Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương

Chương 63

—— Sao vậy, cuối cùng cũng nhớ ra cái lần cậu cho tôi leo cây năm xưa rồi à?
Xán Xán nhận được tin nhắn của Giang Nhất Linh, liếm liếm môi có chút ngượng ngùng. Lúc nghỉ hè là cô kéo Giang Nhất Linh vào hố trước, kết quả giữa đường mình lại bị chiếc váy xinh đẹp dụ dỗ chạy mất, để lại Giang Nhất Linh một tiểu Mage máu yếu một mình trên mảnh đất Azeroth nguy hiểm này lảo đảo nâng cấp cô đơn.
Nghĩ như vậy sao cô lại cảm thấy mình có chút có lỗi với cậu.
—— Đúng vậy, tớ sai rồi. Chú Tống mua máy tính mới, tớ định nâng cấp nhân vật Priest lên, sau này cùng cậu đi phụ bản, cày đồ!
—— Cậu lấy đâu ra thời gian chơi game, bài kiểm tra tháng của lớp chuyên làm xong chưa?
Xán Xán nhìn một lúc thấy ê răng, tờ bài kiểm tra đó hiện đang ở trong cặp sách cô, đã phát xuống từ lâu nhưng cô còn chưa động đến một chữ. Bài kiểm tra tháng của lớp chuyên khác với lớp thường, sau kỳ thi tháng giáo viên đều sẽ phát bài kiểm tra của lớp chuyên cho họ, bảo họ thử làm nhưng không yêu cầu, dù sao độ khó của tờ bài kiểm tra này khá cao, mà phần nội dung vượt chương trình chiếm một phần ba bài thi.
—— Cậu phiền chết đi được.
Xán Xán thở dài, bỏ tiểu linh thông sang một bên, học thuộc xong từ vựng thấy thời gian còn sớm nên bò xuống giường lấy bài kiểm tra trong cặp sách.
Sinh nhật mười sáu tuổi của Giang Nhất Linh vào thứ tư, Xán Xán vốn định đợi tan học sẽ tặng quà sinh nhật mình chuẩn bị cho Giang Nhất Linh, ai ngờ vừa hết tiết ba buổi sáng, Giang Nhất Linh đột nhiên chạy xuống lầu tìm cô.
Lúc đó Xán Xán đang cùng bạn cùng bàn Nhậm Tư Ưu chia sẻ cùng một gói cơm cháy vị cà ri, mặc dù không được ưa chuộng bằng vị cay, nhưng lúc đói bụng ăn vào cũng rất thơm. Thời gian giải lao ngắn ngủi, Nhậm Tư Ưu liều mạng thúc giục Xán Xán ăn nhanh, hai cô gái nhỏ suýt bị cơm cháy nghẹn đến trợn trắng mắt, chỉ chờ lớp trưởng thể dục nhanh chóng phát sữa học đường xuống để thông cổ họng.
“Lý Xán! Giang Nhất Linh đến tìm cậu!” Giọng Trạch Linh vang lên ở cửa lớp, phần lớn bạn học trong lớp đều bỏ việc đang làm, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi khai giảng lớp 10 Giang Nhất Linh đến lớp cô tìm cô, Xán Xán tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng xoa xoa vụn cơm cháy trên ngón tay, nghiêng người đi ra từ sau ghế của Nhậm Tư Ưu. Đợi cô đến cửa lớp thì Giang Nhất Linh đã bị người ta vây xem.
“Cậu có việc gì à?” Xán Xán đi tới, dùng khuỷu tay cọ cọ túi mình, xác định mình không mang khăn giấy, có chút tiếc nuối.
Giang Nhất Linh khẽ nhíu mày, đưa ngón tay định lau vụn cơm cháy bên miệng Xán Xán. Xán Xán lúng túng ngả người ra sau: “Đừng động tay động chân, có việc thì nói.”
“Đưa sữa cho cậu.” Giang Nhất Linh bực bội móc sữa học đường từ trong túi ra – vị nguyên bản: “Tớ không thể không có nghĩa khí như cậu được.”
Xán Xán vui vẻ đưa tay định nhận sữa, không ngờ tay Giang Nhất Linh lại rụt lại, móc túi lấy ra một gói khăn giấy, rút một tờ nhét vào tay Xán Xán: “Cậu còn có thể lôi thôi hơn nữa không hả?”
“Không có gì là chị đây không dám.” Xán Xán lấy khăn giấy lau qua ngón tay và khóe miệng, đưa tay giật lấy hộp sữa học đường trong tay Giang Nhất Linh: “Cậu đợi chút, tớ có đồ cho cậu.”
Nói xong, cô lập tức quay người, lại chui tọt vào phòng học. Bạn cùng bàn Nhậm Tư Ưu vẫn luôn ngẩng đầu, dùng một ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm Xán Xán, tay vẫn không quên bốc cơm cháy từ trong túi cơm cháy.
Xán Xán cúi người qua bàn học, cúi đầu móc ra một chiếc hộp nhỏ từ trong cặp sách. Trước khi rời khỏi bàn cô mắt nhanh tay lẹ bốc hai miếng cơm cháy từ túi cơm cháy trong tay Nhậm Tư Ưu ném vào miệng, vừa đi nhanh về phía cửa lớp vừa nhai nhai.
“Nè, quà sinh nhật.” Xán Xán đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Giang Nhất Linh, miệng vì ngậm cơm cháy mà giọng nói không rõ ràng: “Sinh nhật vui vẻ!”
Giang Nhất Linh cong khóe môi cười, cậu nhìn chiếc hộp trong tay lắc lắc: “Là cái gì?”
“Tự về lớp mở ra là biết.” Xán Xán dùng lưỡi làm sạch cơm cháy dính trên răng, động tác này khiến vẻ mặt cô trông có chút hài hước: “Lần sau phát sữa sô cô la tớ nhất định đưa cho cậu.”
Giang Nhất Linh gật đầu, quay người lại nhét chiếc hộp nhỏ vào túi: “Đừng quên đấy nhé.”
Xán Xán nhìn Giang Nhất Linh lên cầu thang, đang chuẩn bị quay về lớp học, bị ánh mắt của một hàng bạn học thò đầu ra cửa sổ nhìn về hướng này làm giật mình.
“Các cậu làm gì thế này?” Xán Xán ôm ngực, cảm thấy mình như bị một bầy sói nhìn chằm chằm.
Một cô gái đứng bên cửa sổ, giọng điệu phức tạp nói: “Không ngờ cậu với Giang Nhất Linh lớp A lại thân thật đấy!”
Xán Xán vẻ mặt dấu hỏi, thầm nghĩ đây không phải là lời thừa sao: “Thân… có vấn đề gì sao?”
Vẻ mặt cô gái đó thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một dáng vẻ hơi phẫn nộ: “Thân như vậy, vậy tại sao lần trước cậu không giúp Tiêu Giai Duệ chuyển thư!”
Xán Xán im lặng, chuyện này thật không thể giải thích. Cô làm sao có thể nói trước mặt mọi người rằng, không phải cô không giúp chuyển thư đi mà là Giang Nhất Linh không nhận? Đây không phải là làm Tiêu Giai Duệ khó xử sao! Chuyện này vẫn là chỉ có người trong cuộc biết thì tốt hơn, cô đâu có tư cách thay người khác vạch trần sự việc.
Cô cười gượng gạo, trốn về lớp học co rúm lại ngồi yên vị trí của mình. Mở hộp sữa uống hai ngụm xong, chuông vào lớp đột ngột vang lên. Tiết này là Hóa học, trước khi giáo viên đến lớp Xán Xán cảm thấy tiểu linh thông trong túi quần rung hai cái.
Móc tiểu linh thông ra kiểm tra tin nhắn, sau đó cô nhìn thấy 3 tin nhắn Giang Nhất Linh trong cơn tức giận gửi đến liên tiếp.
—— ???
—— Sinh nhật mười sáu tuổi của tớ cậu lại tặng tớ một quả cầu thủy tinh?
—— Cậu qua loa với tôi như vậy sao? Chúng ta còn có thể tiếp tục thân thiết được nữa không?
Xán Xán nhanh chóng ngẩng đầu, xác nhận giáo viên chưa đến liền vội vàng trả lời một tin nhắn trấn an.
—— Thiếu gia à, cậu nhìn kỹ xem, đây không phải là quả cầu thủy tinh bình thường đâu! Đây là quả cầu pha lê! Phía dưới chân đế chỉ cần lắp hai viên pin AAA, vặn công tắc lên là vừa phát sáng vừa phát nhạc, bên trong còn có tuyết rơi nữa cơ! Tớ bỏ ra tận sáu mươi tám đồng mua đấy!
Giang Nhất Linh dường như không hề vì quả cầu thủy tinh này “có thể kêu có thể sáng có thể bay tuyết” mà tha thứ cho Xán Xán. Cậu vẫn cho rằng cô gái chết tiệt này đang qua quýt với mình.

—— Cả đời tớ chỉ có một sinh nhật mười sáu tuổi, cậu tặng tớ một quả cầu thủy tinh là hợp lý à?
Xán Xán tặc lưỡi đau đầu, không biết làm thế nào mới có thể làm hài lòng vị thiếu gia này.
—— Hai chúng ta quen biết bao nhiêu năm, quà sinh nhật có thể tặng tớ đều tặng hết rồi, thực sự không nghĩ ra còn có thể tặng cậu cái gì nữa. Cậu cái gì cũng không thiếu! Tớ không thể chỉ viết một tấm thiệp tặng cậu chứ! Vậy còn không bằng quả cầu thủy tinh!
—— Tớ thiếu chứ, thiếu nhiều thứ lắm.
—— Cái cậu thiếu tớ mua không nổi! Tha cho tớ đi được không!
—— .
—— Lại sao nữa hả Mao Mao của tớ ơi!
—— Học bài của cậu đi, phiền chết đi được.
Xán Xán ôm trán không nói nên lời, thấy tiếng giày cao gót nhỏ của giáo viên Hóa học từ đầu hành lang gõ lộc cộc ngày càng gần cô đành phải nhét tiểu linh thông vào túi quần, thở dài một hơi rồi tìm sách Hóa học và sách bài tập một tiết một luyện.
Giáo viên Hóa học rất thích đi giày cao gót, dáng người không cao mà đi đường còn nhanh, thế nên tiếng bước chân có đặc điểm riêng, vừa gấp vừa vang. Cô chưa đến năm mươi tuổi, con gái vốn cũng là học sinh trường Ngoại ngữ đã tốt nghiệp ba năm trước, hiện đang học đại học ở thủ đô. Hai mẹ con chắc chiều cao vóc dáng tương đương nhau, người mẹ thỉnh thoảng sẽ mặc quần áo của con gái, điều này trực tiếp dẫn đến phong cách ăn mặc của giáo viên Hóa học cực kỳ phân liệt, niềm vui lớn nhất trong giờ Hóa học của học sinh trong lớp chính là đặt cược xem hôm nay giáo viên có lại mặc quần áo của con gái không.
Tuy nhiên hôm nay Xán Xán không có tâm trạng chú ý đến quần áo của giáo viên Hóa học, cô chau mày lật sách, Nhậm Tư Ưu bên cạnh khẽ chạm vào cô: “Sao thế?”
“Không có gì.” Xán Xán lắc đầu, tiếp đó thở dài một hơi, ngẩng đầu nghe giảng.
Giáo viên Hóa học hôm nay chắc mặc quần áo của mình, áo khoác gió mỏng bình thường, bên trong là áo phông đơn sắc: “Tuần trước phát cho các em bài kiểm tra tháng của lớp chuyên, hôm nay chúng ta sửa bài kiểm tra.”
Trong lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán, có bạn học yếu ớt giơ tay hỏi: “Cô ơi, chẳng phải nói buổi này chữa bài tập trong sách sao ạ?”
Giáo viên Hóa học không hề lay động: “Trong tờ bài kiểm tra đó có mấy câu về hợp chất kim loại, tuần trước chúng ta chưa giảng xong chương này, nên để đó chưa sửa.” Nói xong cô lại ngẩng đầu, nheo mắt cười nhìn quanh lớp: “Tờ bài kiểm tra đó không quy định khi nào nộp nên các em đều chưa làm đúng không?”
Phần lớn bạn học trong lớp lặng lẽ cúi đầu.
“Những bạn nào làm rồi giơ tay cho cô xem nào.” Giáo viên Hóa học khoanh tay, ngẩng cằm nhìn về phía mấy học sinh giỏi trong lớp.
Trong đó có cả Xán Xán.
Xán Xán rút tờ bài kiểm tra kẹp trong sách Hóa học ra, Nhậm Tư Ưu nghiêng đầu nhìn, chậc chậc hai tiếng: “Cậu thực sự làm rồi à, sao không giơ tay.”
Trong lớp không ai giơ tay, Xán Xán tất nhiên không dám giơ tay. Nếu không phải Giang Nhất Linh thúc giục cô, vốn dĩ cô cũng không muốn làm bài kiểm tra này. Tuy nhiên Nhậm Tư Ưu nói như vậy, Xán Xán cũng đành phải cúi đầu giơ tay lên.
“Lý Xán làm rồi? Chỉ có mình Lý Xán làm thôi à?” Giáo viên Hóa học bảo Lý Xán bỏ tay xuống, lắc đầu lại cười: “Các em à, haiz. Chỉ cần thi đỗ trường Ngoại ngữ thì không có học sinh nào ngốc cả, nhưng các em cũng nên suy nghĩ một chút, tại sao bạn học lớp chuyên lại ở lớp chuyên, các em lại ở lớp thường? Đợi đến lớp 11 phân ban Văn Lý, các em còn có một cơ hội nữa để lên lớp chuyên, các em muốn nắm bắt cơ hội này thì phải học hỏi Lý Xán.”
Xán Xán được cả lớp chú ý, lúc này lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra, trong đầu đầy nỗi phiền muộn – vậy rốt cuộc Giang Nhất Linh thích quà sinh nhật như thế nào!

Bình Luận (0)
Comment