Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương

Chương 46

“Chúng ta thật sự đi ngắm biển à?” Trên đường đến ga tàu, Xán Xán không ngừng hỏi Giang Nhất Linh, lặp đi lặp lại để tìm kiếm một câu trả lời chắc chắn khiến bản thân yên tâm. Lúc này đôi mắt ngấn nước của cô bé vẫn chưa hết sưng, nhưng trong đồng tử lại ánh lên vẻ phấn khích. Cùng Giang Nhất Linh đi ngắm biển, chuyện này còn kích thích hơn cả việc cô bé theo Trạch Linh lén lút đến quán net nhiều!
“Không phải sắp đến ga tàu rồi sao.”
Xuống taxi, Giang Nhất Linh bảo Xán Xán túm lấy quai cặp sách của cậu, hai người xếp hàng mua vé. Thời đó chưa có tàu cao tốc, mua vé tàu cũng không cần chứng minh thư. Biển gần Dung Thành nhất cần ngồi tàu hỏa ba tiếng. Xuống tàu xong Giang Nhất Linh mua một tấm bản đồ thành phố này, phía sau ba lô kéo theo một Xán Xán, xếp hàng bắt taxi, vất vả cả chặng đường dài mãi đến đêm, cuối cùng cũng đến bến cảng ven biển.
Tài xế taxi là một phụ nữ cởi mở, suốt dọc đường dùng giọng phổ thông có pha chút âm điệu địa phương trò chuyện với Giang Nhất Linh. Xán Xán mệt đến mức không chịu nổi, lên xe bắt đầu mơ màng, chưa đầy năm phút đã ngủ say ở hàng ghế sau, đợi đến khi cô bé mơ màng tỉnh lại, bên tai dường như mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển.
Đài phát thanh đang phát bản nhạc không rõ tên, điều hòa trong xe bật không đủ mạnh, không khí phảng phất chút vị mặn ẩm ướt. Xán Xán nhìn về phía ghế phụ, thấy Giang Nhất Linh đang cẩn thận lắng nghe dì tài xế kể về các món ăn ngon địa phương.
“Tết chợ hải sản không mở cửa, các cháu đến chơi không đúng lúc rồi. Tháng 9 tháng 10, tầm Quốc khánh, lúc đó cua ghẹ béo nhất, các loại hải sản nhỏ đều ngon.”
“Tại bố cháu đấy, ông ấy bận quá, chỉ có tết mới có thời gian dẫn cả nhà ra ngoài chơi.”
“Người lớn bận rộn chẳng phải đều vì các cháu sao, nửa đêm dì chạy taxi thế này cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho con trai dì, nó học không tốt lắm, sang năm lên cấp hai chắc phải nộp tiền tài trợ.” Phụ nữ thường lo cho gia đình, dì tài xế càng nói lại càng kể về con trai mình. Dì đã hỏi Giang Nhất Linh sao không đi cùng bố mẹ, Giang Nhất Linh liền nói với dì ấy là mình và chị gái tham gia trại huấn luyện Olympic Toán, đến muộn hơn bố mẹ một chút, cả nhà đang ở khách sạn đợi họ.
Giang Nhất Linh mỉm cười không nói gì, cậu quay đầu lại liếc nhìn một cái, phát hiện Xán Xán đã tỉnh, liền hỏi cô bé một câu: “Có cần giấy lau mũi không?”
Xán Xán lắc đầu, mặt áp vào cửa kính xe nhìn ra ngoài.
“Dì ơi, khách sạn bố cháu đặt bên cạnh có hiệu thuốc không ạ? Chị gái cháu hơi bị cảm.”
“Hiệu thuốc à? Hình như không có, nhưng cháu hỏi lễ tân khách sạn xem, biết đâu xin được.” Dì tài xế rất nhiệt tình: “Khách sạn bố cháu đặt cao cấp lắm đấy, mới khai trương được hai năm thôi. Lúc đó xây tòa nhà nói là định xây khách sạn, người dân địa phương bên này đều vui lắm.”
“Tại sao ạ?” Xán Xán vô thức xen vào một câu, trên người cô bé đắp áo khoác của Giang Nhất Linh nên không cảm thấy lạnh.
“Xây khách sạn chắc chắn là để cho người ở chứ sao, tức là chính phủ muốn phát triển ngành du lịch ở đây đấy. Làm du lịch tốt biết bao, kiếm tiền nhanh, nhẹ nhàng hơn họ đánh bắt cá ra biển nhiều.” Dì tài xế cười hớn hở trả lời: “Cũng chỉ có các cháu từ nơi khác thích đến đây chơi thôi, người dân địa phương tụi dì nhìn cái biển này mãi cũng chán rồi.”
Taxi lướt êm ái đi về phía trước, con đường mới sửa bám trên vách đá thấp, qua cửa sổ nhìn xuống dưới, mơ hồ thấy những tảng đá ngầm thành từng mảng bị nước biển đánh vào, trăng treo cao lơ lửng, ánh trăng nhấp nhô trên biển, như vẽ nên một dòng sông nhỏ lấp lánh ánh sáng.
Xe chạy đến cuối đường, cuối cùng hai người cũng đến nơi. Ánh đèn cảnh đêm trang trí khách sạn khiến cả tòa nhà trở nên lộng lẫy. Giờ này đã hơn chín giờ tối, ngoài khách sạn chỉ còn vài cột đèn đường và tiếng sóng biển lặng lẽ bầu bạn.
“Nếu các cháu đến vào mùa hè, con đường bên này toàn là quán hải sản vỉa hè đấy. Năm mươi đồng cho các cháu ăn no căng.” Dì tài xế cất tiền Giang Nhất Linh đưa, trả lại tiền lẻ xong vẫy tay với hai người: “Hai đứa chơi vui nhé!”
Giang Nhất Linh gật đầu, cười cảm ơn tài xế, tiễn taxi đi xa xong, quay đầu nhìn Xán Xán.
Cô bé này đang nhón chân nhìn về phía dòng sông ánh trăng xa xa vẻ mặt say mê.
“Nắm chặt.” Giang Nhất Linh đưa quai cặp sách của mình cho cô bé: “Tớ đưa cậu ra ngoài là phải chịu trách nhiệm. Hai ngày này cậu nhất định phải nắm chặt cái này, không có sự cho phép của tớ không được buông ra, nghe thấy không?”
Xán Xán gật đầu, tặng Giang Nhất Linh một nụ cười thật lớn.
Giang Nhất Linh có chút không tự nhiên quay đầu đi, dẫn Xán Xán đi về phía khách sạn: “Ngày mai trời sáng tìm chỗ mua sợi dây xích chó buộc cậu lại là tốt nhất.”
Trong khách sạn không đông người, nhưng quả nhiên như dì tài xế nói, trang trí rất mới. Trong sảnh lớn ngoài bảo vệ gác cửa ra, chỉ có một cô gái, cô thấy có người vào cửa lập tức đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía Giang Nhất Linh.
“Giờ còn phòng trống không ạ?” Trên mặt Giang Nhất Linh vẫn là nụ cười xã giao thường thấy: “Tụi em cần hai phòng.”
“Có ạ, xin hỏi là phòng tiêu chuẩn hay phòng giường lớn ạ?”
“Hai phòng giường lớn.” Giang Nhất Linh nhấn mạnh một chút từ “hai phòng”.
“Xin chờ một lát.” Nụ cười của nhân viên lễ tân càng sâu hơn một chút, nụ cười này khiến Giang Nhất Linh có chút không tự nhiên. Ngược lại Xán Xán thì thần kinh thô, tuy tay vẫn ngoan ngoãn nắm quai cặp sách của Giang Nhất Linh nhưng mắt lại nhìn quanh đánh giá sảnh lớn khách sạn.
“Xin xuất trình chứng minh thư.” Nhân viên lễ tân nói với Giang Nhất Linh.
Giang Nhất Linh lấy chứng minh thư ra, Xán Xán thấy vậy thì cả người đều không ổn:”Sao cậu lại có chứng minh thư!”
“Sao tớ lại không thể có chứng minh thư…” Giang Nhất Linh lườm Xán Xán một cái.
“Chúng ta còn chưa qua sinh nhật mười sáu tuổi mà!”
Nhân viên lễ tân nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, tai Giang Nhất Linh đỏ bừng: “Cậu ngốc à, chỉ cần muốn thì chứng minh thư hay hộ chiếu đều có thể làm ngay khi mới sinh ra!”
Xán Xán lần đầu tiên nghe nói chuyện này nên có chút phấn khích: “Vậy tớ về làm liền. Là đến cục công an làm à? Làm xong có thể đi lên mạng rồi nhỉ?”
“…Quán net yêu cầu đủ mười tám tuổi mới được vào, không phải cứ có chứng minh thư là vào được.” Giang Nhất Linh bất lực muốn chết, chỉ muốn bịt miệng Xán Xán lại: “Cậu mau yên lặng chút được không, chị hai!”
Thời đó hệ thống kiểm tra chứng minh thư của khách sạn vẫn chưa hoàn thiện, nhân viên lễ tân không hề làm khó Giang Nhất Linh. Sau khi đăng ký xong liền đưa lại chứng minh thư và hai thẻ phòng cho Giang Nhất Linh bằng hai tay.
“Xin hỏi, chỗ các chị có thuốc cảm không ạ? Chị gái em hơi cảm nhẹ.” Giang Nhất Linh nhận thẻ phòng và chứng minh thư của mình, lại hỏi lễ tân.

Không ngờ chị lễ tân kia thật sự gật đầu, chị tìm một lúc, đưa nửa hộp thuốc cảm dạng gói cho Giang Nhất Linh: “Cái này là của chị, lần trước mua chưa uống hết, khá hiệu quả đấy.”
Giang Nhất Linh cảm ơn chị lễ tân lật túi chuẩn bị đưa tiền cho chị, lại bị chị cười từ chối.
Xán Xán túm lấy quai cặp sách của Giang Nhất Linh, hai người một trước một sau vào thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, chị lễ tân vẫn mỉm cười nhìn về hướng họ đi. Xán Xán nhìn Giang Nhất Linh ấn nút tầng thang máy, liền chậc một tiếng đầy ghen tị: “Cậu đúng là đến đâu cũng được lòng người nhỉ.”
Giang Nhất Linh ngay cả một cái lườm cũng lười dành cho Xán Xán, mở miệng nói giọng mang chút lười biếng: “Cậu ghen tị à?”
“Phì.”

Bình Luận (0)
Comment