Edit by Lemon ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹Quân Mặc Hàn không nhanh không chậm ngồi xuống, ngón tay chậm rãi gõ lên thành ghế, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Chờ Phong Tố Cẩn điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, sát khí trên người cũng thu liễm lại, Quân Mặc Hàn mới chậm rãi mở miệng nói.
"Nghĩ kỹ phải làm thế nào rồi? Em muốn tự mình động thủ, hay là anh giúp em động thủ?"
Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, cảm thấy người đàn ông này ngồi ở nơi đó, giống như một bậc đế vương chỉ điểm giang sơn.
Hắn bình tĩnh ung dung nói ra câu nói này, giống như việc giải quyết Phong gia và Mễ gia chỉ đơn giản như chuyện bóp nát một con kiến.
Thần thái của hắn, đều có một loại phong thái bày mưu tính kế.
Phong Tố Cẩn nhìn hắn một hồi mới hoàn hồn, sau đó cười với Quân Mặc Hàn một tiếng.
"Cảm ơn anh đã lưu lại Mễ gia và Phong gia cho em."
Sau khi cô bị trường đại học khai trừ, liền cấp bách muốn trở thành một con người cường đại, cường đại để không bị bất luận kẻ nào khi dễ, sẽ không phải chịu thêm ủy khuất.
Thế nhưng khi đó cô không có cái năng lực kia.
Bây giờ Quân Mặc Hàn cho cô một cơ hội, để cô có năng lực trả thù người từng tổn thương mình, cô đương nhiên phải nắm lấy.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn hơi sâu, khóa lại ánh mắt của Phong Tố Cẩn, nói.
"Hai nhà này trước tiên cho em luyện tay một chút, muốn làm cái gì cứ làm."
Nghe Quân Mặc Hàn nói, nội tâm của Phong Tố Cẩn có chút kích động, hắn tin tưởng cô như thế sao?
"Em... em..."
Lần đầu tiên Phong Tố Cẩn cảm thấy nhịp tim đập nhanh thế, hiện tại trong lòng cô đều không chắc chắn.
Không đợi Phong Tố Cẩn nói ra câu hoàn chỉnh, Quân Mặc Hàn cắt lời cô.
"Phong Tố Cẩn, anh tin tưởng em."
Chỉ cần một câu nói, lập tức khiến Phong Tố Cẩn có lực lượng.
Hóa ra trên thế giới này, thật sự vẫn còn một người nói với cô một câu, "Tin tưởng cô!"
Mũi Phong Tố Cẩn chua xót.
Những thanh âm chỉ trích không tin tưởng năm đó không ngừng vang bên tai cô.
"Phong Tố Cẩn, sao mày có thể làm như thế?"
"Phong Tố Cẩn, trường học của chúng tôi không thể giữ lại người như em."
"Phong Tố Cẩn, em bị khai trừ."
"Phong Tố Cẩn, không có người tin tưởng mày, Nạp Lan Vân Thanh cũng sẽ không tin mày đâu."
"Phong Tố Cẩn, mày đi đi, đồ trong ký túc xá của mày đã ném ở dưới lầu rồi, mày mau cầm đi đi!"
...
Những âm thanh điên cuồng chỉ trích, ánh mắt khinh bỉ không tin cô năm đó, liền ập vào trong đầu cô.
Những ký ức bị cô cố gắng quên đi, lại xuất hiện một lần nữa, còn rõ ràng như vậy khiến tim cô máu me đầm đìa.
Lúc ấy cô hận, tuyệt vọng, nhưng lại không có cách nào biện hộ cho chính mình.
Cho nên cô nhất định phải cố gắng mạnh mẽ.
Phong Tố Cẩn đè cảm xúc xuống, nghẹn ngào nói.
"Quân Mặc Hàn, cảm ơn anh, em sẽ làm tốt."
Sau đó, Quân Mặc Hàn gọi vào điện thoại nội bộ.
"Vào đi!"
Chỉ chốc lát, hai người đi vào phòng, đều mặc âu phục và giày da, một nam một nữ, già dặn lạnh lùng, vừa nhìn liền biết người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Bọn họ là Dạ Lôi, Dạ Mai, về sau sẽ theo em, làm trợ thủ cho em, em có chuyện gì cần thì có thể giao bọn họ."
Phong Tố Cẩn biết mình cần trợ thủ mới có thể làm một chút chuyện, cho nên cũng không già mồm, làm theo sắp xếp của Quân Mặc Hàn.
Chờ Phong Tố Cẩn ra khỏi phòng, Quân Mặc Hàn nhìn cảnh bên ngoài qua cửa sổ xuyên thấu, thời tiết rất đẹp.
Hắn mở miệng lẩm bẩm.
"Phong Tố Cẩn, anh tin tưởng em sẽ không để cho anh thất vọng."
Chờ lúc Dạ Tinh đến báo cáo công việc, mới tỉ mỉ quan sát trạng thái của Quân thiếu.
Gần đây anh ta đã tự rút ra được phân tích từ quan sát của mình.
Rút ra được kết luận, Phong tiểu thư có chút đặc biệt đối với Quân thiếu, cũng rất tốt, là che chở sủng ái, nhưng không phải cảm giác muốn tính đến chuyện yêu đương
"Quân thiếu, ngài lại xếp Dạ Lôi hộ pháp cho Thiếu phu nhân!"
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Vote chương để sớm có chương mới nha