Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 7

Trong ghi âm, đúng là truyền ra những lời Tôn Hiếu Hùng uy hiếp Tô Uyên.

Găn từng tiếng, vô cùng rõ ràng.

“Chú… Chú Chu, chú hiểu lầm rồi, muốn bắt, thì phải bắt anh ta chứ!”

“Anh ta đánh cháu!”

Tôn Hiếu Hùng có chút mơ hồ, chỉ Lâm Bình nói.

“Không sai, là cậu, đi theo chúng tôi một chuyến đi!”

Chu Kiệt nhíu mày, nghiêm túc nói.

“Chú Chu…”

Lúc Tôn Hiếu Hùng còn định nói gì đó, Chu Kiệt nhíu mày càng sâu hơn, trực tiếp quát: “Dẫn đi!”

Mấy người phía sau ông ta thì có hai người tiến lên, muốn dẫn Tôn Hiếu Hùng đi!

Thấy Chu Kiệt nghiêm túc, Tôn Hiếu Hùng không dám nói thêm gì nữa.

Đành phải ngoan ngoãn phối hợp!

“Cô Tô, việc này, chúng tôi nhất định sẽ điều tra cẩn thận, cho cô một câu trả lời thỏa đáng!

Chu Kiệt nói với Tô Uyên.

“Vất cả cho các ông rồi!”

Tô Uyên rất vui mừng, vội vàng nói.

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, cần phải làm vậy!”

Chu Kiệt cười nói.

Sau đó ông ta dẫn theo Tôn Hiếu Hùng, rời khỏi văn phòng.

Rất lâu sau, Tô Uyên mới phản ứng kịp.

Lâm Bình cười khẽ, nói với cô: “Xem đi, tổng giám đốc Tô, gọi điện thoại cho cảnh sát vân có tác dụng mài!”

Tô Uyên gật đầu.

Tuy rất bất ngờ, kết quả này thật sự nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cuối cùng vần là một kết quả tốt.

Nhưng mà Tô Uyên vẫn thở dài một hơi: “Lâm Bình, anh quá kích động rồi!”

“Nếu không phải do may mắn, rất có khả năng bây giờ anh đã ăn cơm tù rồi!”

Lúc nhắc tới chữ “tù”, sắc mặt Tô Uyên lập †ức vô cùng khó coi.

Nghĩ tới buổi tối ngày đó, tên cặn bã kia vẫn còn ở trong tù!

Cô không rõ lắm người nọ là ai, cũng không muốn biết, cô chỉ biết rằng người nọ vào tù rồi.

Nhận được trừng phạt nên có!

Nghĩ một lát, Tô Uyên vần lo lắng nói: “Lâm Bình, đều vì tôi, anh mới đắc tội Tôn Hiếu Hùng, tôi tin với năng lực của nhà họ Tôn, anh ta sẽ được ra ngoài nhanh thôi, đến lúc đó anh ta sẽ tới tìm anh gây sự tiếp, vì chuyện ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất áy náy, tôi sẽ bồi thường một số tiền nhất định cho anh, anh hãy rời khỏi thành phố Hải Châu trước đi!”

Lâm Bình lắc đầu, nói: “Không cần, trong khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không ra ngoài được, cho dù ra ngoài được, cũng không dám làm gì tôi đâu!”

“Anh quá ngây thơ rồi, Tôn Hiếu Hùng là dòng chính của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn không có khả năng để Tôn Hiếu Hùng vẫn bị giam ở đó được!” Giọng nói của Tô Uyên lạnh xuống.

Cô cảm thấy Lâm Bình quá không biết suy xét rồi.

“Tôi không chết, ai dám làm việc trái với pháp luật ở trước mặt tôi!”

Trong đôi mắt Lâm Bình hiện lên ý lạnh!

“Anh nói cái gì?” Tô Uyên hơi sửng sốt.

“Không có gì, tôi muốn nói, hợp đồng tôi đã ký rồi, quan hệ thuê giữa chúng ta đã có hiệu lực, hơn nữa tôi cũng rất cần công việc này!”

Lâm Bình lấy bút ra, ký lên hợp đồng trước mặt Tô Uyên, ký tên của mình xong, anh lập tức đưa cho Tô Uyên!

“Anh…”

Đôi mắt Tô Uyên lạnh lùng.

“Được rồi, anh đã ký hợp đồng, vậy điều lệ ở phía trên, anh đều đã thấy rõ rồi đấy, trong thời gian làm việc, mọi chuyện liên quan tới công việc, anh nhất định phải nghe tôi!”

Tô Uyên tức giận nói.

“Đây là chuyện đương nhiên!”

Lâm Bình gật đầu nói.

Cuối cùng cũng sắp được gặp con gái của mình rồi.

Trong lòng Lâm Bình không khỏi bắt đầu chờ mong.

“Năm giờ chiều nay, anh đi theo tôi đón con gái tan học!” Tô Uyên nói: “Còn nữa, nếu nhà họ Tôn tới tìm anh gây phiền phức, anh phải lập tức gọi điện cho tôi!”

Nói xong, Tô Uyên lại đưa một tấm danh thiếp cho Lâm Bình!

“Không thành vấn đề!”

Lâm Bình lại gật đầu.

Sau đó anh rời khỏi văn phòng của Tô Uyên.

Sau khi xuống lầu, Lâm Bình tìm được Chu Thanh đang đợi anh ở bãi đỗ xe.

“Thanh Sơn, tôi đã sắp xếp xong nhà ở cho anh, ở khu biệt thự Thanh Hà, bầu không khí và hoàn cảnh ở nơi đó đều rất tốt, có lợi cho cơ thể anh khôi phục!”

Chu Thanh thấy Lâm Bình lên xe, vừa nói vừa đưa chìa khóa và thẻ vào cửa cho Lâm Bình.

“Thuê sao?”

Lâm Bình nhíu mày.

Khu biệt thự Thanh Hà, là khu biệt thự nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Châu, mỗi biệt thự ở bên trong, ít nhất cũng có giá tiền tỷ trở lên.

Hơn nữa, còn không phải có tiền là có thể vào Ở.

Còn phải có địa vị, quyền thế lớn.

Lâm Bình thân là người đứng đầu của đội quân “Thanh Sơn”, anh có được một trong những tấm thẻ đen tôn quý, cả nước chỉ có chín cái, tấm thẻ đánh dấu thân phận Thanh Sơn của anh!

Thông dụng với toàn bộ ngân hàng!

Không giới hạn định mứ!

c Nhưng Lâm Bình chưa bao giờ dùng một đồng trong đó.

Anh vĩnh viễn không định dùng tấm thẻ này!

“Mual”

Chu Thanh lè lưỡi, lúc này, trái lại có vẻ đáng yêu, so với biểu hiện tư thế oai hùng hiên ngang lúc trước, lại có cảm giác khác.

“Tôi dùng tiền của mình mua!”

Chu Thanh vội vàng giải thích.

Cô ấy biết, Lâm Bình không thích phô trương lãng phí!

Lâm Bình thở dài, không nói gì nữa.

Tất nhiên là anh biết thân phận của Chu Thanh, tuy ở trước mặt anh, Chu Thanh chỉ là một cấp dưới của anh, bởi vì tôn trọng mà biểu hiện cung kính, nhưng thân phận thật của Chu Thanh, đủ để khiến cả thành phố Hải Châu, thậm chí là người cả tỉnh Hà Nam đều chỉ có thể ngước nhìn!

Đối với Chu Thanh mà nói, tiền bạc, thật sự chỉ là một chuỗi con số mà thôi.

“Đúng rồi, tìm tất cả chứng cứ phạm pháp của Tôn Hiếu Hùng, giao cho lãnh đạo của thành phố Hải Châu, bảo bọn họ xử lý theo lẽ công bằng!”

Lâm Bình tiếp tục nói.

Sau đó anh dựa lưng vào ghế, nhằm mắt dưỡng thần.

Năm giờ chiều, Lâm Bình đúng giờ đi tìm Tô Uyên.

“Quan niệm thời gian của anh thật đúng là rất mạnh, không nhiều một phút, cũng không kém một phút!”

Tô Uyên tức giận nói.

Thực ra cô đã đợi Lâm Bình sắp nửa tiếng rồi.

Biết rõ Lâm Bình không sai, nhưng thiên tính của phụ nữ, khiến trong lòng cô có chút không vui.

“Theo thói quen rồi Lâm Bình áy náy nói.

“Con gái tôi tên là Tô Phi Tuyết, anh chỉ cần nhớ rõ, anh tham gia quân ngũ, là anh hùng bảo vệ quốc gia, tới hôm nay mới có thời gian trở về gặp con bé…”

Tô Uyên vừa lái xe, vừa bắt đầu dặn dò Lâm Bình.

Lâm Bình không ngừng gật đầu, theo như lời Tô Uyên, ghi nhớ từng sở thích, tính cách của Tô Phi Tuyết vào trong đầu.

Sau khi đến nhà trẻ, đúng lúc là thời gian tan học ở nhà trẻ rồi.

Không ít cha mẹ đều đang đón con tan học.

Lâm Bình và Tô Uyên đi tới cửa nhà trẻ, lập tức có một cô bé mặc váy nhỏ, lưng đeo túi sách, tóc tết hai bên, gương mặt có phần mũm mĩm của trẻ sơ sinh, tinh xảo giống như búp bê sứ, vươn hai cái tay nhỏ về phía Tô Uyên, chạy tới.

“Mẹ!”

Cô bé vui vẻ gọi, giọng nói rất non nớt.

Lâm Bình nhìn thấy cô bé xong, toàn thân run lên.

Người đàn ông chảy máu vô số lần, tràn ngập ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, lúc này trong hốc mắt dâng lên sương mù.

Đây… Đây là con gái của anh!

Cô bé này chạy tới, nhưng chạy lướt qua bên cạnh Lâm Bình, nhào vào trong lòng Tô Uyên.

“Mẹ, mẹ nói cha sắp trở về rồi, cha đâu ạ?

Khi nào thì cha tới đón con tan học?”

Tô Phi Tuyết chớp đôi mắt đẹp như bảo thạch, mang theo chút chờ mong nhìn Tô Uyên.

Nghe thấy lời này, trái tim Lâm Bình càng run lên!

“Cha ở đây này.” Tô Uyên ôm lấy Tô Phi Tuyết, chỉ Lâm Bình: “Đây là cha con!”

Tô Phi Tuyết mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nhìn Lâm Bình một lát, nhưng không hưng phấn như trong tưởng tượng, trái lại cô bé bĩu môi, trong mắt xuất hiện một chút nước mắt nói: “Không phải, người này không phải cha conl”

“Mẹ, mẹ gạt con, mẹ gạt con!”

“Làm sao vậy? Người này là cha của con mài!” Tô Uyên thấy Tô Phi Tuyết vạch trần lời nói dối của mình, trên gương mặt xuất hiện chút bối rối.

Tô Phi Tuyết khóc nức nở, lúc này mới nói: “Mẹ nói cha là anh hùng bảo vệ quốc gia, nhưng chú ấy không mặc quần áo mà các chú cảnh sát hay mặc, chú ấy không phải, chú ấy không phải là cha!”
Bình Luận (0)
Comment