Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 510

Hắc Để nói: "Được, vậy thì tiếp tục chinh chiến, mọi người điều chinh lại một chút đi, nhưng cần phải tự bảo vệ thân thể mình cho tốt, một con Tôn Đạo thú vừa mới chết ở đây, không thích hợp để ở lại lâu, nhanh chóng rút lui thôi. Tranh thủ ngày mai mọi người cùng nhau thăng cấp!" “Được..." Nhưng ngay khi Hình lão cùng những người khác muốn nói, đột nhiên trong đầu bọn họ chợt lóe lên một suy nghĩ, giống như có người đang gọi bọn họ.

Lúc này, Hắc Đế, Hình Lão, Ám, Chien, Diệt, cùng mọi người tất cả đều ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời của cảnh giới của Đạo vực Chân Hoàng, không hiểu vừa rồi chuyện đó là như thế nào..

Cùng lúc đó, trong đồng hồ mà những thanh kiếm gãy ở trung tâm của Đạo vực Chân Hoàng, Lục đang chiến đấu liều mình, mà kẻ địch của ông ta chính là hàng trăm nghìn thanh kiếm gãy, hàng trăm nghìn thanh kiếm gãy đó, biến hóa khôn lường không ngừng biến thành hình dạng những con động vật ngang tàn, hoặc sinh vật hình người, hướng về phía Lục mà công kích.

Toàn thân Lục đều là những vết thương, nhưng khí thể của ông ta lúc này càng ngày càng không ngừng thăng cấp, so với một ngày trước, lúc ông ta bị Lục đế mang đi, thì đã thăng cấp lên gấp đôi rối. Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của ông ta, cùng niềm tin tường trong lòng, cũng càng ngày càng mạnh.

Nhưng vào lúc này, Lục đang không ngừng mài dũa, cũng không khỏi ngầng đầu nhìn bầu trời, ông ta cũng cảm thấy trong đầu một tia sóng đột nhiên lóe lên..

Bên ngoài Đạo vực Chân Hoàng, trong cảnh giới thiên hạ, tại phòng thí nghiệm công nghệ kỹ thuật của Kinh Bắc, cuối cùng Dương Tú Anh cũng ấn nút, và chờ đợi phản hồi thông tin.

Tất cả mọi người ở tại phòng thí nghiệm của nhà kho, vào sau lúc Dương Tú Anh hoàn thành động tác ấn nút, sự hồi hộp đều dâng lên đến tận cổ họng và hiện rõ trong ánh mắt mọi người. Bộ quần áo trên người Dương Tú Anh, trong phút chốc, bị mo hôi làm cho ướt đầm, trong lòng cô ta vô cùng căng thẳng, do hồi hộp mà gây ra.

Thời gian trôi qua từng giay từng phút một, mỗi một giây đối với mọi người mà nói đều là sự dẫn vặt dai dằng. Mười phút đã trôi qua rồi, ngay khi tất cả mọi người đều suýt không thể không đặt câu hỏi, đột nhiên trên màn ảnh trước mặt Dương Tú Anh, sáng lên một đốm đò nhỏ. Sau khi đốm đỏ nhỏ sáng lên, thì bắt đầu đập không ngừng. Mặc dù rất chậm, nhưng vẫn đang đập như cũ....

Dương Tú Anh cổ nén xúc động trong lòng, trầm giọng nói: “Hắc Để... sống rồi!" "Tốt quá rồi!" Đạo Trần đứng sau lưng Hạo Thiên, trong lòng bỗng dưng hết to một tiếng, nằm tay thật chặt.

Theo sau Dương Tú Anh mọi người cũng nha nhao lên tiếng: "Hình Lão...sống rồi!"

Các chấm đỏ trên màn hình trước mặt Dương Tú Anh tăng thêm nhanh chóng, Dương Tú Anh cũng không ngừng mở miệng nói với mọi người: "Chiến...cũng sống rồi!" "Diệt...sống rồi!" "Ăn.sống rồi!" "Lục...!Sống rồi!" Lúc Dương Tú Anh nói Lục còn sống, nước mắt của cô ta đã rơi xuống,

Chi là vào lúc này, khi Dương Tủ Anh nói Lục vẫn còn sống, chấm đỏ trên màn hình, không còn xuất hiện nữa. Thời gian trôi qua chầm chậm, mười gia... mười ba giây... một phút... hai phút...

Năm phút đã trôi qua roi, ở tại phòng thí nghiệm trong nhà kho, yên tĩnh không chút âm thanh, kim tiêm rơi xuống, chỉ là bởi vì chấm đỏ trên màn hình, không còn tiếp tục hiện lên nữa. Cũng không tiếp tục tăng thêm nữa... "Khôn.. không tăng thêm nữa rồi..." Nước mắt Dương Tú Anh lại rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment