Sau khi về nhà Xán Xán lập tức nói số điện thoại mới cho Lam Duyệt.
Lam Duyệt có ý với người thợ xăm gầy như cây sào kia, vin vào cớ sửa bản phác thảo hình xăm mà hành hạ người ta đến chết đi sống lại. Một hình xăm nhỏ dài bảy tám centimet mà cứ bắt người ta sửa tới năm lần.
Vừa được nghỉ đông Lam Duyệt liền hẹn Xán Xán, bảo cô đi cùng mình để giữ lại chú mèo con đó vĩnh viễn trên cánh tay.
Hình xăm mèo con rất đẹp, một chú mèo nhỏ màu đen mũm mĩm đang cuộn tròn thành cục ngủ. Đầu của chú mèo con chỉ lộ ra hai cái tai, mắt bị che bởi chóp đuôi của chính nó, trông có chút bí ẩn.
Lam Duyệt trông có vẻ ngốc nghếch gan dạ nhưng đến lúc lâm trận vẫn sợ đến mức mặt trắng bệch. Cô ấy hỏi đi hỏi lại người thợ xăm xem có đau lắm không, làm người ta phiền đến mức dọa ngược lại cô: “Rất đau, cảm giác như bị dao nhỏ rạch trên người em cả vạn nhát. Hay là em suy nghĩ lại đi?”
“Anh lừa tôi.” Lam Duyệt cũng không ngốc, bị dọa như vậy ngược lại bình tĩnh hơn một chút, cô ấy quay đầu đi như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, duỗi thẳng cánh tay cho người thợ xăm: “Làm đi.”
Máy xăm kêu vù vù, nghe mà Xán Xán thấy ê cả răng. Cô không nhìn nổi cảnh này, liền không nghĩa khí mà trốn ra ngoài, ngồi trên ghế sofa của phòng xăm, lật quyển phác thảo ra bắt đầu vẽ người.
Cô đã hứa với Hạ Xảo Xảo sẽ phục hồi những bộ đồ cosplay đó về nguyên dạng. Trước khi nghỉ, cô đã cố ý dành thời gian chạy đến câu lạc bộ Anime, tìm từng người một ghi lại hình dáng ban đầu của quần áo họ, định bụng nghỉ đông sẽ sửa xong quần áo.
Xán Xán ngoan ngoãn ngồi trên sofa, dựa theo bản thiết kế mình vẽ ra để vẽ bản rập, cô đang vẽ hăng say, không để ý có người đứng bên cạnh.
“Đường nét khá đẹp đấy, chỉ là hình dáng không chuẩn.” Người bên cạnh đứng xem một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Em chưa học vẽ bài bản bao giờ đúng không?”
Xán Xán ngẩng đầu, thấy một người thợ xăm đeo khẩu trang đứng bên cạnh, trong mắt cô vẫn còn chút mờ mịt chưa phản ứng kịp, gật đầu với người thợ xăm đó: “Vâng.”
Người thợ xăm kéo khẩu trang xuống, Xán Xán mới phát hiện ra đó lại là một người phụ nữ tóc ngắn rất ngầu. Cô ấy cười nhẹ, dùng ngón tay chỉ vào quyển phác thảo của Xán Xán: “Vẫn nên học một chút về phác thảo, tạo nền tảng sẽ tốt hơn.”
Xán Xán lần đầu nghe nói đến chuyện này, cô cúi đầu nhìn bản rập của mình, lẩm bẩm: “Đôi khi em cũng thấy mình vẽ trông kỳ kỳ, nhưng lại không biết kỳ ở chỗ nào… Học phác thảo là có thể biết sai ở đâu sao?”
“Ừm, em muốn học thiết kế thời trang, phác thảo, màu sắc các thứ là nền tảng mà.” Nữ thợ xăm ngồi xuống bên cạnh Xán Xán: “Lấy một ví dụ nhé,” cô dùng cằm chỉ vào căn phòng Lam Duyệt đang ở: “Người thợ xăm đang xăm cho bạn em ấy, anh Nham của chúng tôi, mới vào nghề được hai năm, giờ là át chủ bài của phòng xăm chúng tôi, tính tiền theo giờ. Khách còn đông hơn cả ông chủ chúng tôi đã xăm mười mấy năm rồi. Biết tại sao không?”
Xán Xán nể mặt lắc đầu: “Tại sao ạ?”
“Người ta tốt nghiệp trường mỹ thuật chính quy hẳn hoi, vẽ cái gì cũng dễ như trở bàn tay, nhập môn nhanh hơn nhiều so với kiểu bái sư học nghề như chúng tôi.” Nữ thợ xăm lại liếc nhìn quyển phác thảo của Xán Xán: “Nếu em thích thiết kế quần áo, chẳng phải càng cần học nền tảng mỹ thuật sao?”
Xán Xán nghe xong, cảm thấy người ta nói rất đúng. Cô suy nghĩ một lát, không kìm được hỏi thêm: “Vậy, chị có biết ở đâu có lớp dạy mỹ thuật không ạ?”
“Phòng vẽ thì nhiều lắm, hay là lát nữa em hỏi anh Nham thử xem.” Nữ thợ xăm nói chuyện với Xán Xán một lúc, khách đã hẹn trước đến, cô vẫy tay với Xán Xán, đứng dậy dẫn người đi.
Hình Lam Duyệt muốn xăm không lớn, đơn sắc, hình dáng lại khá đơn giản, người thợ xăm tốt nghiệp trường mỹ thuật kia chưa đầy hai tiếng đã xăm xong. Anh ta dùng gạc lau sạch dịch mô thấm ra trên hình xăm, dùng cồn khử trùng, bôi một lớp vaseline lên bề mặt hình xăm, sau đó dán một lớp màng bọc thực phẩm.
“Xong rồi.” Anh Nham xấu tính vỗ nhẹ lên lớp màng bọc, đau đến mức Lam Duyệt nhăn mặt nhíu mày. Xán Xán đứng bên cạnh Lam Duyệt, đi cùng cô ấy thanh toán tiền, cuối cùng vẫn không nhịn được, đuổi theo anh Nham hỏi một câu: “Xin lỗi, cho em hỏi chút… Nghe nói anh tốt nghiệp trường mỹ thuật ạ?”
Anh Nham đang thu dọn đồ nghề của mình, nghe vậy nhướng mày: “Trường mỹ thuật hạng ba thôi, sao thế?”
“Em muốn hỏi một chút, không biết anh có biết ở đâu có lớp dạy mỹ thuật chính quy không? Em muốn học phác thảo.” Xán Xán nghiêm túc hỏi.
Người thợ xăm suy nghĩ một lát: “Để đối phó với kỳ thi đại học à? Thế thì nhiều lắm, ngay gần đây, đường Tam Bình có một phòng vẽ đấy, em đến hỏi thử xem.”
Xán Xán gật đầu cảm ơn anh ta, sau đó cùng Lam Duyệt rời khỏi phòng xăm. Trời vẫn còn sớm, hai cô gái định bụng cùng nhau đi ăn một bát miến rồi mới về nhà. Hai người họ rẽ vào một quán ăn nhỏ gần đó, gọi món xong, xách chai Sprite thủy tinh tìm chỗ ngồi xuống.
“Sao cậu đột nhiên lại hỏi thăm lớp học mỹ thuật thế, muốn học vẽ à?” Lam Duyệt xin bà chủ cái đồ khui bia để mở hai chai nước ngọt. Ống hút nhựa mảnh dài được thả vào miệng chai, một lát sau lại lắc lư nổi lên.
Xán Xán nhíu mày: “Vốn dĩ tớ không nghĩ đến nhưng vừa rồi được người ta nhắc nên đột nhiên lại hơi muốn rồi.”
Lam Duyệt gật đầu: “Cũng nên học một chút, cậu làm quần áo đẹp như vậy, sau này chắc chắn là phải học thiết kế thời trang rồi.”
Xán Xán sững người: “Vậy sao?”
Lam Duyệt thấy cô ngẩn ra, cũng ngây người theo: “Chứ sao nữa? Sau này cậu muốn học chuyên ngành gì?”
Tương lai muốn học chuyên ngành gì? Đây là vấn đề mà Xán Xán mới học hết nửa năm lớp 10 chưa bao giờ nghĩ tới. Cô luôn cảm thấy đại học còn rất xa vời, nhưng bấm ngón tay tính toán, thực ra cũng chỉ còn hai năm nữa thôi.
“Tớ chưa nghĩ đến.” Xán Xán chọc ống hút nhựa xuống đáy chai, buông tay ra, ống hút lại bật lên: “Nếu muốn học thiết kế thời trang, thi đại học phải thi môn mỹ thuật đúng không?”
Lam Duyệt gật đầu: “Ừm, tính là sinh viên nghệ thuật rồi đó. Không chỉ phải thi mỹ thuật, điểm văn hóa còn thấp hơn các trường bình thường. Bố tớ định cho tớ mai đi học phát thanh viên, ông ấy nói tớ đi theo con đường bình thường chắc chắn không có trường nào nhận…”
Lam Duyệt líu ríu nói chuyện vui vẻ nhưng tâm trí Xán Xán đã bay đi đâu mất. Hai người ăn xong bát miến, mặt nóng bừng đỏ ửng bước ra khỏi quán ăn nhỏ. Lam Duyệt liếm liếm khóe môi mằn mặn, mũi lấm tấm mồ hôi nói với Xán Xán: “Không phải nói đường Tam Bình có phòng vẽ gần đây sao? Hay là chúng ta đến xem thử?”
Xán Xán nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, cô không có lý do gì để từ chối, thế là hai người liền thong thả đi bộ về phía đường Tam Bình.
Phòng vẽ không khó tìm, trên một tòa nhà nhỏ ở đường Tam Bình có treo biển hiệu, cách rất xa đã có thể nhìn thấy chữ viết trên đó —— Phòng Vẽ Hải Vũ. Hai người hỏi ông bác trông xe ở bãi đỗ xe, men theo lối thoát hiểm của tòa nhà văn phòng leo một mạch lên tầng bốn, đập vào mắt là hành lang dài.
Hai bên hành lang đều là cửa sổ sát đất, nhìn qua kính vào trong, phòng vẽ rộng năm sáu mươi mét vuông chật ních học sinh đang ngồi với giá vẽ.
Các học sinh quay lưng về phía cửa sổ kính, ngồi thành hình bán nguyệt vây quanh một ông lão. Ông lão đó ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, lưng dựa vào thành ghế, mí mắt sụp xuống như sắp ngủ. Lam Duyệt và Xán Xán qua cửa sổ kính có thể nhìn thấy giấy gắn trên giá vẽ của phần lớn mọi người, bức chân dung nửa người của ông lão người mẫu bị vẽ lên giấy với đủ loại hình thù kỳ quái.
“Ui, mấy người này vẽ còn không đẹp bằng cậu nữa.” Lam Duyệt chọc chọc Xán Xán, hạ giọng nói.
Dường như có người phát hiện ra họ, ngẩng đầu nhìn về phía này, Xán Xán có chút căng thẳng, cô kéo Lam Duyệt vội vàng rời khỏi hiện trường.