Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 220

“Xử lí thi thể đi. Tôi sẽ sắp xếp bên Chiến Thần Môn.” Một lúc sau, Chiến hít một hơi thật sâu rồi nói.

Đông Phương Lâm Vũ gật đầu vẫy tay, ba Thiên Vương phía sau lập tức đi đến chuyển thi thể của Mạnh Đức Hạo và Cổ Mạc Tranh ra ngoài. Sau đó đám người có mặt bên trong đại điện lại im lặng.

Cường giả cấp hoàng, nếu là trước kia thì đây cũng phải là một nhân vật sáng lập ra môn phái, đặt trong thời bình thì nhất định cũng có đủ khả năng để thành lập ra một môn phiệt còn mạnh hơn cả Đông Phương môn phiệt, nhưng trong thời gian gần đây lại liên tục giảm sút.

Ở khu vực trong nước Việt Nam hiện nay cũng có bảy tám cường giả cấp hoàng, số lượng Chiến Thần và Thiên Vương lại giảm sút trầm trọng hơn. Đông Phương Lâm Vũ càng nghĩ càng thở dài.

Rốt cuộc thì hai nhân vật vừa chết cũng ngang hàng với ông ta. Mà hiện tại ông ta cùng toàn bộ Đông Phương môn phiệt sau lưng đã hoàn toàn không còn đường để quay đầu nữa.

Sắc mặt Đông Phương Lâm Vũ tái nhợt, khóe miệng vẫn còn vết máu, trạng thái vô cùng suy sụp. Mấy ngày nay ông ta liên tiếp gặp phải đả kích nên tâm trạng cũng bị mấy chuyện này ảnh hưởng rất nhiều. Bây giờ ông ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Sau đó Đông Phương Lâm Vũ nhìn chằm chằm Chiến một lúc rồi nói: “Chiến đại nhân, cậu trò chuyện với Thiên Thiên đi, thân thể tôi có chút khó chịu, tôi về nghỉ trước đây." "Chú cứ tự nhiên, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, cháu đã thông báo với Chiến Thần Môn cũng yêu cầu họ cử cường giả đến ở Đông Phương môn phiệt. Chú không cần lo lắng quá. Đây là lỗi của cháu, là tại cháu không giết tên Mạnh Đức Hạo này sớm hơn." Chiến xoay người đứng đối diện với ba vợ tương lai rồi cúi đầu xuống thật sâu.

Đông Phương Lâm Vũ lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ nhìn kỹ con gái mình một lát. Người mà con gái ông yêu là Chiến, một trong bốn vị Thiên Vương của Điện Thiên Thần, thiếu chủ của Chiến Thần Môn.

Năm đó vẫn còn mơ hồ, phải đến bây giờ ông ta mới biết được thân phận cụ thể của Chiến. Nhưng mà trong lòng ông ta vẫn rất hài lòng với Chiến. Rất hài lòng, anh ta thực sự có thể được coi là một thiên tài ưu tú. Một một thiên tài chỉ mới cấp hoàng trung kỳ mà đã có thể giết được đối thủ còn cao hơn mình một cấp.

Đúng vậy, Mạnh Đức Hạo thật ra cũng không yếu, anh ta cũng là một thiên tài, nếu không thì sao có thể tu luyện đến hậu cấp hoàng kỳ đỉnh phong khi chỉ mới ba mươi tuổi được chứ.

Chỉ là trên đời này vẫn có một số người còn tài giỏi hơn anh ta. "Thiếu môn chủ, chẳng mấy chốc mà đám người đại nghi trượng sẽ đến đây, không còn nhiều thời gian nữa." Sau khi Đông Phương Lâm Vũ rời đi, Lục Mười cũng nói với Chiến một cậu rồi rời đi.

Ngay sau đó trong đại sảnh của Đông Phương môn phiệt chỉ còn lại hai người là Chiến và Đông Phương Thiên Thiên. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách. Mà giây phút gặp lại nhau. Bé gái năm ấy đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, dịu dàng hòa nhã, xinh đẹp động lòng người. Đứa trẻ suốt ngày cầm kiếm, ra vẻ người lớn của năm ấy cũng đã trở thành một anh hùng tài giỏi. Cả hai người Chiến và Đông Phương Thiên Thiên đều im lặng không nói gì, cứ thế đứng nhìn lẫn nhau.

Khi còn bé hai người đã hẹn ước với nhau nhưng lúc đó hoàn toàn chỉ là trò chơi nhà chòi. Ai cũng không coi đó là lời nói thật. Mà giờ khắc này, trong đầu của cả hai người Chiến và Đông Phương Thiên Thiên đều đang nhớ lại cảnh tượng lúc còn bé đó.

Hơn mười năm trước, khi đó Chiến mới sáu bảy tuổi, dắt theo cô bé Đông Phương Thiên Thiên chạy vào chơi đùa trong trụ sở của nhà họ Đông Phương, cũng chính là bên trong tòa đại điện này.

Hôm đó, bên trong đại điện không có ai, cậu bé Chiến sáu bảy tuổi dắt theo Đông Phương Thiên

Thiên chạy vào bên trong, nhưng sau khi hai người đi vào cửa thì Đông Phương Thiên Thiên đột nhiên vấp ngã trên mặt đất, đầu gối bị trầy da chảy máu, vì quá đau nên cô trực tiếp khóc to. "Em gái Thiên Thiên, em đừng khóc, đừng khóc nữa, anh sẽ thổi cho em” Cậu bé Chiến sáu bảy tuổi cúi người thổi vết thương cho Đông Phương Thiên Thiên, sau đó lại luống cuống tay chân vội vàng bôi thuốc cho Đông Phương Thiên Thiên, lại còn làm mặt quỷ để chọc Đông Phương Thiên Thiên vui vẻ.

Đông Phương Thiên Thiên vốn rất đau cũng nhanh chóng bị Chiến chọc cười. "Ha ha, không đau nữa, anh Chiến. Chúng ta ra ngoài chơi đi, nhưng mà anh phải chạy chậm một chút, em không thể chạy nhanh được.” Đông Phương Thiên Thiên bốn năm tuổi nói với Chiến sáu bảy tuổi. Cậu bé Chiến sáu bảy tuổi sau khi suy nghĩ một lúc thì nói với Đông Phương Thiên Thiên: “Em gái

Thiên Thiên, vậy để anh cõng em nha, anh sẽ cõng em đi ra ngoài chơi có được hay không?"

Đông Phương Thiên Thiên trả lời được.

Sau đó, cậu bé Chiến sáu bảy tuổi đã nghiêm túc cõng Đông Phương Thiên Thiên đi chơi ở thung lũng phía bên ngoài của Đông Phương môn phiệt. Bên đó có núi, có cây, còn có cả dòng suối nhỏ, hoa cỏ.

Còn Đông Phương Thiên Thiên vì chân bị ngã đau nên vẫn luôn nằm trên lưng Chiến. Mà cậu bé Chiến mới sáu bảy tuổi lúc đó thì sao, anh ta mệt đến mức mồ hôi mồ kê đầy mình nhưng vẫn không chịu buông Đông Phương Thiên Thiên ra.

Chi là lúc đó Chiến không biết rằng cô gái nhỏ đã trưởng thành sớm.

Đông Phương Thiên Thiên nằm trên lưng đã bắt đầu thương thầm anh kể từ ngày hôm ấy. Cô gái nhỏ nằm trên lưng Chiến nói với anh: "Anh Chiến ơi, anh thật tốt. Sau này em lớn, em nhất định phải kết hôn với anh."

Chiến ngây ngốc hỏi: “Em gái Thiên Thiên, kết hôn là cái gì? Kết hôn là thế nào vậy?"

Sau đó Đông Phương Thiên Thiên mới bốn năm tuổi đang nằm trên lưng anh khẽ cười khúc khích nói: "Kết hôn nha. Kết hôn chính là em mặc quần áo thật đẹp, gả cho anh, trở thành vợ của anh, sẽ ở bên anh suốt cả cuộc đời. Em nghe mẹ em nói, sau khi kết hôn thì em chỉ có thể đối xử tốt với một người con trai, mà anh cũng vậy, anh cũng chỉ có thể đối xử tốt với một người con gái là em mà thôi."

Chiến sáu bảy tuổi gật đầu nói: "Ồ, hóa ra đó chính là kết hôn. Cũng được nha, em Thiên Thiên thật xinh đẹp, sau khi em trưởng thành nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp." Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Thiên Thiên bốn năm tuổi đang nằm trên lưng Chiến khẽ đỏ lên, dán trên lưng anh, một lúc sau mới lấy hết dũng khí nói: “Vậy... Vậy anh Chiến ơi, anh có đồng ý lấy em không? Cả đời này chỉ đối xử tốt với một cô gái là em, không được đối xử tốt với những cô gái khác? Anh... Anh có bằng lòng không?"

Chiến dùng sức gật đầu nói: "Được, anh bằng lòng."

Đông Phương Thiên Thiên ngẩng đầu lên, vòng tay qua ôm lấy cổ Chiến, sau đó hôn lên mặt anh một cái và nói: “Vậy anh Chiến này, hai chúng ta đã giao hẹn rồi, chờ đến khi em lớn em nhất định sẽ gả cho anh, em sẽ cố gắng lớn lên, sẽ trở thành cô gái tài giỏi giống như mẹ em vậy. Em hứa đó."

Cậu bé Chiến suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được. Em Thiên Thiên, anh cũng sẽ cố gắng lớn lên, cố gắng trở thành một đại anh hùng sau đó sẽ đến cưới em."

Đúng vậy, cảnh tượng mười mấy năm trước đó chính là khung cảnh mà Chiến và Đông Phương Thiên Thiên, hai đứa nhỏ giao hẹn với nhau. Ngoại trừ hai người họ thì không có ai khác biết chuyện này.

Thời tiết ngày hôm đó cũng rất tốt, dưới ảnh hoàng hôn vàng rực, trong rừng cây, bên cạnh con suối nhỏ, Chiến và Đông Phương Thiên Thiên đã tạo ra một ước hẹn, ước hẹn này vẫn luôn chôn sâu trong lòng hai người họ, mà chỉ có họ mới biết đến sự tồn tại của nó.

Sau đó Chiến rời đi, đi cùng với Lục Mười, lần rời đi này kéo dài hơn mười năm. Mà trong mười mấy năm qua, Đông Phương Thiên Thiên cũng dần trưởng thành qua từng năm.

Cô liều mạng cố gắng, cố gắng để bản thân trở nên ưu tú hơn. Cầm, kì, thi, họa, thậm chí là chiến đấu cận chiến, cô luôn học rất tốt, mà bản thân cô cũng rất biết cách ăn mặc, bởi vì mỗi ngày cô đều nghĩ biết đâu ngày nào đó Chiến sẽ quay lại tìm cô.

Cho nên đợi đến ngày Chiến quay lại tìm cô, cô muốn để Chiến nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của chính mình.

Chiến cũng giống như vậy, năm đó sau khi tách khỏi Đông Phương Thiên Thiên, anh đã liều mạng tu luyện, đi theo Lục Mười xông xáo khắp Việt Nam. Sau đó vào năm năm trước, anh đơn độc đến chiến trường ngoài biên giới, thoát khỏi sự bảo vệ của Lục Mười. Trong lòng anh cũng luôn tự nhủ phải thực hiện hứa hẹn với Đông Phương Thiên Thiên.

Sau đó thời gian cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác. Cho đến hôm nay, sau khi Chiến đột phá cấp hoàng, anh mới lại quay trở về. Anh dùng thân phận của một thiên tài cấp hoàng trung kỳ để lại xuất hiện trước mặt Đông Phương Thiên Thiên.

Lúc này trong đại điện, những dòng suy nghĩ của Đông Phương Thiên Thiên và Chiến cứ liên tục thay đổi, rõ ràng cả hai người họ đều có rất nhiều điều để nói với đối phương, nhưng bây giờ khi họ đứng trước mặt nhau thì cả hai đều không chịu mở miệng nói ra.

Chiến hít một hơi thật sâu, cười nói với Đông Phương Thiên Thiên: “Ừm... Chuyện đó, chuyện đó... Mấy năm nay em sống có tốt không? Ừ... Chuyện là... Chuyện là... Xin lỗi em, anh... Mấy năm nay anh vẫn luôn ở trên chiến trường ngoài biên giới." “Chiến, ước hẹn năm đó của chúng ta còn được tính không?" Chỉ là Chiến còn chưa nói xong thì Đông Phương Thiên Thiên đã mở miệng ngắt lời anh.

Giây phút này đôi mắt của Đông Phương Thiên Thiên có chút ẩm ướt.

Chiến sững sờ, một lúc lâu sau, trong hốc mắt của anh cũng có chút ẩm ướt. Anh nhìn Đông Phương

Thiên Thiên nói: "Tính chứ. Thiên Thiên à, em... Em vẫn muốn chấp nhận sao?" "Ha ha."

Lúc này, Đông Phương Thiên Thiên mỉm cười, nhìn thấy Chiến xấu hổ, lo lắng và sợ hãi như thế cô bỗng bật cười. Cô rất vui vẻ, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.

Sau đó cô lại nhìn Chiến, một lúc lâu sau mới nói: "Anh Chiến, tóc của em đã dài đến thắt lưng, em đợi anh trở về." "Em Thiên Thiên của anh, mấy năm nay cô ấy tuân thủ lời hứa, cô ấy đã trở nên rất tốt và rất ưu tú."

Đông Phương Thiên Thiên nói xong, lập tức nắm lấy tay Chiến, rất nghiêm túc nói: “Cưới em đi, có được không?"

Chiến dùng sức gật đầu lia lịa, rồi mạnh tay kéo Đông Phương Thiên Thiên vào lòng.

Chiến ôm chặt Đông Phương Thiên Thiên rồi lẩm bẩm nói: “Được, anh sẽ lấy em, anh sẽ chăm sóc cho em trọn đời trọn kiếp." "Được. Em tin, em tin rằng anh Chiến của em có thể làm được, em tin." Đông Phương Thiên Thiên dùng sức gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, bóng dáng Lục Mười lại xuất hiện ở ngoài cửa chính điện, ông do dự một lúc mới mở miệng nói một câu: "Thiếu môn chủ, đám người Đại nghi trượng đã tới rồi, bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài cốc. Chúng ta phải đi rồi."

Thân thể Chiến đột nhiên cứng đờ.

Đúng vậy, anh ta phải đi rồi, lần này anh ta trở về, thời gian cũng rất ngắn ngủi, không thể ở lâu.

Những người anh em của anh, Ám, Lục, Diệt, còn có ba nghìn chiến sĩ của Điện Thiên Thần và những người đang chiến đấu trên chiến trường. Anh ta phải quay về, phải trở về giúp họ.

Nếu không phải do người của Chiến Thần Môn gây rắc rối cho Tiêu Hạo Thiên thì anh ta hoàn toàn không thể trở về vào lúc này. “Xin lỗi em.” Chiến vô cùng khó chịu, chỉ có thể nói bên tai Đông Phương Thiên Thiên một câu này.

Đông Phương Thiên Thiên rời khỏi vòng tay của Chiến, mỉm cười nhìn anh nói: “Đi đi, anh Chiến của em. Em đã từng gặp điện chủ Tiêu Hạo Thiên của anh, là một người trọng tình trọng nghĩa. Ba cũng đã nói với em, hiện tại chiến sĩ của Điện Thiên Thần các anh đều đang giúp đỡ bộ quốc phòng Việt Nam chống lại giặc ngoại xâm, chiến đấu ở chiến trường ngoài biên giới.”

Đông Phương Thiên Thiên lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cười nói với Chiến: “Chiến, em sẽ đợi anh quay lại, chờ anh trở về tổ chức cho em một hôn lễ thật hoành tráng, em muốn mặc một bộ váy thật đẹp, trở thành cô dâu của anh." "Thiếu môn chủ cần phải đi rồi." Lục Mười ở ngoài chính điện lại lên tiếng nói với Chiến.

Chiến gật đầu, sau đó lại nhìn Đông Phương Thiên Thiên một lát, tâm trạng vô cùng phức tạp nói: "Ừ, anh biết rồi. Em nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Chờ anh quay lại.” "Vâng." Đông Phương Thiên Thiên nước mắt rưng rưng, gật đầu cười.
Bình Luận (0)
Comment