Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 68



Trên vành đai ở ngoại ô của thành phố Sài Gòn, một hàng xe ngựa cùng tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, hướng về phía Lê Quân Lâm đang bị bao vây mà lao đến...

Giờ phút này tại thung lũng ở ngoại ô của thành phố Sài Gòn, Lê Quân Lâm nhìn bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là cường giả, trong lòng anh ta hoàn toàn tuyệt vọng. Những người đó vây quanh anh ta, người yếu nhất là cường giả cấp năm sao, hơi thở cũng chỉ hơi dao động. Còn mười người, anh ta căn bản không nhìn thấu được. Hiện tại chạy trốn đến đây, anh ta đã không còn đường thoát.....

Lê Quân Lâm nhìn mười mấy tướng bại trận xung quanh mình, người nào người nấy đều mang trên mình vết thương, trong lòng anh ta không khỏi tuyệt vọng. Cảm giác tuyệt vọng không ngừng dâng lên, anh ta ngẩng đầu nhìn sơn cốc Thiên Nhất: "Các người rốt cuộc là ai?Vì sao lại muốn giết tôi, vì sao?”

Thiên Nhất lạnh lùng cười, nhìn Lê Quân Lâm kinh thường nói: "À, Lê Quân Lâm, anh nghĩ anh là người tốt sao? Anh làm

không ít những chuyện trái với đạo lí, chúng tôi muốn giết anh, không được sao? Hoặc nói cách khác, anh không đáng chết sao? Anh là người tốt chắc? Hữừ... "

Lê Quân Lâm cản chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Nhất hét lớn: "Đúng! Lê Quân Lâm tôi đây không phải người tốt, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu. Hiện giờ tôi có chết mười lần cũng không hết tội. Nhưng tại sao các anh lại giết tôi? là vì tiền sao? Ta cho! Các anh muốn bao nhiêu tôi đều có thể đáp ứng! Tôi đều cho...... “

Thiên Nhất cười mỉa mai, lắc đầu nhìn anh ta nói: "Ha ha, chúng tôi không phải vì tiền, chúng tôi chính là muốn mạng của anh..... ”

Thiên Nhất vừa nói xong, câm di động lên nhìn, sau đó liền ngẩng mặt lên nhìn Lê Quân Lâm nói: " Anh sắp chết rồi, có thể là một giờ cũng có thể là nửa giờ nữa thôi, đừng trách tôi tàn nhãn, hiện tại anh còn chút thời gian cuối, hãy nhìn cho kĩ thế giới này đi, nhìn từng ngọn cỏ, cảm nhận bầu không khí trong lành của thế giới này đi...... Bởi vì trong tương lai, có thể anh sẽ không còn cơ hội nữa đâu, vĩnh viễn không có cơ hội đẩy nữa..... "

Lê Quân Lâm nghe vậy, sắc mặt trở lên hoảng sợ. Cả người anh ta đều trở lên run rấy, cơ thể như mất đi khí chất

thường ngày. Vì điều gì! Vì sao lại thế! Hôm qua anh ta vẫn là nhân vật làm mưa làm gió trên thành phố Sài Gòn, sống trong sự quyền lực, hắng ngày cùng uống rượu với gái đẹp! Anh ta có thể dễ dàng chơi đùa số phận của người khác một cách thoải mái, anh ta đứng ở địa vị tối cao, tiền tiêu không hết. Thậm chí ở Sài Gòn, anh ta muốn làm gì là đều có thể làm được cái đấy. Mà mọi thứ đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm. Hiện tại những người truy đuổi anh ta nói với anh ta rằng anh ta sắp chết, bọn họ không cần tiền, chỉ muốn mạng của anh ta!

“Không. Không. Không. Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.....đừng giết tôi!" Lê Quân Lâm choáng váng ôm đầu, anh ta thật sự không muốn chết, không muốn chết. Anh ta vất vả lắm mới từng bước đi được đến ngày hôm nay nếu hiện tại cứ thế chết đi, thì cái gì cũng không còn, anh ta không cam lòng, làm sao có thế cam lòng!

"Giết!" Lê Quân Lâm hiểm ác, ánh mắt trở lên hung dữ, anh ta muốn dẫn người phá vòng vây để lao ra ngoài. Nhưng anh ta vừa di chuyển. Trước mặt liền truyền đến tiếng nổ mạnh, ba tên thuộc hạ đứng trước anh ta trực tiếp bị nổ cho thịt nát xương tan......

Đùng..... Một đống máu tươi văng lên mặt Lê Quân

Lâm, cải chết của ba thuộc hạ khiến cho anh ta bừng tỉnh. Cả người đứng ngây ngốc tại chỗ, xa xa trên đỉnh núi, Thiên Nhất cầm trên tay một quả lựu đạn. Ánh mắt đây hứng thú nhìn Lê Quân Lâm nói: "Mau, ngươi tiến lên một bước, cứ tiến lên phía trước một bước, tôi liên có quyền được giết anh, mau, anh chết sớm một chút, chúng tôi liên sớm hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc công việc, chào tạm biệt anh sớm, mau, bước tiếp đi. "

"Anh.....Phụt!"Tay Lê Quân Lâm run rẩy chỉ vào Thiên Nhất, sau đó liên cảm thấy khó thở,miệng phun ra một ngụm máu tươi. Mới vừa nãy anh ta còn nghĩ sẽ liêu mình giết chết Thiên Nhất, nhưng hiện tại lại không dám nữa. Bởi vì theo lời của đối phương, như vậy chỉ làm anh ta chết sớm thêm.

Từ khi nào! Từ bao giờ mà Lê Quân Lâm trở lên nhục nhã như vậy? A a aa.... Lê Quân Lâm ở trong sơn cốc gào thét, tiếng kêu nghe thê lương, nhưng anh ta vẫn là không dám tiến lên, vạn phần không dám tiến lên một bước!

Đột nhiên, Lê Quân Lâm liền quỳ gối trên mặt đất, hướng về phía Thiên Nhất... không... Đập đầu xuống đất xin tha thứ. " Xin anh buông tha cho tôi, buông tha tôi, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết, buông tha cho tôi, cầu xin anh, các anh muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, tiền?Gái



Bình Luận (0)
Comment