Editor: Sà Beta: Tiêu Nguyệt Phong Tố Cẩn nhíu mày nhìn Tống Thu Doãn.
"Cô nói cái gì tôi nghe không hiểu, sự việc của Mễ gia thật sự không liên quan đến tôi!"
Tống Thu Doãn hiển nhiên không tin.
"Phong Tố Cẩn, cô không cần phải giả mù sa mưa, là do cô, cô làm cho ông ngoại tôi phải nhập viện, ba mẹ tôi cả ngày cãi nhau cùng vì chuyện này... Tôi muốn giết cô..."
"Hôm nay rốt cuộc cũng tóm được cô..."
Tống Thu Doãn hoàn toàn giống như một kẻ điên.
"Tống Thu Doãn, cô nói chuyện cần phải có chứng cứ, mấy ngày nay tôi đều ở bệnh viện để nghỉ ngơi, lúc trước cô cũng nói, Mễ gia là đại gia tộc, một người như tôi có thể làm gì được sao?"
Dừng một chút, Phong Tố Cẩn híp mắt nói.
"Tống Thu Doãn, đầu óc cô có vấn đề không, làm sao cô lại tìm được tới tôi? Bị người khác dắt mũi, thật ngu xuẩn!"
Sau đó, Phong Tố Cẩn lại hướng bảo tiêu mà ra lệnh.
"Ném cô ta sang một bên!"
"Vâng, thiếu phu nhân!"
Chỉ nghe "Ba!" một tiếng, Tống Thu Doãn cứ như vậy mà bị đẩy sang một bên, toàn thân vì ngã mà trở nên đau rát.
Nhưng cô ta vẫn không quan tâm đến vết thương ấy.
Điều khiến cô ta kinh ngạc chính là, hai tên bảo tiêu kia thế nhưng lại gọi Phong Tố Cẩn là thiếu phu nhân!
Cô ta không hề nghe lầm, cô ta nghe được chính là ba chữ "thiếu phu nhân" này.
Làm sao mà Phong Tố Cẩn lại lấy chồng?
Được gọi là thiếu phu nhân, chẳng lẽ cô ta vẫn đang ở bên Lam Bắc Thần?
Không đúng, lúc nãy, cô còn thấy Lam Bắc Thần ra vào bệnh viện, chăm sóc Liễu Thi Nhã.
Tống Thu Doãn hoàn toàn choáng váng ngây người, sau khi hoàn hồn lại, cô ta lập tức bò dậy, phủi phủi đất cát ở trên người, cô ta muốn nhanh chóng chứng thực, mọi chuyện thật ra là như thế nào?
Ngoài cửa bệnh viện, Dạ Tinh đã đứng bên một chiếc xe, cung kính chờ.
"Thiếu phu nhân, Quân thiếu gọi tôi đến để đưa cô về nhà."
Về nhà?
Hai chữ này chính là chọc ngay vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Dạ Tinh nhìn bộ dáng hốt hoảng của Phong Tố Cẩn, vội vàng giải thích.
"Thiếu phu nhân, ngài cần quần áo, đồ dùng hàng ngày, tất cả đều đã có người chuẩn bị, ngài không cần lo lắng."
Ánh mắt Phong Tố Cẩn loé lên, nếu cô đã quyết định ở bên Quân Mặc Hàn, thì không nên ngượng ngùng như vậy.
Hơn nữa cô vẫn luôn bài xích trở về Phong gia, trước kia không có chỗ ở, cho nên mới chẳng còn cách nào khác mà phải quay về đấy, bây giờ vất vả lắm mới có một mái nhà, cô đương nhiên là muốn trở về nhà của Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, sau này cô cũng sẽ nỗ lực để làm một người vợ tốt.
Xe chạy khoảng nửa tiếng, sau đó dừng lại ở một khu trang viên biệt thự.
Ở cửa chính có người gác cổng, sau khi cửa tự động mở ra, xe chậm rãi tiến vào, vòng qua đài phun nước, ở hai bên còn có lâm viên, cũng có người chuyên biệt đang quét dọn.
Khoảng mười phút sau, xe mới dừng lại trước cửa biệt thự.
Sau khi Phong Tố Cẩn xuống xe, cô có chút choáng váng, cảm giác mình như lạc vào một thế giới cổ tích.
Ngay cả Phong gia, Lam gia ở Bắc Quyền Thành cũng không có biệt thự như vậy, không những không có, mà còn khác biệt rất lớn.
Có lẽ sau khi nhìn thấy nơi này liền sẽ phân biệt được đâu mới là nhà quyền quý chân chính!
Cô suy nghĩ, rốt cuộc Quân tiên sinh làm công việc gì?
Dạ Tinh dẫn Phong Tố Cẩn bước vào biệt thự, người hầu trong nhà cũng cung kính lên tiếng.
"Chào mừng Thiếu phu nhân về nhà!"
Phong Tố Cẩn lần đầu tiên được người khác đối xử như vậy, cô không khỏi có chút ngại ngùng.
"Cảm ơn mọi người."
Sau khi Dạ Tinh rời đi, Phong Tố Cẩn được người hầu dẫn lên phòng ngủ chính ở lầu ba.
"Thiếu phu nhân, đây là phòng ngủ của cô và Quân thiếu, quần áo cùng đồ dùng cá nhân đều đã có người chuẩn bị cho cô, Thiếu phu nhân nếu có yêu cầu gì, cô đều có thể giao phó cho chúng tôi."
Phong Tố Cẩn cười cười.
"Cảm ơn, các cô đi trước đi, nếu tôi có yêu cầu gì sẽ gọi các cô."
"Vâng!"
Sau khi bọn họ rời đi, Phong Tố Cẩn mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô thật sự có chút không quen.
Cô thật sự có một loại cảm giác như đã ôm được đùi vàng.
✬✬✬✬✬✬
Hãy vote cho mỗi chương truyện để làm động lực cho editor