Edit by Link ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Khóe miệng Phong Tố Cẩn mím lại không lên tiếng, chỉ là sắc mặt rất trầm.
Thực ra lúc nhỏ cô và Lữ Tây Viêm thường xuyên gặp nhau, lúc lên tiểu học anh ta còn bảo vệ cô. Khi đó Lữ Tây Viêm là trùm đánh nhau, là đứa trẻ khiến trường học đau đầu nhất. Có lẽ Lữ Tây Viêm không nhớ rõ nhưng người bảo vệ cô lúc ấy, cô nhớ rõ.
Trước tám tuổi cô không có bất kỳ ký ức gì, sau tám tuổi ký ức liền vô cùng rõ ràng. Bất quá hai năm sau cô cũng chỉ có thể học tiểu học phổ thông mà Lữ Tây Viêm vẫn tiếp tục trong học tiểu học quý tộc, từ đó cũng không còn gặp nhau.
Cô nhớ tới phần ký ức này, lúc trước cô bị trường đại học khai trừ, thời điểm cô chật vật nhất, Phong lão phu nhân đã muốn bán cô để giành một chút lợi ích, lúc đó cô bị ép, chỉ có thể tìm người giúp đỡ mình.
Khi đó người đầu tiên cô tìm là Lữ Tây Viêm nhưng anh ta đã cự tuyệt.
Hiện thực ở trước mặt, Lữ Tây Viêm đã sớm không phải là con người đơn thuần như lúc nhỏ nữa, anh ta đã học được rất nhiều hiện thực và quyền mưu.
Khi đó tình thế Phong gia rất tốt, ai cũng không muốn đối phó với Phong gia cho nên cũng không ai đồng ý giúp Phong Tố Cẩn.
Sau đó không biết Phong gia và Lam gia đã đạt được thỏa thuận gì, Phong Tố Cẩn và Lam Bắc Thần liền ở bên nhau.
Những năm đó, Phong lão phu nhân nuôi cô là vì sau này muốn bán được giá tốt, có thể giành được lợi ích lớn nhất, Phong lão phu nhân xưa nay cũng sẽ không làm vì lợi ích nhỏ.
Một chút ký ức trước kia quả thật không tốt, thật ra Phong Tố Cẩn cũng không muốn gặp lại Lữ Tây Viêm.
Miệng Phong Tố Cẩn nhếch lên độ cong lạnh nhạt.
"Lữ thiếu, chúng ta không quen."
Nói xong cô quay người muốn đi tiếp, chỉ là tay cô bị Lữ Tây Viêm giữ lại.
"Phong Tố Cẩn, khi đó lúc cô cầu xin tôi giúp, cô cũng không có nói là không quen."
Phong Tố Cẩn nghe xong câu này, cả người phát run, ánh mắt đều trở nên lạnh lẽo.
"Lữ thiếu, lúc trước là do đầu óc tôi có chút vấn đề, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, xin cậu tự trọng, buông tay."
Lữ Tây Viêm hạ giọng cúi đầu nói.
"Phong Tố Cẩn, đừng nghĩ rằng người khác không biết, cô đang ở bên thị trưởng Quân, không phải sao?"
Nghe thấy Lữ Tây Viêm nhắc tới Quân Mặc Hàn, cả người Phong Tố Cẩn liền bắt đầu đề phòng, gai cũng dựng lên.
Phong Tố Cẩn lập tức nhớ tới chuyện hôm nay, cũng nhớ rõ Lữ Tây Viêm có một người chú làm trong bộ kiểm tra kỷ luật. Trong nháy mắt cô liền bắt đầu dò xét Lữ Tây Viêm, xem anh ta muốn làm cái gì.
Lữ Tây Viêm nhìn dáng vẻ của Phong Tố Cẩn, có thâm ý khác mà nói.
"Thế nào, khẩn trương cho hắn?"
Phong Tố Cẩn giãy ra khỏi tay Lữ Tây Viêm.
"Buông ra, tôi còn có việc. Nếu Lữ thiếu không buông ra thì tôi sẽ kêu lên."
"Cô gọi đi, để xem tôi mất mặt hay là tôi mất mặt."
"Ha, chẳng lẽ Lữ thiếu đã quên thanh danh của Phong Tố Cẩn tôi ở Bắc Quyền Thành vốn không đáng nói sao."
Lữ Tây Viêm hứng thú nhìn Phong Tố Cẩn, dáng vẻ cúi đầu hèn nhát của cô trước kia rất vô vị, còn dáng vẻ giương nanh múa vuốt thế này lại rất thú vị.
"Tôi chỉ hỏi cô một vấn đề, Nguyên Lục Nghệ xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này có liên quan tới Quân Mặc Hàn đúng không? Cô nghĩ cho rõ, Quân Mặc Hàn làm rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu thật sự bị bộ kiểm tra kỷ luật bắt được, cô cho rằng cô đi theo hắn thì sẽ được cái gì? Không bằng như thế này đi, cô nói việc này có liên quan đến hắn, tìm ra nhược điểm của hắn, tôi cưới cô, thế nào?"
Phong Tố Cẩn căng thẳng lắng nghe, sau khi nghe xong đột nhiên bật cười, phảng phất như đang nghe một câu chuyện cười.
Lữ Tây Viêm cho là mình đưa ra điều kiện mê người, đương nhiên trong lòng người nhà họ Lữ thì việc đẩy đổ Quân Mặc Hàn là chuyện rất lớn, vì thế Lữ Tây Viêm cũng có thể dùng hôn nhân làm cám dỗ.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu rõ Phong Tố Cẩn. Anh ta cho là Phong Tố Cẩn đang vui mừng nhưng thật ra cô là đang cười trào phúng.