Giang Nhất Linh bị cô hôn cho đầy nước miếng lên mặt, cười như không cười, đỡ con ma men liếc nhìn Lam Duyệt.
Lam Duyệt thực sự cảm thấy mất mặt xấu hổ, ba người ở cửa quán bar thực sự quá thu hút ánh mắt, cô vội vàng tìm cớ chuồn mất, ném con ma men lại cho Giang Nhất Linh mặc cậu xử lý.
“Tớ còn chưa đủ tuổi theo pháp luật, bây giờ chưa thể đăng ký kết hôn được.” Giang Nhất Linh đỡ Xán Xán lên xe taxi, nhỏ giọng dỗ dành con ma men.
“Vậy, vậy tớ đợi cậu lớn.” Nước mắt Xán Xán còn chưa khô, nhưng lại ngoan ngoãn hẳn.
“Được.”
“Vậy cậu đừng để ý đến Lê Huyên Huyên được không?” Xán Xán nói rồi nước mắt lại sắp trào ra.
“Được.” Giang Nhất Linh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Người khác cũng đừng để ý, chỉ để ý đến tớ thôi được không?”
“Được.”
Thế là, đợi đến ngày hôm sau Xán Xán tỉnh rượu, cả thế giới đều biết chuyện Xán Xán muốn cùng Giang Nhất Linh đăng ký kết hôn rồi. Thái Hồng Anh gọi tới mười mấy cuộc, đến khi Xán Xán lấy hết can đảm bắt máy, lại không ngờ Thái Hồng Anh nói chuyện khác
Thái Hồng Anh nói, hai đứa còn nhỏ tuổi, đang đi học, chuyện kết hôn ít nhất phải đợi đến sau khi tốt nghiệp. Con gái đừng có hấp tấp, chuyện tối hôm qua không được phép xảy ra nữa, bà đã dặn dò Mao Mao trông chừng cô cẩn thận rồi, nếu cô còn uống say khướt nữa thì cẩn thận tiền sinh hoạt phí của cô bị cắt.
Xán Xán mặt đỏ bừng nhận ra, Giang Nhất Linh đã là bạn trai của cô rồi.
Giang Nhất Linh! Thế mà! Là! Bạn trai! Của cô rồi!
Thế nhưng chưa đầy một tuần Xán Xán đã biết được sự thật. Người ta Lê Huyên Huyên căn bản không thích con trai, từng có một người bạn gái, thế nhưng đây lại là một câu chuyện buồn khác rồi.
Giang Nhất Linh là một kẻ xấu xa, cậu lặng lẽ quan sát sự buồn bã của Xán Xán, và vào thời điểm thích hợp kích thích cô một cách thích đáng, quả nhiên đã nhận được thứ cậu muốn.
Hiện tại Lê Huyên Huyên cũng đang ở Anh, nhưng đã chuyển sang học ngành tài chính.
Xán Xán quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Lam Duyệt, đoán chừng cô ấy chắc còn chưa dậy, thế là đặt phần bữa sáng của cô ấy lên bàn, bản thân lên lầu vào phòng làm việc. Cô ngồi xuống ghế của mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
—— Hôm kia em gặp Lý Sâm rồi, anh còn nhớ anh ấy không?
Lý Sâm là đàn anh hơn San San hai khóa, cô từng rung động lần đầu vì anh. Giờ cô đã chẳng nhớ vì sao khi đó lại thích anh nữa, có lẽ vì khi ấy vừa đúng tuổi dễ rung động, mà Lý Sâm lại vừa hay xuất hiện đúng lúc đó.
Một lát sau, cuộc gọi đường dài của Giang Nhất Linh gọi đến. Xán Xán cười vui đến mức bật cười thành tiếng, định bắt máy thì lại chợt nghĩ giờ bên cậu đang là đêm khuya, cậu còn ở chung phòng với người khác, muốn gọi điện chắc phải ra tận ban công ngoài trời. Bây giờ đang giữa đông, cô sợ cậu bị cảm lạnh.
Cô nhấn cúp máy, gửi tin nhắn WeChat qua.
—— Không có chuyện gì đâu, anh về chăn nằm đi, cảm lạnh em tìm anh tính sổ.
—— Cúp máy của anh, hừ.
—— Vậy em gọi cho anh, anh cúp máy của em một lần, hai đứa mình hòa nhau nhé.
—— Con gái quả nhiên là có được rồi thì không còn trân trọng nữa.
——…
—— Đứng núi này trông núi nọ.
—— Em nào có, đừng nói bậy. Chỉ là tình cờ gặp thôi, em muốn nói không phải cái này!
—— Có anh rồi còn muốn đi ngắm đàn ông khác.
—— Dừng, dừng, dừng, em nói chuyện nghiêm túc!
—— Hừ.
Xán Xán trợn mắt một cái, dứt khoát gọi điện thoại qua. Chuyện này nếu không nói rõ ràng, e rằng Giang Nhất Linh sẽ “giở chứng”.
Điện thoại reo ba tiếng Giang Nhất Linh mới chịu nghe máy. Xán Xán không lên tiếng, đầu dây bên kia chỉ có tiếng gió và tiếng thở của Giang Nhất Linh. Giang Nhất Linh quả nhiên đã ở trên sân thượng rồi, cậu không nói gì, Xán Xán khẽ cười một tiếng.
“Có mặc ấm một chút không?”
“Hừ.”
“Nếu làm bạn trai của em bị lạnh, em sẽ tìm anh tính sổ đấy.”
Giọng Giang Nhất Linh hơi mềm xuống: “Mấy hôm nữa anh về rồi.”
Xán Xán sờ bản vẽ thiết kế của mình, thở dài: “Ừm, đợi anh về.” Cô ngẩng đầu, mày mắt tràn đầy dịu dàng: “Hôm nay em gặp Lý Sâm, anh ấy bây giờ làm ở Tập đoàn Toàn Thịnh, phụ trách mời gọi đầu tư cho khu phố nghệ thuật.”
“… Nói với anh cái này làm gì, anh với anh ta không thân.”
“Em muốn nói, anh ấy bây giờ là một nhân viên văn phòng, làm công việc không liên quan đến anime. Em nhớ lúc đó anh ấy đặc biệt thích truyện tranh, em tiếp xúc với câu lạc bộ Anime cũng là vì anh ấy. Nhưng anh ấy không làm công việc mình thích, bây giờ cũng không còn là thiếu niên tỏa sáng kia nữa, trông… khá tầm thường.”
“…”
“Em đang nghĩ, nếu không có anh có lẽ em cũng như vậy. Sống qua ngày, thi đỗ một trường trung học bình thường, miễn cưỡng vào một trường đại học tầm thường, tùy tiện tìm một công việc tàm tạm, không tìm thấy ước mơ, không có mục tiêu cố gắng, không có động lực theo đuổi cuộc sống mình mong muốn. Khả năng cao là em sẽ trở nên rất tầm thường.”
“…”
“Nhưng vì có anh, em đã sống thành dáng vẻ mình thích.” Xán Xán dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà.
“Anh không cho phép mình tầm thường,” Giọng Giang Nhất Linh nhàn nhạt vang lên: “Mà em là một phần của anh, cho nên anh cũng sẽ không cho phép em tầm thường.”
“… ” Lần này đến lượt Xán Xán không nói nên lời.
“Có phải anh rất ích kỷ không?”
“Ừm.”
“Là em tham gia vào cuộc đời anh trước, cho nên anh sẽ không vì thế mà xin lỗi em.” Giọng Giang Nhất Linh dừng lại một chút, dịu dàng đến không thể tin được: “Bên anh mười hai giờ rồi.”
Xán Xán hoàn hồn lại, ngồi thẳng người: “Muộn thế rồi, anh mau ngủ đi.”
“Ừm, tận thế vui vẻ.”
Mày mắt Xán Xán cong cong, sờ mảnh thủy tinh biển của mình đáp lại: “Tận thế ngủ ngon.”