-Cô lại tính bày trò gì nữa đây?
Thiên Yết mệt mỏi dựa vào cửa nhìn cô gái đối diện,gương mặt không chút cảm xúc.
-Trò gì?Là trò gì nè?Anh muốn chơi cái gì đây?Đừng nói cái kiểu như tôi là người có lỗi!
Song Ngư không kém cạnh giễu cợt
Thiên Yết chỉ biết cười nhạt,chỉ tại bản thân quá tin vào định mệnh của cậu và Sư Tử,nên để giờ đây bị lừa một vố bị dụ lên du thuyền.....rồi sao nữa?Ha....bây giờ tàu đang lênh đênh giữa biển.Mẹ kiếp!
-Chúng ta....đã không còn quan hệ!
Cậu chán nản thả mình xuống ghế nhìn Song Ngư.
-Anh nói y như Sư Tử.....Cô ta cũng bảo anh và cổ cũng chả còn quan hệ!
Tâm tình cậu dậy sóng,cớ sao nghe câu này có chút mất mác.
-Đừng lòng vòng nữa,có chuyện gì thì nói thẳng đi?
-Ha....bình tĩnh uống miếng nước đi,rồi tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện!
Thiên Yết thở hắt,ngón tay thon dài khuấy đều tách coffee đã nguội lạnh tựa như trái tim cậu như bây giờ.
-Anh căn bản đã yêu Sư Tử,tại sao lại vậy?Không phải cách đây không lâu....
Thiên Yết cũng không biết mình yêu Sư Tử từ bao giờ,là do kí ức mập mờ luôn dày vò cậu hằng đêm,hay là do ở bên Sư Tử cậu có cảm giác yên bình,hay thực tại Sư Tử không còn ở đây nữa,khiến cậu cảm thấy trống rỗng,tăm tối.Hốc mắt có chút đỏ khi nhớ lại chuyện của quá khứ.
-Sư Tử...thật ra lúc trước khi anh mất trí nhớ,anh và cô ấy đã yêu nhau,chỉ là do hận thù của gia tộc nên cô ấy đã lợi dụng tình yêu của anh để đạt được mục đích trả thù nhưng.....chắc ai nhìn vào cũng thấy rõ,Sư Tử đã yêu anh.Sau vụ ấy,cô ấy đã biệt tích suốt 5 năm trời,đến khi trở lại cả hai lại một lần nữa rơi vào thống khổ,bế tắc khi anh không còn chút kí ức nào cả,em đã lừa dối anh,nói rằng anh là của em,là do em ích kỉ,giữ anh bên mình.Cô ấy hi sinh tất cả chỉ vì muốn anh được hạnh phúc......và....và đứa bé mà Sư Tử mang thai.....đó....chính là con của anh.
'Xoảng'
Bàn tay run rẩy cầm tách coffee rơi xuống,tan vỡ,âm thanh dội thẳng vào tim cậu,gương mặt không chút huyết sắc,hai cánh môi cắn chặt,cố ngăn không cho nước mắt rơi ra,hính ảnh Sư Tử toàn thân bê bết máu nằm dưới sàn đất lạnh van xin cậu cứu lấy đứa bé,cậu lúc đó lại nhẫn tâm cười khẩy,gạt tay Sư Tử ra khỏi nút khẩn cấp,lạnh lùng bỏ đi mặc cho lời kêu thống khổ của cô.
Loại chuyện này cậu cư nhiên không chấp nhận được,bản thân đã quá nhẫn tâm và tồi tệ hành hạ Sư Tử tới mức thập tử nhất sinh,cướp đi bao nhiêu máu cũng như nước mắt của cô.
-Sư......
Bản thân muốn gọi tên cô nhưng có điều gì đó cứ nghẹn lại ở cổ,không có cách nào phát ra được.
-Nhưng....tất cả đã là quá khứ rồi...bây giờ sẽ có em yêu anh.
Song Ngu thu hết tâm tình của Thiên Yết vào mắt,cười nhạt,âm thanh sắc bén vang lên,Thiên Yết ngước mắt lên nhìn cô,quả thực vẫm mưu mẹo như xưa
-Đến nước này,mà cô còn làm vậy ư?
-Chả sao....với lại Sư Tử không còn sông được bao lâu đâu.À không....chỉ sống thêm 3 tiếng nữa....
Song Ngư cười gian xảo liếc mắt nhìn đồng hồ.Thiên Yết như không đứng vững khi nghe những điều vừa nghe.Cái gì mà không sống được bao lâu?Nực cười....Nhưng gương mặt của Song Ngư không có chút gì là đùa.
-Cô tính làm gì em ấy?Hả?Bây giờ em ấy đang ở đâu?
Thiên Yết kích động lao đến chỗ Song Ngư,ánh mắt đục ngầu tức giận
-Ôi ôi...thế thì nói yêu em đi.Rồi em sẽ nói cho anh biết....
Thiên Yết nhăn mặt nhìn cô,cố kiềm nén bản thân,nhìn thẳng vào mắt cô,thanh âm trầm ấm ôn nhu phát ra:
-...........................................
-------------------------------------------------
Sư Tử khó chịu khi bị trói như vậy,cố tìm thứ gì đó có thể giúp mình nhưng đều vô vọng,haizzz,rốt cục cô ta muốn làm gì chứ?Bỗng cánh cửa mở ra,ánh sáng chói vào làm Sư Tử nheo mắt lại,có một thân ảnh đang đi vào,mà thân ảnh này lại rất quen thuộc.Đang nhăn mặt khó hiểu nhưng rồi nụ cười đã nở trên môi Sư Tử,thực sự anh đã đến sao?
-Em có sao không?
Thân ảnh ấy bước tới chỗ Sư Tử ân cần hỏi.
-Không sao,mà sao anh biết em ở chỗ này vậy?Nào,mau cởi trói cho em.
Sư Tử hoan hỉ nhìn cậu đưa hai tay đang bị trói ra trước mặt nhưng cậu không có biểu hiện gì là muốn cởi,cứ cuối gầm mặt,mái tóc che phủ đôi mắt.
-Nè,Xử Nữ...anh sao vậy?Mau đưa em ra khỏi đây....
Sư Tử khó hiểu nhìn cậu
-Hâhhahaha.....đưa em ra khỏi đây sao?Mắc cười....chính anh đã đưa em vào đây bây giờ lại kêu tôi đưa em ra à?
Xử Nữ bất ngờ cười quỷ dị nhìn Sư Tử.
-Anh làm sao vậy?Anh đang đùa em sao...nào,đừng đùa nữa....
-Nhìn mặt anh giống đang đùa không?Anh đã chờ giây phút này lâu lắm rồi....diễn suốt thời gian thực sự rất mệt.
-Anh nói cái gì?Diễn?Mọi chuyện là sao?
-Em muốn biết....ok...anh sẽ đặt cách kể cho em nghe một bí mật.Thực ra...người mà gây ra tai nạn cho em và Thiên Yết...chính là anh,là anh đây....Ban đầu anh muốn giết hắn ta luôn nhưng có em theo nên chỉ ' nhẹ nhàng' vậy thôi!Mất trí nhớ cũng tốt...và anh cũng biết được Song Ngư đã yêu đơn phương hắn lâu rồi nên chính anh đã bắt cô ta nói rằng mình là vợ chưa cưới của hắn...Hâhhah....thế mà hắn cũng tin,đúng là ngu ngốc.Chính anh cũng bắt ép ông nội gả em cho hắn,để hắn đối xử với em nhiw vậy để em sáng mắt ra người yêu em thực lòng chỉ có anh thôi.Và....chính anh cũng là người nói với hắn đứa bé em mang trong bụng là con của EM VÀ ANH.
Sư Tử hai mắt mờ dần,nước mắt vô thức rơi xuống tan vỡ vào không trung,trái tim gần như không còn đập nữa,cả người run rẩy,sự thật này cô căn bản không thể tin,Xư Nữ suốt thời gian qua đã rất tốt mà,tại sao lại biến thành con người như vậy?
-Không đúng,ANH NÓI DỐI!!!!THỰC SƯ KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY?XỮ NỮ....MAU NÓI LÀ ANH ĐANG ĐÙA ĐI......
-Chấp nhận đi,tất cả đều là sự thật!
Xử Nữ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô,gương mặt vô huyết vô lệ
-Tại sao...tại....tại...sao?TẠI SAO LẠI LÀM NHƯ VẬYYYYY?
Sư Tử hét lên,cô thực sự đa không tin bất cứ điều gì?
-Tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để có được em!
P/s:Hello mọi người!️️️Lâu quá rồi không gặp?Có ai nhớ tui không?Hahahaha....Thời gian qua tui đã xoá wattpad để tập trung cho việc học hơn....bây giờ thì rảnh rỗi rồi....Mong mọi người hãy đón đọc những chương cuối cùng của truyện!Yêu thương nhìu ạ