Edit by Link & Beta by Hy ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Nói chuyện điện thoại xong, Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn đang đứng trước bàn nhìn anh. Dưới ánh đèn chiếu rọi, mắt cô dường như lóe lên tinh quang, xinh đẹp rung động lòng người.
Quân Mặc Hàn hơi động lòng, đi qua kéo cô ôm vào lồng ngực.
"Đừng, đừng ôm. Ôm nữa thì đồ ăn cũng lạnh."
Nghe thấy giọng nói mềm mại của Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn cũng muốn hung hăng yêu thương cô một phen. Nhưng cô nói đúng, còn ôm nữa thì đồ ăn cũng lạnh.
"Được, ăn cơm."
Hai người ngồi xuống trước bàn. Phong Tố Cẩn nhận lấy đôi đũa Quân Mặc Hàn đưa cho, hỏi: "Có thật buổi chiều không cần phải đi làm không?"
"Ừm, không đi, ở nhà với em. Cả thành phố cũng được nghỉ nửa ngày."
Quân Mặc Hàn mỉm cười nhìn Phong Tố Cẩn. Thật ra, là thị trưởng thành phố, chỉ cần anh muốn thì hoàn toàn có thể không cần đi làm. Chỉ là anh yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, một bước cũng không thể đi nhầm.
Vì mưa to đánh úp, toàn thành phố được nghỉ nửa ngày. Hệ thống an ninh cũng được khởi động, cảnh vệ xuất phát, bảo vệ thành phố an toàn.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, toàn bộ Bắc Quyền Thành chấn động. Đám dân thành thị vô cùng phấn khởi. Ai cũng muốn hoặc về sớm, hoặc ở trong nhà trong thời tiết như thế này.
Nếu không, rất nhiều người tăng ca sẽ lo lắng ban đêm có thể về nhà hay không.
"Thị trưởng mới thật tốt!"
"Đúng đấy! Từ trước tới giờ chưa từng được nghỉ khi trời mưa."
"Tôi còn lo cho bọn nhỏ đây. Tôi đi đón con trai trước, sau đó về nhà."
Quân Mặc Hàn cũng không biết, chỉ một mệnh lệnh đơn giản này của anh mà thoáng cái đã giành được lòng dân, có khi còn tác dụng hơn chiến tích hạng nhất quan trọng của anh.
Buổi chiều, Quân Mặc Hàn ngồi trên salon xem báo. Phong Tố Cẩn xem chân anh là gối dựa, cầm máy tính bảng chơi đùa. Thỉnh thoảng, hai người nói với nhau mấy câu, phòng khách tràn ngập trong bầu không khí hài hòa ấm áp.
"Này Mặc Hàn, anh nhanh xem tin tức! Mọi người đều tán dương anh, nói thích anh này! Mau nhìn xem!"
Phong Tố Cẩn đứng dậy, kích động đưa máy tính bảng cho Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cười nhẹ, liếc nhìn Phong Tố Cẩn rồi mới cầm lấy máy tính bảng, ngón tay trượt một chút. Nhìn thấy bình luận ủng hộ như vậy, anh cũng giật mình, không nghĩ chút chuyện nhỏ vậy thôi cũng có thể chiếm được hảo cảm của mọi người.
Quân Mặc Hàn ghé mắt nhìn Phong Tố Cẩn: "A Cẩn, vui vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Bọn họ khen anh, nói thích thị trưởng, em còn cảm thấy vui hơn lúc mình được khen."
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn như vậy, trìu mến xoa đầu cô.
Đúng lúc này, di động Quân Mặc Hàn vang lên. Nhận cuộc gọi, nghe đối phương báo cáo tin tức, sắc mặt anh cũng thay đổi.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Vừa rồi mới có tin tức gửi tới. Một công trình vì mưa to nên sụp xuống, có một nhân viên bị đè phía dưới. Anh là thị trưởng, nhất định phải tự mình ra mặt, tổ chức cứu viện."
Nghe tin tức này, trái tim Phong Tố Cẩn nhảy lên cổ họng. Thời tiết như vậy, chắc chắn công trường là nơi nguy hiểm nhất.
Cô rất lo cho Quân Mặc Hàn nhưng anh là thị trưởng, không thể không đi: "Em đi cùng anh."
Quân Mặc Hàn đã thay giày xong, đang mặc áo khoác lại nghe thấy Phong Tố Cẩn, nghiêm túc nói: "Ngoan, ở nhà chờ anh."
"Không, em muốn đi theo anh."
Nếu không trong lòng cô sẽ bất an.
"Anh không dẫn em theo thì em sẽ lén đi."
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cố chấp của Phong Tố Cẩn, chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn cô đi.
Lúc hai người đến nơi, công trình đã thành một vùng bình địa, có rất nhiều nhân viên tụ tập.
"Thị trưởng Quân! Mưa lớn như vậy, anh cẩn thận một chút."
Nghe thấy giọng nói này, Phong Tố Cẩn kéo mũ áo mưa ra sau, thấy dáng vẻ xum xoe của Phong Tâm Tinh với Quân Mặc Hàn.