Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu

Chương 332

✾ Edit by Link ✾

Vào ngày cha tỉnh lại, cuối cùng những hồi ức kia, những đau đớn bị đè dưới đáy lòng cũng không kìm nén nổi mà khóc ra.

Năm đó, chính cô lặng lẽ nhặt chai lọ trong trường đem bán để kiếm tiền tiêu vặt mua một miếng bánh ga-tô cho em nhưng lại bị Phong Tâm Tinh cướp đi. Khi ấy cô cũng không khóc.

Ngày đó cô bị Nguyên Lục Nghệ chạy đến trường tự tiện đánh chửi mắng nhiếc, cô cắn răng chết lặng đứng nhìn.

Còn có nhiều khi cô cũng không dám bị bệnh, không dám bị sốt vì cô sợ cô cứ đi như thế, cha và em gái phải làm sao đây?

Có rất rất nhiều lúc Phong Tố Cẩn không khống chế được cảm xúc rồi bật khóc, cô không muốn mang theo những đau đớn kia, vì làm vậy sẽ cô mất đi ý muốn ban đầu.

Cô không muốn biến mình thành con người hẹp hòi.

Cho dù cuộc sống khó khăn bao nhiêu cô cũng muốn kiên trì, bởi vì tin tưởng vào kỳ tích trên thế gian này.

Cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày cha tỉnh lại.

Phong Diệc Việt hiểu rõ đứa con gái này, ông chỉ có để cô buông hết toàn bộ đau khổ trong lòng thì cô mới có thể chân chính bước vào con đường nhân sinh huy hoàng nhất của mình được.

Sau khi Phong Tố Cẩn khóc xong, cô lau nước mắt: "Cha, con..."

"Cẩn nhi, khóc là một loại bộc phát, cha chỉ cần con và em gái sống vui vẻ là được rồi."

Phong Tố Cẩn khẽ ôm cha mình như lúc bé vẫn thường ôm lấy. Cô dựa đầu lên vai ông, vẻ mặt cong lên, trong đôi mắt vẫn còn vương nước mắt sáng tỏ giống như vừa được cơn mưa thanh tẩy qua, đau khổ rút đi, ánh mắt lấp đầy tất cả.

Phong Diệc Việt vừa tỉnh lại nên không thể nói quá nhiều, tất cả đều là Phong Tố Cẩn đang nói. Ánh nắng chiếu vào trong phòng bệnh, chiếu lên người hai cha con mang theo vầng sáng nhu hòa nhất.

...

Từ đầu đến cuối Quân Mặc Hàn đều đứng bên ngoài. Anh nghe thấy tiếng khóc đau đớn tan nát cõi lòng của Phong Tố Cẩn bên trong, anh chỉ có thể nhắm mắt lại che đi vô tận yêu thương trong đó.

Hai tay buông bên người anh đều nắm lại thành quyền, chật vật nhịn cảm xúc của mình xuống. Anh có một loại xúc động muốn chạy đến ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, xóa đi mọi đau đớn.

Lúc này Quân Mặc Hàn cảm thấy ngay cả hít thở cũng rất nặng nề.

Trong lòng anh đang run rẩy vì người đã từng trải qua tất cả những đau đớn nhưng vẫn giữ được một phần thiện lương, đó cũng chính là người mà anh yêu, là vợ của anh.

Cổ họng anh đắng chát nuốt xuống rồi mới yếu ớt phát ra một tiếng thở dài xót xa, che giấu âm thanh tận sâu trong đáy lòng: "A Cẩn, cho phép em khóc lần này."

Sau lần này, anh sẽ không thể nào nhìn được nước mắt của cô nữa, bởi vì như thế sẽ đốt cháy tim anh, đốt cháy toàn bộ lý trí của anh.

Giờ phút này anh phải chịu đựng xúc động và đau lòng để không đi đến bên cạnh làm bạn, che chở cho cô.

Đó là không gian thuộc về cha con hai người, anh im lặng chờ đợi, để lại thời gian cho cả hai.

...

Trong phòng, hai cha con nói rất nhiều, sau đó dần truyền ra tiếng cười giống như tất cả lo lắng đều đã tán đi, lộ ra một mảnh nắng thật lớn.

Phong Tố Cẩn nghĩ tới em gái, nhanh chóng cầm điện thoại lên mở video lúc trước Quân Mặc Hàn gửi cho cô.

"Cha, đây là video sinh hoạt của em gái ở trường cấp ba Nam Liễu. Bây giờ em ấy rất tốt, cha có thể tỉnh lại, con cũng chờ mong em gái có thể trở lại bình thường."

Phong Diệc Việt thở dài trong lòng. Lúc trước ông và vợ muốn đưa Phỉ nhi đến trường cấp ba Nam Liễu nhưng khi ấy hai người họ đều không nỡ, nhưng mà chỗ đó thật sự thích hợp với đứa bé như Phỉ nhi, cũng có thể làm cho con bé nhanh chóng trở lại bình thường.

Phong Diệc Việt nhìn vào điện thoại, nhìn thấy được cuộc sống hàng ngày của Phong Tố Phỉ.

Từ trước khi Phong Tố Phỉ được đưa đến trường cấp ba Nam Liễu, mỗi ngày cô ấy đều có người chăm sóc cẩn thận, dạy bảo cô ấy rất nhiều thứ, dựa theo sinh hoạt thường ngày của cô ấy mà phát hiện ra thứ cô ấy thích, muốn kích phát tất cả năng lực ẩn giấu của cô ấy để cô ấy khôi phục bình thường.

Mặc dù đầu óc của Phong Tố Phỉ giống như một đứa trẻ nhưng cô ấy cũng có món đồ mà mình cảm thấy hứng thú, đó chính là cảm thấy hứng thú với dao và súng.
Bình Luận (0)
Comment