Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 694

Đúng vậy, chỉ trong ba phút ngắn ngủi, thú triều lần này xuất hiện trong Đạo vực Chân Hoàng đã bị quét sạch. Người của Chiến đội Thiên Hạ chém giết liên tiếp từ chỗ sâu trong Đạo vực Chân Hoàng tới vòng ngoài. Họ giết hết một vòng, sức mạnh cũng tăng lên.

Những người già trong Chiến đội Thiên Hạ cũng không ngừng ngưng tụ những vòng tròn vầng sáng mặt trời lớn sau lưng họ với tốc độ vô cùng nhanh, cho nên những cường giả đi vào trong Đạo vực Chân Hoàng đều sẽ phát hiện ra bên phía của Chiến đội Thiên Hạ, hầu như đều xuất hiện từng vòng tròn quầng sáng mặt trời lớn. Uy áp bao trùm toàn bộ Đạo vực Chân Hoàng.

Bùm bùm... Ầm... Một khắc sau, ở phía tây nam của Đạo vực Chân Hoàng, Tiêu Hạo

Thiên ra một chưởng cách không, làm chết một con Đạo thủ có trình độ đạo chủ, sau đó ngưng tụ thành quả.

Mà vào lúc này, ở phía dưới của Tiêu Hạo Thiên là những cường giả của năm Hoàng Triều. Giờ phút này, Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy họ và họ cũng nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên.

Hai người mạnh nhất của toàn bộ năm Hoàng Triều, trong lòng của Hi Mặc và Hùng Phi đều chấn động, họ nhìn Tiêu Hạo Thiên ở trên. Vào lúc này, trong lòng họ chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.

Tiêu Hạo Thiên... mạnh hơn. Trong cảm giác của họ, hôm nay Tiêu Hạo Thiên đã có hơi thở của Nhân Vương hậu kỳ. Nhưng họ chưa kịp phản ứng thì đằng xa lại có một tiếng nổ vang lên, sau đó Hắc Đế với tư thái hiện ngang, tay cầm trường kiếm cũng bước tới.

Vù vù... Trên người Hắc Đế còn tỏa ra uy áp của Nhân Vương sơ kỳ đỉnh phong. “Lại... Lại là một vị Nhân Vương!” Hi Mặc và Hùng Phi của năm Hoàng Triều càng cảm thấy đẳng chất trong lòng. Ở bên này, Tiêu

Hạo Thiên thăng cấp quá nhanh, hơn nữa, theo cảm ứng của bọn họ, toàn quân của Chiến đội Hùng Sư đã bị diệt.

Không chỉ tất cả cường giả cấp cao của Chiến đội Hùng Sư đều chết ở đây, mà ngay cả Đạo thú cấp cao trong Đạo vực Chân Hoàng cũng đều thiếu quá nửa. “Bái... Bái kiến Tiêu tôn.” Hi Mặc khom người vái lạy Tiêu Hạo Thiên một cách khổ sở. Lúc này, anh ta hơi sợ hãi, vì sợ rằng Tiêu Hạo Thiên sẽ tìm họ gây phiền toái và tiêu diệt hết bọn họ ở chỗ này.

Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Hi Mặc một cái và nói: "Hiện giờ, Chiến đội Hùng Sư miền Trung tiến tới Để triều, nhưng tôi cũng nhận được tin tức, kiếp nạn của Để triều bọn họ đã đến rồi, vậy cậu định lựa chọn thế nào? Tôi sẽ dẫn người ở đây rời khỏi vào ngày mai, các người là người của năm Hoàng Triều, định đi hay ở đây?".

||||| Truyện đề cử: Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng |||||

Hi Mặc nghe vậy, cơ thể run rẩy càng kịch liệt hơn, kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hạo Thiên và hỏi: "Tiêu tồn, tin tức có chắc chắn không? Chiến đội Hùng Sư vừa mới được thăng lên cấp Đế triều, ở bên kia bọn họ đang chịu đại kiếp của Để triều, làm sao có thể xuất hiện nhanh như vậy chứ?"

Tiêu Hạo Thiên khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Cụ thể thế nào thì tôi không biết, bây giờ, nói cho tôi biết lựa chọn của năm Hoàng Triều đi!"

Lúc này, Hi Mặc đứng bên cạnh Hùng Phi, cũng khom người xuống cúi đầu thật sâu với Tiêu Hạo Thiên vô cùng khổ sở nói: "Bẩm báo Tiêu tôn, chúng ta nên ở lại vài ngày nữa đi, đại kiếp Để triều của Chiến đội Hùng Sư đã tới, sớm muộn gì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến phía Tây đại lục Thiên Hạ. Tất cả chúng ta đều biết điều này, nhưng bây giờ nếu chúng ta ra ngoài thì cũng vô ích thôi. Ôi, tốt hơn là nên ở chỗ này chờ một chút..."

Sau khi Hùng Phi nói xong, Hi Mặc bên cạnh cũng khổ sở gật đầu, đúng vậy, mới vào được hai ngày, nếu bây giờ đi ra ngoài thì sẽ ra sao đây? Kiếp nạn của Chiến đội Hùng Sư không lan đến năm Hoàng Triều của bọn họ nhanh như vậy.

Vì vậy, thay vì đi ra ngoài và chờ đợi một cuộc họp bàn, tốt hơn là nên ở lại đây và tiếp tục suy nghĩ để tăng sức mạnh lên.

Tiêu Hạo Thiên hơi trầm mặc, gật đầu nói: "Các người lựa chọn ở lại. Nhưng đừng nên đi sâu vào trong Đạo vực Chân Hoàng, nơi trước đây chúng tôi chiến đấu, bên kia có tiền bối trong Chiến đội Thiên Hạ của chúng tôi, đừng đến quấy rầy anh ta, nếu không, tôi sẽ giết các người! Nghe rõ chưa?"

Hi Mặc và Hùng Phi khẩn trương, hết sức nghiêm túc hứa: "Tiêu tôn, yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ không đi làm phiền vị tiền bối ấy! Chúng tôi thề!"
Bình Luận (0)
Comment