Edit by Link ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Phong Tố Cẩn vẫn còn chút mơ hồ nhưng đôi mắt vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cánh môi anh, nghe thấy thanh âm của anh, cả người cô run nhẹ, lấy lại tinh thần, mở to mắt, lông mi run lên.
Vừa rồi giọng điệu khi Quân Mặc Hàn gọi cô là "A Cẩn" không giống với ngày thường, phảng phất mang theo ý vị triền miên, ngữ điệu hơi giương nhưng cũng trầm thấp, chọc cho đáy lòng cô đều run rẩy.
Chỉ một cái xưng hô, lại thêm khí tức xung quanh anh khiến cả người cô tê dại.
"Anh... em..."
Quân Mặc Hàn hôn dần xuống dưới, rơi vào trên môi Phong Tố Cẩn, cường thế trằn trọc chiếm giữ.
Anh hôn một lúc rồi chuyển nụ hôn đến bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô quấn quýt, phảng phất có ma lực, mang theo dòng điện kích thích cả người cô run rẩy.
"Ngoan, A Cẩn, gọi tên anh."
Phong Tố Cẩn hô hấp từng ngụm lớn, cả người như bị Quân Mặc Hàn đốt lửa, run rẩy tê dại, bên tai vang lên thanh âm của Quân Mặc Hàn.
"Đừng..."
"A Cẩn, nghe lời."
"Mặc... Mặc Hàn..."
Quân Mặc Hàn nghe xưng hô này dường như có chút hài lòng, không còn trêu chọc cô nữa, nghiêng người đè lên người Phong Tố Cẩn, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý vị quấn quýt si mê, là ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn người phụ nữ của mình.
Phong Tố Cẩn đối mặt với ánh mắt này của Quân Mặc Hàn, cũng cảm giác được sự thần bí tĩnh mịch bên trong, còn mang theo ánh lửa, tựa hồ muốn thiếu đốt, nuốt chửng tất cả.
Không thể không nói, khí tức mạnh mẻ của Quân Mặc Hàn bao trùm lên cô thật sự rất mê người, Phong Tố Cẩn liếm cánh môi khô khốc, không nhịn được nuốt nước miếng, khẽ gọi.
"Mặc... Mặc Hàn..."
Phong Tố Cẩn không biết, động tác liếm cánh môi vừa rồi của cô đối với đàn ông trên giường mà nói thì có bao nhiêu hấp dẫn.
Đôi mắt u mị của Quân Mặc Hàn lóe lên một tia sáng, cổ họng anh khẽ động, tay tiếp tục hướng xuống dưới, tìm được dây lưng áo ngủ của Phong Tố Cẩn, nhẹ nhàng kéo một cái, áo ngủ của cô liền mở ra.
Tiếp đó, ngón tay của Quân Mặc Hàn đặt bên eo cô, vuốt ve.
Phong Tố Cẩn không nhịn được phát ra âm thanh, cả người run rẩy, đầu cô như muốn nổ tung, tay Quân Mặc Hàn rất có ma lực, chọc cô có chút chịu không được.
Quân Mặc Hàn cứ giày vò Phong Tố Cẩn như vậy, ánh mắt khóa chặt cô.
"A Cẩn, muốn không?"
Vẫn là câu hỏi như thế, lúc này Phong Tố Cẩn cắn môi dưới, bị Quân Mặc Hàn giày vò, không nhịn được phát ra tiếng kêu yêu kiều. Đột nhiên bị hỏi như vậy, cô nghĩ đến chuyện ban ngày, đôi mắt xinh đẹp như tơ nhìn về phía Quân Mặc Hàn, hỏi.
"Vậy anh sẽ muốn em sao?"
Hiển nhiên Quân Mặc Hàn không nghĩ tới Phong Tố Cẩn sẽ hỏi ngược lại như vậy.
Cô như vậy không giống với dáng vẻ nhu thuận thường ngày, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, tay cũng bắt đầu chuyển từ bụng xuống phía dưới chân cô.
"A... Mặc, Mặc Hàn... đừng..."
"Hương vị của canh đại bổ mà A Cẩn làm quả thật không tệ, nhưng mà A Cẩn, em thật sự chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?"
Lúc Quân Mặc Hàn nói câu này, tất cả động tác đều dừng lại, anh chỉ chăm chú nhìn cô, tựa hồ đang chờ cô trả lời.
Ánh mắt lúc này của Quân Mặc Hàn cực kỳ chăm chú, đôi mắt tuyệt sắc mang theo một tia khắc chế.
Trong tim Phong Tố Cẩn có một đám lửa đã ở trong ngực cô cả ngày, cô muốn tiếp tục phóng ra ngoài, hơn nữa cô làm canh đại bổ cũng là có dụng ý.
Phong Tố Cẩn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, ôm chặt lấy Quân Mặc Hàn, hôn lên môi anh.
"Mặc Hàn, em muốn!"