Edit by Link ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Quân Mặc Hàn chưa từng hút thuốc nhưng lại biết hút thuốc.
Trời đêm cuối thu rất lạnh, anh ngồi trong xe mặc cho gió thổi vào người, dường như làm vậy anh mới có thể bảo trì được sự tỉnh táo và lý trí. Trong lòng anh có chút bực bội, anh vốn không nên mất lý trí nhưng tối hôm nay lại phá lệ.
Nhiều năm qua, sớm đã hình thành thói quen khi làm việc gì cũng đều phải giữ lý trí, dùng lý trí để tính toán một số chuyện, tất cả đều chưa bao giờ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.
Quân Mặc Hàn yếu ớt thở dài trong lòng, tối hôm nay vốn không nên muốn cô quá sớm, anh đòi hỏi quá lợi hại, có lẽ thật sự đã làm thân thể cô bị thương. Sau khi cô tỉnh lại, anh nên đối mặt như thế nào?
Anh nên nắm bắt cô như thế nào đây?
Quân Mặc Hàn phun ra một vòng khói, trong đôi mắt tuyệt sắc lóe lên quang mang, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một đêm như vậy. Anh chưa từng vì bất kỳ người nào mà trở thành thế này, duy chỉ có vợ nhỏ của anh mới khiến anh mất không chế.
Hơn nữa loại cảm giác mất không chế này căn bản không có liên hệ gì với canh mà cô nấu, đừng nói là canh, cho dù là thuốc thì anh cũng đã từng huấn luyện qua, lý trí của anh đều có thể chống cự.
Khói thuốc tùy ý lượn lờ trước mắt anh, anh đang tự hỏi một chút chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Mặc Hàn mới phát hiện tối hôm qua cảm xúc của vợ nhỏ nhà anh rất không hợp lý.
Chẳng lẽ hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?
Quân Mặc Hàn dập tắt điếu thuốc, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Dạ Tinh, để anh ta tra một chút xem hai ngày nay Phong Tố Cẩn đã gặp những ai.
Anh hiểu vợ của anh, nếu như có chịu ủy khuất gì thì cô cũng sẽ không nói. Mà anh sẽ không để cho cô phải chịu một chút ủy khuất nào.
Dạ Tinh nhận được mệnh lệnh của Quân thiếu, đương nhiên là đi xử lý ngay lập tức, rất nhanh đến hừng đông, anh ta đem tin tức tra được đưa cho Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cầm lấy máy tính bản trong tay, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng trượt lên. Khi anh nhìn thấy một chút tin tức, biết được Lý Nhược Ảnh đến tìm Phong Tố Cẩn, sắc mặt anh cũng thấy đổi.
"Xoạt" một tiếng, máy tính bảng trong tay Quân Mặc Hàn xuất hiện một vết nứt, tiếp đó toàn bộ máy tính bảng đều vỡ vụn như bông tuyết.
Dạ Tinh đứng bên cạnh xe, cảm giác được hàn khí đóng băng ba thước quanh người Quân Mặc Hàn, anh ta cũng đổ mồ hôi trán. Những người thuộc hạ bọn họ đều biết, Quân thiếu rất yêu phu nhân bảo bối của anh, ai cũng không thể trêu chọc.
Kết quả là Lý Nhược Ảnh kia ngu xuẩn, tự cho mình thực sự là nữ chủ nhân của Quân gia, chạy tới đây tìm Thiếu phu nhân.
Dạ Tinh nhìn thần sắc của Quân thiếu, chỉ có thể đổ mồ hôi thay Lý Nhược Ảnh kia.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia tàn nhẫn, nói.
"Trâu Như Đan này giao cho cậu xử lý, tôi đi đến Đế Đô một chuyến."
Thanh âm của anh lạnh lẽo như băng khiến Dạ Tinh cũng phải giật mình.
"Quân thiếu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt người phụ nữ này."
Trâu Như Đan này quả thực quá mức ngu xuẩn, Quân thiếu không muốn cô ta, cô ta còn đi tìm thiếu phu nhân làm cái gì. Dạ Tinh cảm thấy tư duy của phụ nữ thật khó hiểu.
"Nhìn chằm chằm vào Phong lão phu nhân kia."
Bộ kiểm tra kỷ luật để mắt tới anh, anh tạm thời không thể làm chuyện gì đối với người Phong gia nhưng vẫn có thể phái người nhìn chằm chằm, nắm giữ nhất cử nhất động của đối phương.
"Rõ!"
Sau khi Quân Mặc Hàn giao phó xong, khởi động xe. Anh vốn muốn đi Đế Đô nhưng lập tức nhớ đến vợ nhỏ trong nhà, thần sắc biến ảo.
Kết quả anh quay đầu xe, chạy về một hướng khác.
Dạ Tinh đứng tại chỗ sững sờ, anh ta muốn nói, chẳng phải Quân thiếu muốn đến Đế Đô sao? Sao anh còn lái xe về hướng ngược lại?
Quân Mặc Hàn trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Khâu Văn Tranh trực ca đêm, đến bảy giờ sáng mới tan tầm, anh ta đang xem tư liệu trong văn phòng, cả người đều bị hàn khí của Quân Mặc Hàn quấy rầy.
Anh ta không nghĩ tới lúc này Quân Mặc Hàn lại tới tìm anh ta, chẳng lẽ lại vì chuyện của Phong Tố Cẩn?
Còn không chờ anh ta hỏi, Quân Mặc Hàn trực tiếp nói với anh ta cần một loại thuốc mỡ.
Sau khi Khâu Văn Tranh nghe xong, suýt chút bị nghẹn nước bọt.
"Người anh em, cậu... cậu và cô ấy, chẳng lẽ tối hôm qua cậu dùng sức quá mạnh?"
Quân Mặc Hàn nhíu mày.
"Không kiểm soát được, làm cô ấy bị thương."