Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết

Chương 9

Edit: jena

Vào giờ ăn cơm, người ăn trong nhà hàng khá đông.

Cảnh Tây đuổi những người tọc mạch trước cửa đi rồi chốt cửa lại, lại giúp giám đốc Đoạn thiết lập thêm một tầng cách âm.

Nhân viên nghiên cứu cùng cộng sự đồng loạt nhìn về phía giám đốc Đoạn, trong lòng "đm" một hàng dài. Cái gì mà sức hấp dẫn kém hay khả năng khống chế kinh người, chỉ vừa gặp mặt đã ò í e báo động to như thế, chắc chắn là muốn nuốt con người ta vào bụng rồi!

Sắc mặt của giám đốc Đoạn vẫn không thay đổi, nhìn mọi người bằng ánh mắt đã hòa hoãn hơn một chút.

Cũng may trời không tuyệt đường sói*, có khứu giác nhanh nhạy giúp đỡ, hắn xoa xoa mũi, đôi mắt trấn định nhìn: "Tôi ngửi thấy một chút mùi máu tươi, trên người cậu có thương tích gì à?"

*thiên vô tuyệt lang chi lộ =))) đây là bản gốc, thực sự anh Đoạn là một con sói đói đang rình mồi

Cảnh Tây nhướng mày, nhìn xuống ngón tay út bên tay phải của mình.

Trong đám anh em chí cốt "ăn chơi trác táng" có một tên mắc một căn bệnh, chính là thích chơi dao, hôm nay cậu vui vẻ nên đã mượn chơi một chút.

Gen cấp S, tố chất thân thể phi thường cường hãn, một con dao nhỏ căn bản không thể cắt được da của cậu. Cậu ỷ vào khả năng phòng ngự cao, xoay dao đến cao hứng, cuối cùng không chú ý mũi dao đâm trúng tay, lúc này mới ý thức được mình chơi ngu rồi. Lúc ấy không cảm thấy đau gì, thậm chí còn chẳng cảm nhận được là có máu chảy, hiện tại máu trên vết xước cũng đã khô rồi.

Đoạn Trì: "Nửa tháng này tôi cũng không uống máu của cậu, có lẽ có chút dính líu."

Câu từ có ý tứ, vòng tay báo động cho hắn, hắn cũng cố gắng khắc chế bản thân, hiện tại tiếng chuông đã ngừng lại.

Cảnh Tây "ồ" lên đã hiểu, vô cùng thoải mái kéo ghế ra ngồi xuống, nghĩ thầm nếu không phải đã biết hắn ta trên đường đến đây đã hú còi hai lần cậu đã thực sự tin lời hắn rồi.

Nhân viên nghiên cứu rót một ly nước trái cây đưa cho cậu: "Chúng tôi cũng giúp cậu gọi vài món rồi, cậu còn muốn gọi thêm gì không?"

Cảnh Tây nhìn nhìn, cười nói: "Không cần, các anh đã gọi những món tôi muốn ăn rồi."

"Ồ, thật à?" Nhân viên nghiên cứu và giám đốc Đoạn là người chung một tộc, thực ra chỉ hỏi cậu cho phải phép mà thôi.

Nếu không phải có giám đốc Đoạn đang ngồi trong phòng, anh cũng sẽ không hỏi thêm, dù gì khi nãy ngài ấy cũng đã gọi bốn món muốn ăn rồi.

Kết quả không nghĩ đến, Cảnh Tây lại cũng muốn ăn bốn món giống với giám đốc Đoạn!

Cũng quá mức trùng hợp rồi, đồng nghiệp bên cạnh cũng phải nói thêm: "Bốn món này là do giám đốc Đoạn gọi đấy, xem ra khẩu vị của hai người rất giống nhau nha."

Đoạn Trì cũng có chút ý muốn nhìn cậu một cái.

Cảnh Tây vờ như không thấy, thiên chân vô tà* nhìn mọi người cười cười, chuyên tâm uống nước trái cây.

*thiên chân vô tà (天真无邪): ngây thơ trong sáng

Đồ ăn được đem lên, vài người vừa ăn vừa trò chuyện, nhanh chóng nói đến chủ đề chính.

Cảnh Tây biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Về đề nghị của tôi ở thế giới thực tế ảo, giám đốc Đoạn đã nghĩ kỹ chưa ạ?"

Nhân viên nghiên cứu cùng đồng nghiệp không hẹn mà cùng nhau hướng ngón tay cái về phía cậu.

Bọn họ cảm thấy rằng giám đốc Đoạn đại khái sẽ không đồng ý phương thức gặo gỡ "dần dần kéo dài", sẽ chủ động yêu cầu bọn họ phối hợp ở bên trong, tranh thủ chuẩn bị vài bài diễn văn thay phiên nhau làm hai bên đều vừa lòng.

Nhưng mà Đoạn Trì lại gật đầu: "Tôi không có ý kiến, nhưng tôi cảm thấy không cần quy định cụ thể ngày tháng, tôi bình thường đều khá bận, thường xuyên đi công tác, chúng ta vẫn nên tùy ý mà gặp nhau."

Cảnh Tây vừa nghe xong liền biết hắn muốn chơi trò "trời đẹp quá lại ngẫu nhiên gặp được em trên đường".

Không sao, cậu vẫn còn cộng sự nhỏ bên cạnh có thể hỗ trợ, cảm thấy không có áp lực lớn, vẻ mặt đơn thuần đáp: "Vậy tốt rồi."

Như thế này là xong?

Kịch bản ban đầu của nhân viên nghiên cứu cùng đồng nghiệp chưa gì đã bị hai người trước mặt xé rách, thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại.

Thế nhưng hai bên đều đã đồng ý, sau này trừ kiểm tra thân thể định kỳ cùng đề phòng một vài tình huống cực đoan, cơ bản họ không cần lo lắng gì nữa.

Hai người vì thế chỉ dặn dò vài câu rồi kết thúc đề tài.

Nhân viên nghiên cứu rốt cuộc không cần phải đi theo giám đốc Đoạn nữa, sau khi ăn xong vô cùng vui sướng cùng đồng nghiệp chạy như bay.

Vẫn còn hai người ở lại nhìn nhau.

Đoạn Trì: "Cậu tính trở về như thế nào?"

Cảnh Tây: "Ngồi xe công cộng là được."

Từ chỗ này cách nhà họ Ất hai con phố, ban đầu cậu cùng người nhà đến đây, bây giờ gặp tình huống này, cậu chỉ có thể tự mình đi về.

Đoạn Trì: "Tôi chở cậu về nhé?"

Cảnh Tây từ trước đến nay có cơ hội hưởng thụ sẽ hưởng thụ, không hề câu nệ, sảng khoái đồng ý.

Hai người ngồi đối diện nhau trên máy bay, cửa bên cạnh từ từ đóng lại, tạo thành một thế giới nhỏ chỉ có hai người.

Tâm tình Đoạn Trì vui sướng tim hồng bay phấp phới, nhưng vẫn như cũ một mặt bình tĩnh: "Việc trong nhà cậu tính giải quyết như thế nào?"

Cảnh Tây: "Tôi bị đuổi khỏi nhà rồi."

Đoạn Trì thấy cậu không thèm để ý, nghĩ lại cậu lúc đó hoàn toàn là chủ động làm trò, đáy mắt không che giấu vui thích: "Vậy có chỗ ở chưa?"

Cảnh Tây: "Có rồi."

Đoạn Trì "ừ" một tiếng: "Tôi nghe nói cậu là sinh viên của Cách Trách. Cậu học gì ở đó?"

Cảnh Tây nghĩ thầm thật biết chọn đề tài để nói quá, cậu không biết.

Sinh viên ưu tú đại học Cách Trách alo cho cộng sự nhỏ, lúc này mới biết mình học ngành tài chính.

Cậu có thể cùng người khác nói chuyện rất dễ dàng dù đối phương có là ai đi chăng nữa. Đoạn Trì lại là một con cáo già trong kinh doanh, cùng người khác giao tiếp đã đạt trình độ lão luyện, hiện tại còn muốn kéo gần quan hệ của cả hai, vì vậy không khí không tẻ nhạt mà rất ấm áp.

Tay Cảnh Tây gác trên tay vịn, cậu nhạy bén phát hiện ra ánh mắt đối phương thường dính trên đầu ngón tay mình, thành thật khuyên hắn: "Viện nghiên cứu có máu của tôi, nếu anh thực sự nhịn không được thì nên đi uống một giọt đi."

Giám đốc Đoạn bị phát hiện cũng không hề mất tự nhiên: "Vì khứu giác hơi nhạy, có thể dễ ngửi được mùi máu tươi."

Hắn hơi khom lưng lại: "Ngửi thấy suốt một đoạn đường dài, tôi xác thực có chút chịu không nổi. Nếu không thì hiện tại cậu có thể cho tôi một giọt được không?"

Cảnh Tây nhìn hắn, tay giơ ra: "Anh cắn đi."

Đoạn Trì không nghĩ đến cậu có thể thoải mái như vậy.

Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nắm lấy bàn tay trước mặt mình, rũ tầm mắt nhìn vào vết thương mờ nhạt trên ngón tay út, hạ một nụ hôn xuống.

Răng nanh nhô ra, chạm vào làn da mềm mại bên dưới dò xét, đầu lưỡi cong lên, nhanh chóng nuốt xuống vị ngọt thơm ngon.

Cảm giác sung sướng trong phút chốc lấp đầy toàn thân, hô hấp của hắn trở nên căng thẳng, ảo tưởng đè người trước mặt xuống đất thượng làm* bùng nổ trong đầu. Hắn muốn cả hai hòa quyện vào nhau thành một thể, vĩnh viễn không bao giờ tách ra.

*ò í e ò í e ò í e xin lão sói đói thu liễm nội tâm ò í e ò í e ò í e

Nhưng hiện tại chưa đến lúc, không thể hấp tấp nôn nóng đem người dọa chạy.

Hắn rũ mắt xuống, giấu đi khát vọng xâm lược vào bên trong.

Cảnh Tây không thấy đau, chỉ thấy ở miệng vết thương hơi nhột, an ủi chính mình bị một con chó liếm liếm là được.

Cậu muốn phân phó cho cộng sự nhỏ nhìn thử xem uống một giọt máu như vậy thì kích thích tố của người đối diện có thay đổi gì không, đột nhiên phát hiện vòng tay của hắn không vang chuông báo động, trong lòng nhảy dựng.

Một đường đi này hắn thân là một giám đốc hàng thật giá thật, thế nhưng di động cũng không báo một tiếng nào. Cậu hỏi hệ thống nhỏ: "Ngươi còn ở đó định vị giúp ta không?"

Hệ thống nhỏ biu biu thật tình đáp: "Thưa không. Chẳng phải hắn đang ngồi trước mặt ngài sao?"

Dù gì nó cũng là một hệ thống năng lượng, từ trước đến nay chỉ sợ chết máy, không sợ hết pin, muốn tỉnh liền tỉnh, muốn làm việc liền làm việc.

Hệ thống nhỏ xem xét lại định vị, phát hiện một sự thật: "... Tín hiệu của hắn, không có."

Cảnh Tây nhớ đến ở nhà hàng Đoạn Trì có đến WC một chuyến, khẳng định tám phần đã đem vòng tay hỏng tháo ra, tức khắc cảm thấy cả người mệt mỏi. "Anh uống đủ chưa?"

Đoạn Trì kìm nén khát vọng bùng nổ buông tay ra, ánh mắt thâm thúy: "Đủ rồi, cảm ơn cậu."

Máy bay chậm rãi đáp xuống, Cảnh Tây cởi bỏ dây an toàn, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi quay đầu rời đi.

Chuyện ở lâu đài kia có quá nhiều thứ cần xử lý, người thân cũng không có trở về, hệ thống AI như cũ còn nhận người. Cậu đến an ủi chúng nó một chút, sờ đầu quản gia truyền chút tiếc hận, thu thập vài đồ vật đơn giản rồi lái xe thể thao đến nhà cũ của Chu gia.

Rảo bước lên phòng, cậu alo cho cộng sự thiểu năng của mình, dò hỏi về cái bug tiếp theo.

Hệ thống nhỏ không hề thiểu năng nhanh chóng báo cáo: "Trước mắt còn lại 1041 chỗ bug, bug tiếp theo là ở sân trường đại học..."

"Từ từ," Cảnh Tây nói, "Ý ngươi đây là các bug có sự liên kết với nhau?"

Hệ thống nhỏ: "Là vầy nha, nữ chính cùng tên người yêu cũ kia không chia tay, tiếp theo tại đây sinh ra bug đều sẽ được ghi chép lại. Hiện tại bọn họ chia tay rồi, vì vậy bug theo tình huống đó cũng bị loại bỏ."

Cảnh Tây gật đầu đã hiểu, trong lòng tung pháo bông vui vẻ.

Cậu suy nghĩ một chút lại hỏi: "Thế giới này bị thay đổi ở điểm nào?"

Hệ thống nhỏ: "Là một cơn bão cát xưa nay chưa từng có."

Bộ phận xuyên thư gặp trục trặc, một luồng năng lượng lớn bị dao động, mỗi thế giới đều gặp những tai họa khác nhau, ở nơi này chính là sự phát sinh của □□*

*cả bản raw nó cũng là hai cục hình vuông trống không đó, không hiểu là gì

Một cánh bướm nhỏ đập xuống có thể tạo ra một cơn bão lớn, huống chi là một cơn bão cát.

Có người chết, có người tị nạn tha hương, có người ngoài ý muốn kết thân thêm bạn mới,... Mỗi một sự kiện hướng ra ngoài khuếch tán lớn hơn, từ từ ảnh hưởng nhiều người hơn, tạo thành 1048 bug lỗi.

Bọn họ ở nơi này sửa bug đầu tiên vì bởi cơn bão kia mà cha nữ chính không phải đi công tác, dẫn đến việc cũng không bị hôn mê, cuối cùng là dẫn đến nữ chính cũng tên người yêu cũ không chia tay.

Hệ thống nhỏ: "Bug tiếp theo cũng có quan hệ trực tiếp tới cơn bão này. Có hai học sinh gặp họa ở khu cư trú, không thể thi đậu vào đại học Cách Trách, họ là nguyên nhân gián tiếp giúp cho nam nữ chính gặp nhau. Hiện tại ngài phải tìm cách để cho họ gặp nhau."

Cảnh Tây nghe xong không chút hứng thú: "Nếu chỉ muốn gặp nhau thì gặp nhau đi, cần gì thêm cái địa điểm "sân trường đại học" làm gì cho phức tạp?"

Hệ thống nhỏ biu biu phản bác: "Làm sao được! Cách Trách là đại học hàng hiệu, khuôn viên cực kỳ lớn, có mấy người học ở đó bốn năm còn không gặp hết được."

Cảnh Tây: "Không có việc gì đâu, ngươi tin tưởng nam chính nữ chính chút đi."

Hệ thống nhỏ oe oe: "Không thể đâu! Bug vận hành khi nữ chính không chia tay, kéo đến không thể gặp được nam chính, trực tiếp quăng mối quan hệ của hai người vào sọt rác, hậu quả tiếp theo không cần nói."

Cảnh Tây nghĩ thầm chuyện này hẳn là dễ dàng, cởi áo sơ mi ra vào phòng tắm tắm rửa.

Đoạn Trì lúc này đã trở về biệt thự của mình ở Khâu Tự.

Vừa xuống xe liền thấy ba thanh niên tuấn lãng cao lớn ra đón. Người ở giữa cả ba lớn lên cùng hắn có hai, ba phần giống nhau, chính là cháu trai của hắn, tên là Đoạn Tu Văn, hai người còn lại là tiểu bối.

Ba người đều là Dị Lang, thành tích từ nhỏ đến lớn vô cùng ưu tú, hiện tại đã thi đậu vào đại học Cách Trách.

Hắn muốn cho cháu trai thử quản lý chi nhánh công ty bên này, vì vậy nghỉ hè đã đem người đến đây. Gia đình hai đứa nhóc còn lại cũng có sản nghiệp bên này, cũng theo đến để thực tập.

Hôm nay là cuối tuần, bọn họ không cần đến công ty, ở nhà đợi hắn về.

Kỳ thực cho dù là trong thời gian làm việc, bọn họ cũng không thể chú tâm làm việc vì ai cũng biết Đoạn Trì muốn gặp mặt thiếu niên kia. Tuy biết rằng chú của mình rất mạnh, nửa tháng qua vòng tay cũng không hú còi báo hiệu nhưng bọn họ vẫn là có chút lo lắng, sợ xảy ra biến cố.

"Chú, như thế nào rồi?"

"Gặp mặt xong có thay đổi gì không?"

"Cháu nghĩ rằng chú không cần gặp đâu, nửa tháng qua chú vẫn sống tốt mà, cứ chậm rãi từ từ không gặp nhau là ổn rồi!"

Đoạn Trì không trả lời mà ném cho họ một câu: "Chuyển trường hoặc chọn học lại, chọn một trong hai."

Ba con sói con: "...Dạ?"

Đoạn Trì: "Bé con nhà ta học chung trường với mấy đứa."

Ba con sói con nghe hai tiếng "bé con" phát ra từ miệng của chú mình ngây ra như phỗng.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ có thể làm gì bây giờ?

Có chuyện gì đó sai sai!

Phản ứng của sói con lớn thứ hai là chính chú là người dạy chúng ta ý chí kiên định, không thể khụy ngã trước dục vọng nông cạn, kết quả bây giờ chú lại cùng người ta thỏa hiệp sao!

Vài giây sau, sói con lớn thứ ba phản ứng chính là đm bọn hắn thế nhưng học chung trường với tên sát sói!

Viện nghiên cứu sớm đã gửi qua tin tức nhắc nhở, nói cho bọn họ biết rằng thể chất của thiếu niên kia vô cùng đặc thù, hi vọng họ có thể chú ý một chút.

Dị Lang như bọn họ vào ngày lễ tết ngoài hi vọng người nhà đều khỏe mạnh thì ước mong lớn nhất chính là cả đời có thể an tĩnh làm một sói độc thân tốt đẹp, ngàn vạn lần không muốn xui xẻo đụng trúng "cái vị kia".

Vì vậy sau khi nhận được tin tức, ba người mỗi ngày đều kiên trì một đường đi từ nhà đến công ty, không dám đi dạo lung tung.

Mà hiện tại, Đoạn Trì lại nói bọn họ cùng "cái vị kia" là bạn cùng trường!

Chuyển trường, nhất định phải chuyển trường! Nếu không thì đi học chính là đi tìm đường chết!

Hệ thống nhỏ vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh của nam chính, lập tức nắm bắt được tin tức quan trọng.

Cảnh Tây vừa bước chân vào nhà tắm liền nghe nó gào lên huhu, lười biếng ném ra một chữ: "Nói."

Hệ thống nhỏ bi thương ngược dòng sông: "Chủ nhân ơi nam chính không muốn đến trường học nữa!"
Bình Luận (0)
Comment