệ tử đứng đầu thư viện Linh Động, người được xưng là người đứng đầu tương lai của thư viện Linh Động Mạnh Đức Hạo, cũng đến Đông Phương môn phiệt.

Mạnh Đức Hạo cảm thấy Đông Phương môn phiệt muốn rời khỏi thư viện Linh Động, đầu quân cho Bộ quốc phòng Việt Nam, cho nên anh ta mới đến đây, anh ta muốn đối mặt hỏi Đông Phương Lâm Vũ.

Dù sao lúc trước Đông Phương môn phiệt cũng thuộc dưới quyền quản lý của thư viện Linh Động, mỗi năm họ đều mang một nguồn cung cấp tài nguyên khổng lồ cho thư viện Linh Động. Một khi Đông Phương môn phiệt hướng về Bộ quốc phòng Việt Nam, sẽ là một đòn công kích lớn cho thư viện Linh Động.

Lúc này, trong sảnh lớn của Đông Phương môn phiệt, Mạnh Đức Hạo mặc đồ trắng như tuyết, ngồi trước mặt Đông Phương Lâm Vũ, sắc mặt vô cùng âm trầm và kiêu ngạo.

Sắc mặt Đông Phương Lâm Vũ tái nhợt đứng đối diện Mạnh Đức Hạo, dù sao lúc trước Đông Phương

Lâm Vũ cũng bị thương rất nặng không hồi phục nhanh như thế.

Lúc này Đông Phương Lâm Vũ đương nhiên không so được với Mạnh Đức Hạo đang toàn sức. Cho nên Đông Phương Lâm Vũ rất kính cẩn với Mạnh Đức Hạo.

Mà lúc này, trong sảnh lớn, ngoại trừ Mạnh Đức Hạo của học viện Linh Động và Đông Phương Lâm Vũ, còn có một người khác. Đó chính là con gái của Phương Đông Phương Lâm Vũ, Đông Phương Thiên Thiên mặc váy dài màu xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp, lo lắng thư viện Linh Động sẽ làm khó ba mình, cho nên cô ta cũng đứng ra.

Nhưng, bầu không khí trong đại điện lúc này không hề thư thái.
Bình Luận (0)
Comment