Edit by Sà ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Quân Mặc Hàn cười lạnh một tiếng.
"Nếu Phong lão phu nhân có thể giao Phong Tố Cẩn ra, nói không chừng tôi sẽ bỏ qua cho Phong gia."
"Nếu ta không giao ra thì sao?"
"Nếu vậy, Phong gia muốn tồn tại cũng không được."
Phong lão phu nhân kinh ngạc thở hổn hển, toàn thân trở nên run rẩy, bà ta trừng lớn mắt, nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt.
Khẩu khí của hắn cũng thật là lớn!
Đáy lòng Dạ Tinh khinh thường, sau lưng Quân thiếu của bọn họ có thế lực cường đại như thế nào, bọn họ muốn biết cũng không được.
Nếu Quân thiếu quyết tâm muốn tiêu diệt Phong gia, ai cũng không thể ngăn hắn được.
"Các người rốt cuộc là ai?"
Phong lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Dạ Tinh châm chọc mở miệng nói.
"Lão phu nhân không có tư cách để hỏi thân phận thiếu
gia của chúng tôi."
Quân Mặc Hàn tiếp tục thong thả ung dung nói.
"Lão phu nhân bây giờ nói ra, hay là chịu khổ một chút mới chịu nói?"
Phong lão phu nhân nhìn dao trong tay của Quân Mặc Hàn, lại nhìn đến con trai Phong Diệc Viễn đã ngất đi, còn có con dâu và những người khác của Phong gia đang thấp thỏm.
Bà ta dùng sức cầm quải trượng, gắt gao nhăn mặt, cuối cùng cũng chịu khuất phục mở miệng nói.
"Chi Bình, con biết chỗ, mau nói đi!"
Trong lòng Trang Chi Bình cười khổ, đây là lão phu nhân muốn cô ta chết thay, nhưng cô ta cũng không còn cách nào để mà phản kháng.
"Cô ấy ở nhà kho phía sau núi, uống rất nhiều thuốc ngủ, có hơn ba giờ."
Quân Mặc Hàn nhanh chóng bước đi, đi về phía sau núi của Phong gia.
Dạ Tinh để hai người bảo tiêu ở lại trông chừng Phong gia, để cho bảo tiêu đập nát phòng khách Phong gia.
Chỉ nghe thanh âm "phanh... phanh..." vang lên, người của Phong gia đều run sợ, không dám làm gì cả.
Phong lão phu nhân không hổ là lão yêu bà, nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa con trai mình đến bệnh viện, tiến hành phẫu thuật.
Ngón tay này bị chặt đứt như vậy, có lẽ cũng không thể lành lại được.
Trang Chi Bình ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, hốt hoảng.
Phong lão phu nhân đi đến trước mặt Trang Chi Bình, thấp giọng nói.
"Chi Bình, chuyện này phải ủy khuất con rồi, con yên tâm, có ta ở đây, Trang gia sẽ thật tốt, ta cũng sẽ chăm sóc Tâm Tinh tốt, tìm cho con bé một mối hôn sự tốt."
Trang Chi Bình nghe xong, vừa muốn cười ha ha nhưng cũng vừa muốn khóc, cuối cùng cô ta bình tĩnh lại nói.
"Cảm ơn mẹ!"
...
Khi Quân Mặc Hàn tìm thấy Phong Tố Cẩn, thấy cô đang nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt đều đã đông được mấy tầng băng.
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia âm u, cuồn cuộn trong mắt hắn, sau đó mới từ từ bình ổn lại.
Phong gia! Hắn sẽ không buông tha đơn giản như vậy đâu.
Dám động đến người của hắn, liền phải chuẩn bị sẵn tâm lý!
Quân Mặc Hàn cẩn thận bế Phong Tố Cẩn lên, hôn một cái lên trán của cô, thở dài.
Quân Mặc Hàn giao cho Dạ Tinh xử lý chuyện của Phong gia, sau đó bế Phong Tố Cẩn đi ra ngoài.
Xe cứu thương đã sớm chờ cách đó không xa, lần này là Khâu Văn Tranh đã tự mình xuất hiện.
Trên xe cứu thương, Khâu Văn Tranh nhìn bộ dáng của Quân Mặc Hàn, sắc mặt cũng hơi đổi một chút, không thể không nghiêm túc mà bắt mạch cho Phong Tố Cẩn.
"Yên tâm, cô ấy không có việc gì, thời gian tương đối ngắn. Đến bệnh viện rửa ruột xong sẽ không có chuyện gì."
Sau khi nói xong, Khâu Văn Tranh cảm khái thở dài nói.
"Cô gái này đúng thật là chịu không ít khổ sở, bất quá có thể theo cậu, cậu có thể bảo vệ cho cô ấy."
Khâu Văn Tranh cảm thấy, Phong Tố Cẩn đúng thật là vô cùng may mắn mới có thể được Quân Mặc Hàn coi trọng.
Với năng lực của Quân Mặc Hàn, muốn bảo vệ một người đúng là không có chuyện gì khó.
...
Đối với Phong gia, đêm nay chính là một đêm không ngủ. Sau khi Quân Mặc Hàn rời đi không bao lâu, cảnh sát cũng đến Phong gia.
Trang Chi Bình trở thành người chịu trách nhiệm, liền bị cảnh sát bắt đi.
Nguyên Lục Nghệ từ nãy đến giờ vẫn luôn ở trên lầu hai quan sát mọi thứ, nội tâm không khỏi kinh diễm khán phục.
"Đây mới là nam nhân chân chính! Đây vẫn là lần đầu tiên con nhìn thấy một nam nhân như thế, quả nhiên không giống người thường!"
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Vote chương để sớm có chương mới nha