Sự Trở Lại Của Thiên Kim

Chương 9

12.

Ở chung mười mấy năm, tôi hiểu rõ cặp chị em này, Hoàng Kiều Kiều có tính tị nạnh, Hoàng Tiểu Hổ thì lại không xem ai ra gì.

Nên lúc tôi cho một hotgirl mạng tiếp xúc với Hoàng Tiểu Hổ, nó chẳng nghi ngờ hay phòng bị tí nào, cũng phải, chị nuôi và chị ruột của nó đều là cô chủ nhà họ Lục, nó cũng tự cho mình là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục. Có hotgirl mạng đeo đuổi nó cũng là chuyện bình thường, cho nên nó bị dỗ tới mức không biết trời trăng ở đâu, ban ngày ngồi xem livestream tặng quà cho người ta, buổi tối thì cầm tay nhau đi mua đồ cho cô ta, ngày tháng rất thoải mái.

Nó không có tiền, tôi cho nó có tiền, có đôi khi sẽ đi mượn nợ, dù sao nó tin sẽ có người trả cho nó.

Cho nên lúc tôi và Hoàng Kiều Kiều uống trà thì nhận được cuộc gọi của nó.

“Chị, đến thời hạn trả nợ của em rồi, chị trả cho em đi.”

Tôi đặt ly café xuống, bất đắc dĩ nói: “Cái đó, chị mới về nhà họ Lục thôi, có bao nhiêu tiền đâu chứ, em hỏi chị ruột Lục Văn Tuyên của em đi, con bé là cô chủ nhà họ Lục hơn hai mươi năm, chắc cũng tiết kiệm không ít.”

“Nhưng Lục Văn Tuyên không để ý em.”

“Vậy, chị nghe bảo hôm nay Văn Tuyên đến vườn sơn trà chơi với Lục Tự đó, em thử hỏi mượn Lục Tự xem sao, cậu ta thích chị em như vậy chắc sẽ không quan tâm tí tiền đó đâu.”

Hồi sớm tôi đã hỏi kĩ hành trình của Lưu Tự, gã sẽ đi ngang qua ngã 4 kia nếu muốn đi tới vườn sơn trà. Trạng thái tinh thần của gã gần đây rất tệ, đã đến lúc kích thích gã rồi. Tôi muốn lặp lại hình ảnh hôm đó, nói không chừng lúc Lưu Tự hoảng loạn thì sẽ lộ chút manh mối nào đó, cũng tiện cho việc tôi điều tra sự thật hơn. Hoàng Tiểu Hổ là nhân vật đóng thế mà tôi lựa chọn.

“Ý kiến hay, cảm ơn chị.” Hoàng Tiểu Hổ nói.

“Đừng ngại.” Tôi cười rồi nhìn Hoàng Kiều Kiều nhìn tôi chăm chú lúc nhắn đến tên Lục Tự.

“Thật ra chị và Lục Văn Tuyên là chị em ruột, lớn lên rất giống nhau, Lưu Tự thích Văn Tuyên mà con bé có người yêu rồi, còn chẳng bằng thích chị.”

“Nói gì thế, cậu ấm nhà giàu sao có thể để ý chị chứ?” Mặc dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt lại lấp lánh. Dưới sự xúi giục của tôi, chị đã hẹn Lục Tự mấy lần, gã cũng kiểu yêu ai yêu cả tông ti họ hàng nên luôn đối xử với chị rất chu đáo, còn hay đi chơi cùng rồi mua đồ tặng cho chị, điều này làm Hoàng Kiều Kiều chìm đắm trong tình yêu của riêng mình.

“Lục Văn Tuyên có tốt hơn chị chỗ nào đâu chứ, chỉ là may mắn được đổi chỗ với em từ bé thôi.” Tôi thở dài nói.

“Đúng thế, mệnh của con bé cũng rất tốt.” Hoàng Kiều Kiều phụ họa, giọng điệu mang theo mấy phần không cam lòng.

Tối đó, tôi tìm được Hoàng Tiểu Hổ đi dạo ở đầu đường, dắt nó đi trung tâm thương mại mua quần áo.

“Mặc đẹp tí rồi đi tìm họ.” Tôi nhìn Hoàng Tiểu Hổ thay đồ đi ra, nó mặc áo sơmi màu xanh nhạt, kết hợp với quần jean màu xanh đập, màu sắc sáng sủa này trên người nó trông rất ghê, nhưng tôi vẫn quẹt thẻ.

Bởi vì bộ đồ này trông giống như Trầm Độ mặc hôm đi tai nạn.

“Cảm ơn chị, lại để chị phải tốn tiền rồi.” Hoàng Tiểu Hổ trơ mặt nói.

Không có tốn tiền đâu, hôm nay cậu đóng vai diễn quan trọng mà, đương nhiên phải có quần áo hợp với vai diễn chứ. Tôi nghĩ thầm.

Xe đi tới gần giữa ngã tư, bóng đêm bao phủ, xe đi ra ngoại ô rất ít, lại kết hợp với gió lanh ban đêm.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

“Alo, cái gì? Được, tôi quay lại ngay đây.”

Tôi giả vờ lo lắng bảo tài xế dừng xe rồi nói với Hoàng Tiểu Hổ: “Chị có việc phải đi, em ở đây đợi một xíu, lát nữa Lục Văn Tuyên sẽ đi ngang qua đây, em thấy thì cản xe lại nha.”

“Chậc,” Nó không kiên nhẫn nhìn tài xế nhà tôi, sau đó nén giận, biết điều nói: “Được, chị đi trước đi.” Nói xong xuống xe ngồi ở ghế ven đường.

13.

Lúc về nhà, tôi mở máy tính ra,bên trên là video quay trong xe của Lưu Tự.

Lúc lấy video trong xe của Lưu Tự tôi đã thêm một camera hành trình trong máy của gã.

Tôi bấm chuột, âm thanh vang lên.

“Cứu, cứu tôi…” “Cậu hại tôi khổ quá…” Tiếng khóc u oán quỷ dị vang lên. Ngồi cách màn hình còn thấy sợ chứ đừng nói là trong con xe kín.

Lục Văn Tuyên nghe được âm thanh, có chút rủn ẩy, ôm chặt vai Lưu Tự nói: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

“Nghe thấy.” Lưu Tự run giọng.

“Có phải là…”

“Đừng nghĩ bậy, trên đời này không có cái đó…” Tuy là nói thế nhưng mặt Lưu Tự trắng bệch, chứng tỏ gã sợ vô cùng.

“Cái người hôm đó cậu tông,” Lục Văn Tuyên cẩn thận nói, “Sau đấy thế nào?”

Bọn họ nhắc đến! Tôi vội mở âm thanh to lên, nghiêm túc nghe họ nói.

“Không biết, là chú rang giải quyết, nghe bảo là chếc rồi!”

Chú Trang? Nhớ kĩ manh mối này. Trong màn hình, Lục Văn Tuyên sợ tới mức mặt trắng bệch, nắm chặt đai an toàn trước ngực.

Xe dần chạy đến ngã tư, cảnh tượng quen thuộc khiến Lưu Tự lo lắng hơn.

Đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt gã.

Áo sơmi màu xanh, quần jean màu xanh đậm.

“A!” Lục Văn Tuyên thét lên.

“Có phải là… hắn không?” Lục Văn Tuyên nức nở.

“Đừng đụng, đừng nhìn hắn.” Lưu Tự cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là bàn tay nắm chặt vô-lăng thể hiện nội tâm của gã.

“Hắn! Hắn nhào tới kìa! A!!” Lục Văn Tuyên chịu không được mà thét lớn.

Hoàng Tiểu Hổ ở ven đường thấy xe của Lưu Tự, chạy chậm đến chào hỏi.

Xem ra hôm nay khó mà nghe lén thêm chuyện khác, tôi đang chuẩn bị đóng máy lại thì thấy hành động đáng sợ mà Lưu Tự làm.

“Tao dám tông mày một lần thì dám tông lần thứ hai, mày đừng hòng dọa tao.” Gương mặt của gã trở nên hung dữ, nhấn mạnh chân ga.

“Rầm!” Xe tông vào Hoàng Tiểu Hổ nhưng không kịp dừng lại.

“Rầm!” Tiếng va chạm lớn hơn vang lên, xe bị tông vào xe tả lớn nằm ngang đó, bởi vì đâm mạnh nên đã lật xe.

Tôi mở to mắt nhìn màn hình quay cuồng, phát hiện Lưu Tự dùng cà người mình để bảo vệ Lục Văn Tuyên lúc nguy hiểm.

Không khỏi cảm thán, chuyện vượt quá dự đoán, tôi không ngời Lưu Tự sẽ tông người như vậy, càng không ngờ lúc này còn có chiếc xe khac, sau khi hết khiếp sợ thì vội nhìn tình huống của chiếc xe tải vô tội kia.

May mắn tài xế nhảy từ ghế lái xuống, trông có vẻ không bị gì, ông đứng bên đường gọi cảnh sát.

Lúc này, Lục Văn Tuyên cũng bò ra từ trong xe.

Không lâu sau, xe Lưu Tự bắt đầu cháy, Lưu Tự ngất trên ghế lái bị lửa bao phủ, không biết sống chếc thế nào.

Tôi xem mọi thứ xảy ra qua màn hình, cho đến khi xe cứu hỏa và xe cấp cứu đến, hình ảnh tối sầm, chắc là camera hành trình bị cháy hỏng.

Tôi đóng máy lại, nhắm mắt bình ổn cảm xúc của mình.

Việc tai nạn hôm nay không ở trong kế hoạch của tôi, nhưng lúc Lưu Tự tông người kia, tôi thấy mình rất vui vẻ. Còn có trường hợp nào khiến người vui vẻ khi kẻ thù cắn nhau cơ chứ? Cứ như ông trời luôn nhìn tôi sống khổ sở bấy lâu nay đã mủi lòng thương tặng tôi một món quà bất ngờ vậy.

Tôi đột nhiên cảm nhận được, đây là thời cơ bắt sạch đám người Lưu Tự trong một lần.

Tôi cắt nối video một chút, sau đó đăng lên mạng.

“Cậu ấm nhà giàu cùng bạn gái kiêu ngạo tông người, báo ứng đến rất nhanh”.

Tôi bỏ tiền quảng cáo tới nhiều người, sau đó thuê blogger chia sẻ dẫn đường.

“Cái gì gọi là dám tông lần đầu thì không sợ tông lần hai?”

“Hai người này sao lo lắng thế? Làm chuyên trái lương tâm đúng không?”

“Cô gái kia bảo bạn nam đó từng tông người, cậu trai kia bảo đã tông chếc rồi, còn có người xử lý giùm, chà chà, nước biển này hơi bị đục đó.”

Cư dân mạng nhiệt tình hóng drama không làm tôi thất vọng, nhìn bọn họ đóng vai Conan suy luận sự thật, tôi lại đăng thêm ít sự thật.

“Người bị tông là em trai ruột của cô gái ngồi trên xe, đây là cô chiêu giả mạo đã trộm đồ nổi tiếng gần đây.”

“Cô chiêu giả mạo gì thế? Xếp hàng hóng drama.” Có cư dân mạng không biết chuyện gì xảy ra ngửi thấy mùi dưa thơm phức, lập tức nhắn lại, tôi liên hệ hotgirl mạng kia đăng bài lại, lúc này Lưu Tự không có rảnh mà xóa video rồi.
Bình Luận (0)
Comment