Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 298

Edit by Ưu & Beta by Rùa

-

Lần đầu tiên Lục Vân Xuyên cảm thấy kinh hãi trước một cô gái. Anh không ngờ được một người con gái bên ngoài nhìn yếu đuối, bên trong lại mạnh mẽ đến vậy.

Trong nháy mắt, Lục Vân Xuyên rút dao ra, đâm vào tên áo đen cuối cùng.

Một dao trí mạng.

Nhìn tên cuối cùng ngã xuống, cả người Phong Tố Cẩn như mất hết khí lực, cô có thể kiên trì, liều mạng chống đỡ đến bây giờ đều là nhờ tình yêu trong tim đã tiếp thêm cho cô sức mạnh.

Phong Tố Cẩn mơ hồ biết có người đến giúp mình.

Cơ thể cô mềm nhũn, không chống đỡ nổi mà khụy xuống nền tuyết trắng.

Mắt cô mờ đi, mơ màng nhìn thấy từ đằng xa đang có người đi đến. Phong Tố Cẩn cố gắng chống đỡ thân thể chờ người đến giúp. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, cô vội vã líu lấy tay áo anh ta:

"Lục thiếu, cứu Quân Mặc Hàn, tôi cầu xin anh cứu Quân Mặc Hàn, xin anh cứu anh ấy..."

Ngay cả khi toàn thân chằng chịt những vết thương, cơ thể mệt muốn lả đi cô vẫn kiên trì cầu xin. Tiếng cầu xin ngày càng nhỏ dần, nhỏ đến mức người khác gần như chẳng thể nghe thấy.

Lục Vân Xuyên nhìn bộ dạng cầu xin thảm hại của Phong Tố Cẩn, ở một nơi sâu trong tim anh bỗng nhói lên một cái.

Anh gật đầu.

Thấy Lục Vân Xuyên đồng ý, cô ngất đi nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười mãn nguyện.

Chứng kiến Phong Tố Cẩn ngã xuống trước mặt, Lục Vân Xuyên không nhận ra rằng ánh mắt anh khi nhìn cô đã thay đổi.

"Mau cứu người."

- ----------------------------------------------------------------------

Tại một nơi nào đó

Trong đêm tối, khi Dạ Tinh đang say giấc nồng, anh ta cảm giác hình như có cái gì đó đang động đậy trên mặt mình.

Với kĩ năng của một ám vệ cấp 1, Dạ Tinh giật mình tỉnh lại theo phản xạ. Nhìn đến chỗ con vật nhỏ trắng như tuyết, lớn chừng bàn tay.

"Mẹ kiếp, sao vật nhỏ nhà ngươi có thể chui ra từ trong lồng ra ngoài?"

Dạ Tinh đi theo Quân thiếu bấy lâu cũng tự nhận bản thân đã thấy qua các loại tình huống, cảm xúc trên khuôn mặt cũng không dễ dàng để lộ. Nhưng từ trước tới giờ anh ta chưa từng gặp tình huống này. Hơn nửa đêm tỉnh lại trước mặt là một động vật nhỏ, mà lại còn là loại vật nhỏ tròn ủng trông giống như pha lê.

Nó trông giống như một con mèo, nhưng so với mèo thông thường, nó đẹp và nhìn có vẻ thông minh hơn.

Không phải vật nhỏ này là con vật cuối cùng mà trước khi chết Thương Linh gọi tới sao?

Quân thiếu để anh ta mang về nghiên cứu, anh ta liền mang nó theo mình. Rõ ràng anh đã giấu nó trong lồng, cho nó một đống thức ăn, còn chưa có thời gian để nghiên cứu nó đã chui ra?

"Meo meo, chi chi, ục ục..."

Vật nhỏ vừa đi vừa dùng ngôn ngữ cơ thể của nó như muốn nói gì đó với Dạ Tinh, rồi nó đưa cho Dạ Tinh một cái băng vải có máu.

Dạ Tinh nhìn băng vải, sắc mặt đại biến, nhanh chóng xuống giường, gọi điện khẩn cấp, kêu cứu viện nhanh chóng tìm kiếm.

Mèo con nhảy lên vai Dạ Tinh, túm lấy áo của anh ta, theo anh ta rời đi.

Dạ Tinh vội vàng đi cứu Quân thiếu, anh ta lo sợ đến run rẩy. Thể chất Quân thiếu không giống người bình thường, anh ta lo sợ trái tim lạnh lẽo ẩn dấu trong cơ thể Quân thiếu sẽ phát tác lúc này.

Anh ta tin rằng, nếu không phải người có thể hàn, không ai có thể làm gì được Quân thiếu.

Mải lo lắng, Dạ Tinh không chú ý đến vật nhỏ ngồi hiên ngang trên vai mình.

Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.

- --------------------------------------------------------------------------------------------

Thời điểm Phong Tố Cẩn tỉnh lại, cô đang nằm trên chiếc giường xa lạ, đầu cô có chút đau, khắp cơ thể đều bị băng bó.

"Cô gái, cô tỉnh rồi."

"Tôi, tôi...đang ở đâu?"

"Đây là Lục gia, Lục thiếu đã đưa cô tới đây và phân phó chúng tôi chăm sóc cô thật tốt."

Phong Tố Cẩn nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ điều dưỡng, nghe được hai chữ Lục gia, cô nhớ lại mọi chuyện trước khi mình ngất đi.

"Mặc Hàn, Mặc Hàn....Mặc Hàn đâu?"

"Cô gái, có chuyện gì sao?"

Phong Tố Cẩn túm lấy người phụ nữ trước mặt,

"Nhanh, tôi muốn gặp Lục thiếu, tôi muốn gặp anh ta, ngay bây giờ."

Phong Tố Cẩn nói, giọng cô nghẹn ngào, cô không dám tưởng tượng, nếu Mặc Hàn xảy ra chuyện gì, cô nên làm sao đây?
Bình Luận (0)
Comment