Sư Tử hai mắt ửng đỏ,ảm đạm,vô hồn hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài là cả không gian xanh mát của khuôn viên bệnh viện.Đáng lý ra nếu nhìn như vậy sẽ khiến con người ta cảm thấy thoải mái nhưng đối với Sư Tử trong mắt chỉ toàn là máu,máu chảy ra từ tim.
-Sư Tử
Không nhìn cũng biết là ai,chất giọng trầm khàn đặc trưng.
-Chuyện của Xử Nữ....
Hai từ ' Xử Nữ' vang lên như dội thẳng vào tim cô,nước mắt vô thức rơi tan vỡ vào không trung.Cô căn bản không thể chấp nhận được sự thật này,không thể tin là Xử Nữ thực sự không còn ở bên cô nữa,không còn nghe giọng nói ấm áp,nụ cười ôn nhu,sự ân cần chăm sóc,....
-Là do tôi,là do tôi hại chết anh ấy!Tất cả là do tôi!
Sư Tử bật khóc,tự dày vò chính bản thân mình.Thiên Yết đau khổ nhìn cô,nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,hôn lên mái tóc:
-Không phải là do em,đừng tự trách bản thân mình!Em không có lỗi!
-Là lỗi do tôi,DO TÔI HẾTT!
-Em đừng như vậy,tôi đau lòng lắm!Em nghĩ Xử Nữ nhìn bộ dạng của em bây giờ mà yên lòng được sao?
-...
Sư Tử yên lặng nhìn Thiên Yết,y chỉ bị thương ngoài da,ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn cô,ánh mắt chân thành,không chút pha tạp.
-Em đã hứa với Xử Nữ phải sống hạnh phúc,vui vẻ và luôn luôn khoẻ mạnh thì nên thực hiện đi!Đừng để cậu ta phải phiền lòng.
-Hạnh phúc?Tôi bây giờ như phế vật vậy,không ai cần,không ai quan tâm,không ai yêu thương thì có gọi là hạnh phúc không??Hả??
Sư Tử cười nhạt,mất Xử Nữ cũng đồng nghĩa mất tất cả,không hạnh phúc,không vui vẻ.Nhưng...nếu mất đi Thiên Yết thì chẳng khác nào là mất luôn Sư Tử,thử hỏi mất đi nguồn sống của mình thì sống được à?!?
-Tôi cần em!
Không nhanh không chậm,lời nói vang thẳng vào tai Sư Tử,ha,lại đùa!
-Đừng nói mấy lời không thành thật đó!Chẳng phải chúng ta...
-Tôi nói tôi cần em!
Đồng tử mở to nhìn cậu,kinh ngạc,cậu nói là cậu cần cô,tin được không?Nhưng mà gương mặt Thiên Yết quả thực không chút giả dối!
Tâm trí vẫn đang rối bời thì bất chợt vòng tay to lớn ôm chặt cô vào lòng,hôn phủ khắp gương mặt xinh đẹp của cô!
-Tôi thực sự rất cần em,em không tin cũng không sao nhưng mà tôi rất rất cần em!Tôi không hiểu tại sao lại như thế?Từ khi để em rời xa thì mỗi ngày của tôi đều là ngày nắng tắt,thiếu em,nói thật tôi không sống nổi!
Sư Tử trong lòng cậu không ngừng run rẩy,nước mắt rơi càng một nhiều,cô không dám đưa tay ôm chặt cậu bởi cô sợ lỡ đâu chỉ là ảo ảnh,chạm vào sẽ biến mất,nên chỉ muốn lưu giữ khoảng khắc này!
-Cho tôi một cơ hội,một cơ hội yêu em,xin em!!!
Sư Tử rung động nhìn cậu,khẽ đưa tay chạm vào gương mặt cậu,người con trai mà cô yêu thương....
-Tôi....có thể tin anh chứ?
-Xin lỗi em,bảo bối,thực sự xin lỗi em,vạn lần xin lỗi em.Là do lúc trước tôi ngu ngốc,không nhận ra tình cảm mình dành cho em,đến lúc nhận ra thì đã quá muộn!Tôi voi tình tổn thương em,liên tục lăng mạ em,hàng hạ em....tôi thực sự sai rồi!
Sư Tử thở dài nhìn Thiên Yết,cậu thực sự khóc rồi,ngay từ đầu cô đã không hề hận hay ghét gì cậu hết,đúng là tình yêu làm mờ đôi mắt.Rất muốn nhào vào vòng tay cậu,muốn cùng cậu đi hết quãng đường này,muốn cùng cậu cùng tiến vào lễ đường thành hôn,nhưng mà trong thâm tâm cô lại không muốn trả ơn tình cảm của Xử Nữ như thế,cậu thực sự đã hy sinh rất nhiều cho cô.Khẽ ngăn nước mắt,cắn răng,rồi khẽ lau nước mắt cho cậu:
-Tình yêu của đôi ta đến đây là vừa đủ,còn lại chẳng nhiều cũng chẳng ít,đủ để lãng quên.Khoảng cách đôi ta đến đây cũng vừa đủ,không đủ cho một cái ôm,không còn tranh cãi ồn ào.Chuyến đi của đôi ta đến đây cũng vừa đủ,nhân lúc mà chưa tới chân trời góc bể thì nên dừng lại!Anh không cần nhớ những điểm tốt của em,không cần bận tâm đến cuộc sống của em,em có thể tự chăm sóc bản thân mình tốt thôi!
Đúng,sau tất cả,Sư Tử muốn kết thúc trò chơi ái tình này bằng hai từ "VỪA ĐỦ"
-Em nói như thế chính là không tha thứ cho tôi sao?
Thiên Yết đau lòng tiếp thu từng lời từng lời của Sư Tử,tâm trí nhanh chóng sắp xếp được chuyện gì sắp xảy ra!Kết thúc thật rồi!
-Xin lỗi....Thiên Yết!
Sư Tử,em là hạnh phúc mà tôi không bao giờ có thể với tới.Hoá ra hai chúng ta gặp được nhau chỉ là sự cố.Hoá ra YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU không giống nhau.Tôi sẽ dùng thời gian tự liếm lấp đi nỗi đau này!Hai người xa lạ quen nhau rồi yêu nhau đến lúc chia tay lại trở về hai người xa lạ vô tình lướt qua nhau!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
3 năm sau
-Nè nè,nghe tin gì chưa?Chủ tịch của chúng ta sắp kết hôn đấy?
-Cái gì?Kết hôn?Chẳng phải bạn gái còn chưa có sao?
Hàng loạt nhân viên trong công ty Thiên Yết nháo nhào cả lên vì chủ tịch mặt than của họ sắp lên xe bông.Ôi!Cô nào mà có phúc thế????
-Tin đồn thôi mà?Có phải thật đâu?
-Úi giời!Báo chí đăng tin ầm ầm thế đấy?Không tin thì thoii?
-Đúng đấy,con người như chủ tịch của chúng ta mà kết hôn thì thật là kinh động cả nước!
-Mấy người biết gì mà nói?Tui nghe nói chủ tịch suốt 3 năm qua đang chờ một người con gái!Cho nên mấy cái báo lá cải này không đáng tin!
Bla....Bla.....Bla......Và sau đó là một trận ồn ào giữa những người tin và những người không tin!
Còn nhân vật chính của cuộc cãi vã này ngay từ sáng sớm đã lái xe tới nơi mà cậu tự gọi là thiên đường của mình!Đây là một nơi bí mật của cậu và người đó.Chỉ hai người biết!
Còn chuyện kết hôn,là giả thôi!
Làn gió lành lạnh ban sớm thổi nhẹ làm phần tóc cậu rối lên,cho hai tay vào túi áo,khẽ hít một hơi thật mạnh rồi thở ra!Thiên Yết mệt mỏi ngồi xuống ghế đá gần đó ngã đầu ra sau ngắm những cánh hoa đào đang rơi lả chả.Một khung cảnh tuyệt đẹp,đẹp đến mức nao lòng.Hồi ức trong Thiên Yết lại dần dần hiện ra lần đầu tiên cậu đưa Sư Tử đến nơi này!
-Nào nào,nhắm mắt lại!
Thiên Yết đưa tay bịt mắt người con gái trước mặt cẩn thận từng bước dắt cô đi.
-Anh tính làm trò gì mờ ám à?
-Ayo,Sư Tử,lại nghĩ ngợi linh tinh!Cứ đi rồi biết....
.
.
-Tới chưa?
Sư Tử phụng phịu lên tiếng
-Rồi rồi,1,2,3....Thấy sao?
Thiên Yết bỏ tay ra,Sư Tử từ từ mở mắt,wow,một khung cảnh thật đẹp,thật lãng mạn,cánh hoa rơi,rất nhiều khiến cho cả người cô mới có đứng tí xíu mà hoa rơi dính khắp cả người!
-Bảo bối,em là người đầu tiên và là cũng người cuối cùng mà anh muốn đưa đến đây!Anh không giỏi trong cách biểu đạt tình cảm này,cũng không giỏi nói lời ngọt ngào,em có thể hiểu cho anh không?Anh sẽ cố gắng làm điều gì tốt nhất cho em!Anh.....
Chưa để cậu nói hết,Sư Tử đã ngăn bằng một nụ hôn.Cả hai say đắm trong nụ hôn rất sâu,như thể đây là lần cuối cùng được hôn!
-Đồ ngốc!Em yêu anh!
-Anh yêu em!
.
.
-Thiên Yết.....
Giọng nói trong trẻo kéo cậu về thực tại,khẽ cười,không xoay đầu lại,cũng có thể biết đó là người con gái mà cậu hằng đêm đều thấy trong giấc mộng!
-Đồ ngốc.....
Cậu nhẹ nhàng thốt ra,rồi đứng dậy đi về phía cô.
-Chào em,Sư Tử!Đã lâu không gặp!
-Chào cái quái gì?Chuyện kết hôn là sao?Anh hết yêu tôi rồi à?
Sư Tử tức giận nhìn con người đang cười sáng lạng trước mặt mình,thực là muốn phang cho rụng hết răng.
-Bảo bối,đã lâu không gặp,đừng nóng!
Thiên Yết thấy dù cô có tức giận thì trong mắt cậu chả khác gì con mèo xù lông thôi!Ôm cô vào lòng,khẽ xoa đầu cô.
-Không làm như thế thì bao giờ em mới xuất hiện!
-Anh....hỗn đản!
Phải,3 năm trước,đúng là Sư Tử muốn kết thúc một vòng luẩn quẩn trong trò chơi tình yêu này là để mở ra một bắt đầu mới,một cuộc sống mới,một tình yêu mới!Và cả hai hứa với nhau sau này có gặp lại thì hãy như lúc đầu,lúc mới yêu nhau,lúc chưa có sống gió gì hết,không thù hận,không kẻ thứ 3,không như người dưng!
-Nào,ngoan.....
-Không biết,anh đi mà giải quyết tin đồn đó đi!
-Giải quyết làm gì cho mệt?Chi bằng.....Biến nó thành sự thật thôi,cô dâu của anh!
Thiên Yết cuối xuống hôn lên gương mặt đỏ ửng của cô,thì thầm vào tai cô:
-Tôi yêu em!
[HOÀN]
P/s:Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng tôi đi hết câu chuyện này!Thật ra là định kết thúc SE cơ nhưng mà thấy sao sao á cho nên không nỡ a~Thật sự rất xin lỗi vì ra chap như rùa bò!!!Haha,lười lắm nha!Một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ và theo dõi bộ truyện này!️️️️️
À mà,mọi người hãy đánh giá toàn bộ câu chuyện một cách chân thật nhất nhé!Để tôi rút kinh nghiệm nhìu hơn!Cảm ơn rất nhiều!