Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 39

Cứ như thế, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lâm Bình rời khỏi hội trường.

Bóng lưng của anh dần dần biến mất khỏi †âm mắt của mọi người.

Để lại một đám con cháu nhà quyền quý ngẩn người ngay tại chỗ.

“Đắc tội với nhà họ Đường và nhà họ Tạ, đâu còn đường sống chứ? Tuy biết rõ hành động này của anh ta là tự đi tìm đường chết.

Vì sao tôi vẫn hâm mộ?”

“Đàn ông là phải thế!”

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh quyền quý, thế mà có không ít người nghĩ như vậy.

Bọn họ sống ở trong tầng lớp trên của Hải Châu, hưởng thụ tiền tài và quyền thế mà người bình thường không thể có được, nhưng tương tự, bọn họ cũng bị chính tiền tài và quyền thế trói buộc.

Đối với những người có thân phận và địa vị cao hơn mình, bọn họ chỉ có thể nịnh bợ.

Đối với người có thân phận tương đương mình, bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Bọn họ không phải trải qua cuộc sống cơm áo gạo tiền, được hưởng thụ cuộc sống sa hoa, không thiếu phụ nữ xinh đẹp, sống rất thoải mái, nhưng tương tự, có đôi khi phải sống trong ngột ngạt.

Thân ở trong quyền thế mới biết được, bọn họ càng phải cúi đầu trước quyền thế.

Điểm này, đối với mấy người thông qua việc dựa dẫm vào quyền thế, miễn cưỡng chen vào xã hội thượng lưu ở Hải Châu lại càng hiểu rõ.

Thậm chí, có mấy cô gái nhìn theo dáng vẻ rời đi của Lâm Bình, có chút động lòng.

Cả một hội trường đều là người cao quý, trong lúc vừa rồi, thế mà không ai dám đứng ra lên tiếng và so tài.

Người đàn ông như thế, sao mà bá đạo, sao lại mê người đến vậy!

Chẳng qua rất nhanh, trong mắt của bọn họ khôi phục lại vẻ bình thường.

Nếu như thân phận của Lâm Bình cao quý như Tạ Minh Thành, dĩ nhiên sẽ không có gì để nói, nhưng rõ ràng chỉ là một anh chàng bình thường, bá đạo thì bá đạo, nhưng bọn họ đoán chừng, có lẽ anh ta sẽ không sống được quá hai ngày, thi thể của Lâm Bình sẽ xuất hiện trong một con sông nào đó ở Hải Châu.

Lâm Nhã nhìn bóng lưng của Lâm Bình, cô ta cũng có chút thất thần.

Ngay lập tức, cô ta chào Lý Nguyên Tùng một tiếng rồi chạy theo ra ngoài.

Ngay tại lúc Lâm Bình và Lâm Nhã chân trước chân sau rời khỏi hội trường, lúc này, rốt cuộc Tôn Huy Tuấn cũng đã đến.

Vừa đi vào hội trường diễn ra buổi họp báo, Tôn Huy Tuấn đã cảm thấy không thích hợp.

Cảnh tượng ngổn ngang, thậm chí còn không ngừng khiêng người đi ra ngoài, đưa đến bệnh viện.

Gần như đều là bảo vệ.

Nhưng ở trong một nhóm người bảo vệ lại có một bóng dáng khác biệt, lộ ra rất đột ngột.

Được đưa đi ở phía đầu, được một nhóm người bảo vệ.

Người này chính là cậu cả nhà họ Tạ – Tạ Minh Thành.

Trong đầu Tôn Huy Tuấn ong một tiếng, lập tức ý thức được, trong buổi họp báo này, quả nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Xảy ra chuyện gì?

Tôn Huy Tuấn không kịp chào hỏi với bất kỳ ai, anh ta lập tức đi vào phía bên trong hội trường.

Tôn Huy Tuấn nhanh chóng nhìn thấy Đường Thanh Tâm đang có phần thất thần đứng đó.

“Thanh Tâm, sao anh không gọi được điện thoại cho em vậy?”

Tôn Huy Tuấn nhanh chóng đi lên phía trước, hỏi.

Đường Thanh Tâm nhìn thấy người đi đến là Tôn Huy Tuấn, cô ta hít sâu lại một hơi, nhưng không trả lời vấn đề của Tôn Huy Tuấn, mà chính là chủ động hỏi: “Dự án chân núi Hoàng Long bị ai lấy đi?”

Điểm này, từ sau khi Lâm Bình rời đi, là điều khiến cô ta nghi hoặc nhất.

Sau khi Lâm Bình rời đi, cô ta căn bản không có để Lâm Bình vào trong lòng.

Chỉ cần không giáp mặt, Lâm Bình không cách nào làm bị thương đến cô ta, như vậy Lâm Bình đã không đáng để phải lo lắng nữa.

Về phần Lâm Bình nói gì, ban đầu cô ta có phần bối rối, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy buồn cười.

Không cần cô ta phải ra tay, nhà họ Tạ đương nhiên sẽ giải quyết kẻ dám làm bị thương đến Tạ Minh Thành.

Còn có cái gì gọi là về sau nữa.

Nhưng cô ta thật sự không nghĩ ra, bốn gia tộc lớn nhất ở Hải Châu đã cùng bọn họ đạt thành nhất trí, sẽ không ra tay cạnh tranh dự án này với bọn họ.

Không nói đến việc có dám đi ra đối nghịch với hai nhà Đường – Tôn hay không, chỉ nói đơn giản, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hải Châu này, còn ai có thực lực đi ra cạnh tranh?

Cho dù Lâm Bình nói đến đây để đưa cho cô ta một món quà, Đường Thanh Tâm cũng tuyệt đối không tin, Lâm Bình lại có năng lực đó: Tôn Huy Tuấn nghe thấy Đường Thanh Tâm chủ động đặt câu hỏi.

Lúc này, trong lòng anh ta trầm xuống.

“Em đã biết rồi à?”

Sắc mặt của Tôn Huy Tuấn rất khó coi.

Việc này là do anh ta chủ động đưa ra, để Đường Thanh Tâm đi đến buổi họp báo trước, việc đấu thầu sẽ do anh ta chịu trách nhiệm, như thế sau khi buổi đấu thầu kết thúc, sẽ không phải vội vã chạy đến hội trường họp báo.

Nhưng mà, dự án kia đã tuột khỏi tay anh †a.

“Lâm Bình đã đến đây.” Đường Thanh Tâm đưa tay lên day trán.

“Những người bảo vệ kia, cùng với Tạ Minh Thành bị thương, đều là do Lâm Bình làm sao?”

Tôn Huy Tuấn có chút khiếp sợ.

Toàn bộ đất Hải Châu này, có ai dám to gan như thế?

Cho dù được công nhận là gia tộc quyền thế nhất Hải Châu, ngay cả cháu đích tôn của nhà họ Trần cũng không dám to gan như vậy!

“Đúng thế.” Đường Thanh Tâm khẽ gật đầu, hỏi lại: “Dự án chân núi Hoàng Long kia, là ai lấy đi?”

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Đường Thanh-Tâm hiện lên không kiên nhẫn. Đối với việc Tôn Huy Tuấn không trả lời cô ta, Đường Thanh Tâm có phần bực bội.

“Chu Cường của tập đoàn Việt Huy.” Tôn Huy Tuấn không lo được đến vấn đề vì sao Lâm Bình dám to gan làm loạn, anh ta trầm giọng nói: “Vốn dĩ là không còn một kẽ hở, cho dù Lâm Bình đến gây rối cũng không nhấc lên được sóng gió gì, nhưng vào thời điểm quan trọng, Chu Cường dẫn người đến, dáng vẻ ăn chắc dự án Hoàng Long, chúng ta căn bản không có thực lực cạnh tranh với ông ta.”

“Tập đoàn Việt Huy?”

Đường Thanh Tâm có phần khiếp sợ.

“Làm sao tập đoàn Việt Huy lại đến Hải Châu? Đối với chúng ta mà nói, dự án chân núi Hoàng Long này là một dự án đem lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng ở trong mắt tập đoàn Việt Huy, chắc hẳn không tính là gì?”

Tập đoàn Việt Huy, dù sao cũng là tập đoàn lớn phát triển kéo dài ở hai tỉnh Hà Nam và Sơn Trà, làm sao lại chạy đến thành phố Hải Châu để nhúng tay vào một dự án, hơn nữa, trước đó còn không có bất kỳ một tin đồn gì.

“Anh không rõ, anh đã cho người đi điều tra!” Tôn Huy Tuấn nói.

“Có liên quan đến Lâm Bình ư?”

Bỗng nhiên, Đường Thanh Tâm nhớ đến trước đó Lâm Bình đã từng nói với cô: “Trong mắt của cô, chỉ có vùng đất Hải Châu này, nhiều nhất là phóng tâm mắt ra toàn tỉnh Hà Nam này mà thôi, làm sao biết được chuyện bên ngoài trời đất mênh mông kia.”

Khiến trong lòng cô ta giật thót.

Lần này, tâm nhìn của cô ta quả thực chỉ giới hạn trong thành phố Hải Châu này, căn bản không nghĩ đến sẽ có một tập đoàn khổng lồ như Việt Huy chen ngang một chân.

“Việc này có liên quan đến Lâm Bình hay không, anh vẫn đang điều tra, nhưng anh có thể khẳng định là có liên quan đến Dương Thiên Long.”

Tôn Huy Tuấn lại một lần nữa lên tiếng.

Trước đó, Chu Cường không để ý đến ai cả, nhưng lại vẻ mặt tươi cười, vô cùng nhiệt tình bắt tay với Dương Thiên Long, cảnh tượng này, lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh ta.

“Dương Thiên Long?” Đường Thanh Tâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Chính là người tiếp quản vị trí của Lưu Trọng Hoàng ư?”

“Chính là ông ta!” Tôn Huy Tuấn gật đầu.

“Làm sao ông ta lại có năng lực leo lên người như Chu Cường?”

Đường Thanh Tâm làm sao cũng không nghĩ đến, Chu Cường sẽ quen biết một người như thế.

“Vẫn còn đang điều trai”

Tôn Huy Tuấn lại lên tiếng.

Đường Thanh Tâm khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi đến, trên mặt mang theo áy náy: “Tổng giám đốc Đường, buổi họp báo hôm nay phải hủy bỏ rồi Đường Thanh Tâm không nói chuyện.

Tôn Huy Tuấn nói: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như thể, đổi sang ngày khác cũng tốt.”

Chỉ là trên mặt người đàn ông trung niên kia lại lộ ra xấu hổ: “Đúng là phải đổi ngày, nhưng là…”

Dáng vẻ người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi.

Đường Thanh Tâm cau mày: “Nhưng cái gì?”

“Tập đoàn Việt Huy vừa lấy được dự án chân núi Hoàng Long đến tay đã gọi điện thoại đến, yêu cầu, yêu cầu… Thay thế người phát ngôn cho dự án này!”
Bình Luận (0)
Comment