Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 23

Lúc về đến nhà, Tô Phi Tuyết dựa vào bả vai Lâm Bình ngủ thiếp đi.

“Xuyt!”

Tô Uyên để ngón trỏ ở trên môi, nhỏ giọng nói với Lâm Bình.

“Đưa Phi Tuyết cho tôi đi, để tôi ôm con bé lên giường ngủ Tô Uyên nhẹ giọng nói.

Lâm Bình gật đầu.

Nhưng ngay lúc Tô Uyên muốn đón lấy Tô Phi Tuyết, lúc này mới phát hiện, Tô Phi Tuyết năm chặt lấy quần áo của Lâm Bình, ôm cổ anh.

Tô Uyên muốn bế Tô Phi Tuyết, khiến Tô Phi Tuyết ừm một tiếng, tuy chưa tỉnh dậy, nhưng ôm Lâm Bình càng chặt hơn.

Tô Uyên nhíu mày, trên gương mặt xuất hiện chút áy náy.

Bởi vậy có thể thấy được, Tô Phi Tuyết ỷ lại vào cha cỡ nào: “Không sao, để tôi bế con bé ngủ!”

Lâm Bình nói khẽ.

“Như vậy sao được?” Tô Uyên lắc đầu: “Anh bế như thế, Phi Tuyết ngủ sẽ không thoải mái, tay anh cũng sẽ tê.”

Lâm Bình chỉ cười.

Cho dù Tô Phi Tuyết nặng thêm gấp đôi, anh cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Nhưng cứ nghiêng cổ dựa vào đầu vai anh ngủ, quả thật là không tốt cho Tô Phi Tuyết.

“Vậy để tôi đặt con bé lên giường!”

Lâm Bình nói.

Lúc này Tô Uyên mới gật đầu, sau đó dẫn Lâm Bình đi về phía phòng ngủ.

Từ nhỏ Tô Phi Tuyết đã ngủ cùng với cô, bởi vậy phòng ngủ của Tô Phi Tuyết, cũng là phòng ngủ của cô.

Chẳng qua mới mở cửa phòng ngủ ra, đi vào chưa được vài bước.

Bỗng nhiên sắc mặt Tô Uyên khẽ thay đổi, vội vàng xoay người lại: “Anh khoan hãy đi vào!”

Nhưng mà đã muộn!

Lúc này Lâm Bình đã đi tới sau lưng cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Bình đi vào phòng ngủ của phụ nữ.

Anh từng thường xuyên vào phòng của Lâm Nhã chơi đùa, nhưng lúc ấy Lâm Nhã vẫn còn là cô nhóc mà thôi, cùng lắm gọi là nữ sinh, không thể gọi là phụ nữ.

Vì vậy, đây xem như là lần đầu tiên Lâm Bình đi vào phòng một người phụ nữ trưởng thành.

Còn là một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất như vậy.

Trong phòng trang trí rất ấm áp, khiến cho.

người ta có cảm giác êm dịu, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm mát, không giống mùi nước hoa nào đó, càng giống mùi hương †ự nhiên hơn.

Nếu nhất định phải nói, trái lại mùi hương này có chút tương tự mùi hương trên người Tô Uyên.

Rất dễ chịu, rất thoải mái.

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Bình đã biết vì sao Tô Uyên lại bảo anh khoan hãy đi vào.

Bởi vì trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng thoải mái, ngoại trừ đặt ngay ngắn chỉnh †ê một số con gấu của Tô Phi Tuyết ra, thì ở giữa chăn, vậy mà có áo lót màu đen.

Còn có viền hoa nữa.

“Anh còn nhìn?”

Đôi mắt Tô Uyên mở to, nhìn Lâm Bình, trên gương mặt cô xuất hiện vẻ giận dữ.

Áo lót này là sáng sớm hôm nay lúc cô thay, đặt ở trên giường.

Nếu là bình thường, tất nhiên là cô sẽ không để như vậy mà không dọn, chẳng qua là vì sáng sớm hôm nay, Tô Phi Tuyết khóc muốn tìm cha, cô vội vàng thay quần áo xong, lập tức đi dỗ Tô Phi Tuyết.

Vậy mà đã quên thu dọn.

“Xin lỗi côi”

Lâm Bình dời mắt đi, muốn bế Tô Phi Tuyết xoay người ra ngoài.

“Anh quay lại!” Tô Uyên quát khẽ, gương mặt càng nổi giận hơn: “Đã nhìn thấy rồi, bây giờ mới ra ngoài, có ích lợi gì sao?”

Sau khi nói xong, Tô Uyên lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, cầm lấy áo lót ở trên giường, sau đó tiện tay nhét vào trong tủ quần áo.

“Anh đặt Phi Tuyết lên giường đi!”

Tô Uyên vén một góc chăn lên nói.

Lâm Bình gật đầu.

Chẳng qua lúc anh định đặt Tô Phi Tuyết lên giường, bỗng nhiên Tô Phi Tuyết khóc to.

“Cha, cha đừng đi, đừng rời khỏi Phi Tuyết có được không?”

Hai người hoảng sợ.

Lúc này Lâm Bình dịu dàng nói: “Phi Tuyết ngoan, cha không đi đâu!”

Chẳng qua Tô Phi Tuyết không đáp lại.

Lâm Bình và Tô Uyên vừa nhìn, Tô Phi Tuyết vẫn đang nhắm chặt mắt, khóe mắt còn có chút nước mắt, rõ ràng là vừa rồi cảm nhận được Lâm Bình muốn bỏ cô bé xuống, cho nên nói mớ.

Lúc này Lâm Bình mới nhẹ nhàng thở ra, may mà Tô Phi Tuyết không tỉnh dậy.

Nhưng cùng lúc đó, trái tim của Lâm Bình hơi run lên.

Đối với Tô Phi Tuyết, trong lòng anh lại càng dâng lên cảm giác áy náy hơn.

Nếu không phải quá thiếu tình thương của cha, sao cô bé có thể như vậy được?

“Hả?”

Nhưng mà đúng lúc này, Tô Uyên lại than nhẹ một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Lâm Bình quay đầu, nhìn về phía Tô Uyên.

Lúc này, vì hai người cùng đặt Tô Phi Tuyết lên trên giường, khiến hai người dán sát vào nhau, dựa vào nhau ở khoảng cách tương đối gần.

Lâm Bình có thể ngửi được mùi hương thơm mát trên người Tô Uyên.

Không phải mùi thơm của cơ thể trong †ruyền thuyết.

Càng giống như trời sinh Tô Uyên đã có mùi này, mùi thơm vô cùng thanh nhã.

Khiến Lâm Bình có chút say mê và hưởng thụ.

Lâm Bình còn tưởng là Tô Uyên phát hiện ra ý nghĩ này của anh, có thể coi đây là tâm tư “xấu xa”, muốn trở mặt với anh, cho nên anh định giải thích.

Nhưng mà Tô Uyên đã lùi lại hai bước.

“Lâm Bình, anh xoay người lại, để tôi nhìn xeml”

Tô Uyên nhẹ giọng nói.

Lâm Bình hơi nghỉ ngờ, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Tô Uyên.

Sau khi xoay người.

Ánh mắt Tô Uyên lại nhìn về phía gương mặt của Lâm Bình và Tô Phi Tuyết, đánh giá trái phải vài lần.

Lông mày cô nhíu lại.

“Tôi phát hiện, gương mặt của Phi Tuyết, vậy mà rất giống với anh, không phát hiện thì không sao, nhưng mà sau khi phát hiện ra, càng nhìn càng thấy giống!”

Cuối cùng, ánh mắt Tô Uyên nhìn về phía Lâm Bình.

“Lâm Thanh Sơn” vẻ mặt luôn không thay đổi, lúc này bỗng nhiên hơi khẩn trương.

Không phải là bị Tô Uyên phát hiện ra gì rồi đấy chứ?

Nếu để cô phát hiện ra anh là người năm năm trước, Lâm Bình gần như có thể tưởng tượng được, Tô Uyên tuyệt đối sẽ lập tức trở mặt.

“Anh khẩn trương gì thế?” Tô Uyên liếc mắt nhìn Lâm Bình một cái: “Phi Tuyết có chút giống anh như vậy, chỉ có thể nói lên, công việc này của anh là duyên phận, trên cơ bản, Phi Tuyết vẫn giống tôi.”

Lúc này Lâm Bình mới nhếch miệng cười.

Cả người thả lỏng hơn.

Tô Phi Tuyết thật sự rất giống Tô Uyên, giống như là khắc từ cùng một khuôn ra, gần như có thể đoán được, sau này Tô Phi Tuyết trưởng thành, tất nhiên sẽ là một cô gái rất xinh đẹp.

Sau đó hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ của Tô Uyên.

Ngồi ở trong phòng khách.

Hai người lập tức không nói gì.

Rơi vào trong hoàn cảnh xấu hổ.

Lâm Bình cũng không phải người giỏi giao tiếp.

Anh càng chú trọng vào hành động hơn.

Đây cũng là lý do vì sao, năm đó anh bị Đường Thanh Tâm hãm hại gặp chuyện không may xong, Đường Thanh Tâm lập tức có thể năm lấy tập đoàn Bắc Thanh ngay.

Bởi vì gần như tất cả các hoạt động ở ngoài, Lâm Bình đều giao cho Đường Thanh Tâm xử lý.

Bao gồm rất nhiều chuyện nội bộ của công ty, đều là do anh đề ra phương án, Đường Thanh Tâm ra mặt chuẩn bị.

Bởi vậy cho dù là ở trong công ty, hay là ở bên ngoài công ty, rất nhiều người dần dần chỉ biết Đường Thanh Tâm là ai, mà không biết Lâm Bình anh là người nào rồi.

Sau này Lâm Bình cũng thấy chuyện này không ổn lắm, chuẩn bị đổi cách làm, thì xảy ra chuyện kia, sau đó anh bị bắt vào tù.

Từ đó, vận mệnh cả đời bị thay đổi!

Im lặng một lát, Tô Uyên cảm thấy không được tự nhiên, cho nên vội tìm đề tài: “Lâm Bình, thực ra tôi rất tò mò, vì sao anh với những quân nhân khác, giống như không giống nhau lắm?”

Lâm Bình tràn ngập hứng thú nhìn về phía Tô Uyên: “Cô muốn nói, vì sao tôi nhìn có vẻ ốm yếu, không giống với những quân nhân †rong ấn tượng của cô, thường xuyên huấn luyện, gió thổi nắng chiếu, khiến cho làn da đen xì thô ráp, đúng không?”

Tô Uyên gật đầu: “Đúng là rất tò mò.”

“Không có biện pháp, trời sinh đã có làn da tốt như vậy rồi.” Lâm Bình cười ha ha.

Vì sao làn da của anh lại tốt như vậy, bị trọng thương vô số lần, trên người gần như không tìm thấy được vết thương, đó là vì tất cả lính của Thanh Sơn, vốn không phải bộ đội thông thường, mà anh là người đứng đầu quân đội của Thanh Sơn, càng là người phi thường.

“Vậy anh từng ra chiến trường chưa? Xã hội hiện giờ, còn có chiến tranh không?”

Tô Uyên chớp mắt, tò mò nhìn Lâm Bình.

Nghe thấy thế, vẻ mặt Lâm Bình âm u hơn.

Cuối cùng anh lắc đầu cười nói: “Không cói”

“Đất nước này rất yên bình, phát triển phồn thịnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, làm gì có chiến tranh Chỉ là cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, sinh ra một số sâu mọt mà thôi.”

Nhưng như vậy khiến bầu không khí im lặng xấu hổ giữa hai người bị phá vỡ.

Không lâu sau, Tô Phi Tuyết chậm rãi thức dậy.

Lâm Bình và Tô Uyên cùng chơi với Tô Phi Tuyết, kể chuyện xưa, cố gắng xua đi bóng ma †âm lý ở quán karaoke Dương Cầm xế chiều hôm nay cho Tô Phi Tuyết.

Thời gian hạnh phúc luôn luôn trôi qua rất nhanh.

Lâm Bình cảm thấy chưa chơi đã với Tô Phi Tuyết, nhưng sắp tới đêm khuya rồi.

Tô Uyên bế Tô Phi Tuyết, đưa cô bé đi tắm.

“Cha, tối hôm nay, cha không được rời đi đâu đấy?” Tô Phi Tuyết ôm chân Lâm Bình, không buông tay ra, chớp đôi mắt như bảo thạch, tràn ngập chờ mong và khát vọng.

“Cha:.”

Tô Uyên mở miệng.

Chẳng qua Tô Uyên mới nói chuyện, Tô Phi Tuyết đã quậy hơn: “Ngày hôm qua cha đã nói, tối hôm qua không thể cùng nhau ngủ, sau này thì có thể, hôm nay đã là sau này rồi!”

Tô Uyên và Lâm Bình trợn mắt há miệng.

Có đôi khi, Tô Phi Tuyết thông minh một cách quá đáng.

Tuyệt đối không giống trí tuệ ở độ tuổi cô bé nên có.

Tô Uyên trừng Lâm Bình một cái.

Ý của cô rất rõ ràng, đều tại anh cả, tối hôm qua nói linh tỉnh gì đấy.

Lâm Bình cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, tối hôm qua anh nói với Tô Phi Tuyết như vậy, chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Ai biết Tô Phi Tuyết lại hiểu sau này, đó chính là qua tối hôm qua, đều là sau này rồi!

“Phi Tuyết, buổi tối cha còn có nhiệm vụ cần phải làm nữa… Ngày mai cha sẽ trở về ở bên con có được không?”

Bị Tô Uyên nhìn chằm chằm, Lâm Bình vội vàng nói.

Có thể lừa gạt một ngày, thì một ngày đi!

Hiện giờ, nếu Lâm Bình dám đề xuất ngủ cùng Tô Uyên và Tô Phi Tuyết, Lâm Bình hiểu được, Tô Uyên nhất định sẽ trở mặt với anh.

“Đừng đi mà cha, cha, cha nói không giữ lời.

Tô Phi Tuyết mím môi, trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện chút nước mắt.

“Cha thật sự có nhiệm vụ mà… Cha con là anh hùng bảo vệ quốc gia, phải đi bắt người xấu!” Tô Uyên kéo Tô Phi Tuyết lại gần, hôn lên đôi má đáng yêu của cô bé, an ủi: “Nào, chúng †a cùng nói chào tạm biệt cha con đi, sau đó để cha con đi bắt người xấu, ngày mai lại tới †ìm chúng ta, như vậy có được không?”

“Không được!”

Tô Phi Tuyết khóc nức nở nói.

“Vì sao thế? Cha là anh hùng mài!”

Tô Uyên dỗ cô bé.

“Con sợi” Bỗng nhiên Tô Phi Tuyết khóc to nói: “Cha là anh hùng, đi bắt người xấu bảo vệ người khác, vì sao không thể bảo vệ con được chứ?”

Sau khi nói xong, nước mắt Tô Phi Tuyết không dừng được chảy ra ngoài.

Những lời này, lại khiến trái tim Lâm Bình và Tô Uyên cùng run lên.

Lâm Bình nắm chặt tay, lập tức xiết chặt lại.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Uyên, cuối cùng cũng có một chút dao động, từ lúc Tô Phi Tuyết đặt câu hỏi kia, trong vành mắt của cô đều hơi ẩm ướt.

Cô sửng sốt một lát, sau đó vội vàng nói: “Phi Tuyết đừng khóc nữa, Phi Tuyết đừng khóc nữa mà, tối nay cha sẽ không đi, mẹ và cha cùng ngủ với con, cha mẹ sẽ cùng bảo vệ con mài”
Bình Luận (0)
Comment