Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 1007

Khi bàn đã lên đầu đồ ăn, tiểu Bộ Bộ cầm đũa, dì nhỏ ơi, tài nấu ăn của dì không tệ, con ngửi thấy rất thơm! Tài nấu ăn của dì có tiến bộ, con thử xem có ăn được không? Cảnh Hành nhìn cô đang lừa con nít, cũng không vạch trần, mặt của cô gái này dày thật!

Dạ, ngon!

Đồ ăn Tiểu Bộ Bộ đang ăn là do Cảnh Hành làm.

Sắc mặt của Lê Lê không biến sắc, nhưng cũng nếm thử xem, mùi vị cũng khá ngon! Ngon thật..tuy khá thanh đạm!

Những thứ khác quên hết đi, ăn 1 bữa thật no rồi tính tiếp!

Cuối cùng, món còn thừa lại là món thịt đông cô của cô, cô không vui rồi!

Cô đi rửa chén, mắt nhìn Cảnh Hành. Hừ!

Đừng cho rằng vì 1 bữa ăn, mà có thể tha thứ cho anh! Chuyện nụ hôn đầu,, cô không thể quên!

Dượng nhỏ ơi, sao dì nhỏ cứ trừng mắt nhìn dượng hoài vậy? Có phải dì ấy ám chỉ dượng đi tắm đi, lên giường đợi dì ấy?

Tiểu Bộ Bộ phát huy trí tưởng tựng khi xem mấy bộ phim thần tượng của mình.

Vừa đặt chén xuống nghe Tiểu Bộ Bộ nói vậy, lập tức xông ra, Lê Bộ Bộ, ngày mai không cho phép con ăm kem!

Tại sao?

Kem ở nhà đều do dượng mua, đâu phải dì mua!

Tiểu Bộ Bộ bất mãn ngẩng đầu lên.

Dựa vào đó là tủ lạnh của dì, dì đóng tiền điện, còn nữa ta là dì con, còn anh ta, khoonng phải dượng nhỏ con! Cô chỉ tay vào Cảnh Hành đang ung dung đứng bên cạnh.

Biết làm cơm thì giỏi lắm hả! Đẹp trai thì giỏi lắm sao! Còn giả bộ ở đó làm như là tình sâu đậm lắm!

Ồ, vậy nếu anh ấy là dượng nhỏ của con, con có thể ăn không? Tiểu Bộ Bộ vui mừng hỏi.

Đáng tiếc là không! Lê Lê lại trừng mắt nhìn Cảnh Hành, ánh mắt muốn nói rằng cơm anh cũng ăn rồi, sao còn chưa đi? Lê Lê đi vào phòng bếp, Tiểu Bộ Bộ cứ lén lút kéo theo Cảnh Hành, sau đó đưa vào phòng của Lê Lê.

Dượng nhỏ, đây là khuê phòng của dì nhỏ, cố lên đó! Tay nó nắm thành nấm đấm, mau đi tắm, rồi cởi trần đợi dì ấy!

Dì con không bị mắc lừa đâu. Anh cũng sẽ không làm thế.

Cô ăn gì? Cô đã ăn no chưa đó!

Tiểu Bộ Bộ không hiểu nhìn anh, chú ơi, chú thích dì không?

Cảnh Hành đứng lên, nhìn nó, con có nhớ ba mẹ không?

Nhớ chứ, nhưng đến ba mẹ con trông như thế nào con cũng không biết, con thích dì nhỏ, còn có dượng nhỏ, con muốn ở chung với 2 người! Tiểu Bộ Bộ ngã nhào vào lòng anh, mũi nó sụt xịt, nhỏ tiếng nói.

Dượng nhỏ, dì con 1 mình chăm sóc con quá cực khổ, con không muốn dì ấy khổ như thế, chú có thể giúp dì ấy chia sẻ gánh nặng không? Sau khi con lớn lên sẽ hiếu thảo với hai người.

Đừa trẻ này hiểu chuyện thật! Cảnh Hành từ nhỉ là 1 hỗn thế ma vương! Người lớn trong nhà chưa bao giờ quản anh, trong nhà không thiếu thứ gì, anh đọc qua tư liệu của Lê Lê, thật vô cùng phục vô, cũng rất đau lòng.

Mười mấy tuổi chưa biết gì! Mà đây là cháu mình, không thể bỏ rơi.

Anh âm thầm sờ đầu của Tiểu Bộ Bộ, được, chú sẽ chăm sóc 2 người.

Thật không? Tốt quá! Tiểu Bộ Bộ nhiệt tình hôn lên mặt cậu cái, dượng nhỏ, con xem trọng dượng đó! Con dẫn dượng đi tắm!

Cảnh Hành ôm nó lên, giống ba ôm con vào lòng, ấm áp, vô cùng dễ chịu! Không giống như dì nhỏ... Tiểu Bộ Bộ thoải mái ôm anh, mặt nọng của nó vô cùng thoải mái hưởng thụ.

Sao lại không giống nhau? Đương nhiên không! Ngực dì nhỏ mềm, người dì thơm...

Tiểu Bộ Bộ đột nhiên đụng vào ngực của Cảnh Hành, ngực chú chắc quá! Còn Cảnh Hành thì còn nhớ mãi câu nói của Tiểu Bộ Bộ ngực mềm, người thơm.

Lê Lê đi tắm xong, nghe thấy tiếng nước chảy, cô mở cửa ra, trong đó có 2 người, Cảnh Hành đang trần chuồng!

A!...cô lập tức quay người đi, che mặt ra ngoài!

Dượng, hình như dì thấy lưng trần của chú!... Tiểu Bộ Bộ ngồi trong bồn tắm, nhắc nhỏ.

Ừ! Chút nữa đi tìm cô tính sổ!

Lê Lê không còn gì để nói! Cảnh Hành bị sao vậy, sao lại tắm cho Tiểu Bộ Bộ.

Cô ngồi trên thành giường, nghĩ ngợi đến quên cả thời gian, khi nghe thấy tiếng bước chân, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp, tay phải Cảnh Hành cầm áo sơ mi ướt, quan trọng là cơ bắp 8 múi của anh ta hiện lên trước mặt cô, đẹp như người cá lúc ẩn lúc hiện! Thân hình người đàn ông này đẹp thật!

Í...hình như cô lạc đề rồi, Tổng tài ơi, có phải anh nên về rồi không? Sau khi ăn tối, nhà chúng ta không ăn khuya nhé!

Người cô cứng đơ ta, thân người trên từ từ hướng về sau, Boss, anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi như thế, anh còn như thế, tôi báo cảnh sát!

Ôm chặt? Cảnh Hành đột nhiên nhướn mày lên, đưa người tiến gần cô, cánh tay đưa ra, ôm chặt cô vào lòng,

Như thế, đủ chặt chưa?

Không, không phải ý đó...khuôn mặt cô bỗng đỏ lên, toàn thân bám đầy hơi thở quyến rũ của người đàn ông đầy nam tính kia, cô hoàn toàn không dám cử động.

Cô sợ rằng mình chỉ cần sơ ý cử dộng nhẹ, sẽ khiến anh ta càng thêm kích động.

Vậy thì sao? Cảnh Hành thuận thế ngồi bên giường, áo sơ mi màu đỏ vứt trên ghế sofa, Lê Lê?

Hả, mặt cô mơ hồ nhìn anh, tổng tài, nếu anh cô đơn lạnh lẽo, anh có thể hẹn vài cô minh tinh gì đó, vậy không tốt sao?

Tôi chỉ là 1 viên chức nhỏ, ăn tôi cũng chả có cảm giác gì?

Cái đó, tôi phải thịt mới biết cảm giác gì?

Cảnh Hành ôm chặt lấy cô, anh đã hứa với Tiểu Bộ Bộ sẽ chăm sóc 2 người!

Thật vô dụng, tôi hai mươi rồi, có thể tự chăm sóc mình! Cô 1 người lớn, cần gì ai chăm sóc, bao nhiêu năm cũng thế mà qua đi! Cảnh Hành tiến gần vai cô, trên người quả thật rất thơm, nhưng có mền không thì anh không biết, nhưng to thì anh biết!

Mắt anh nhìn đâu vậy? Còn không đi, cô đưa tay ra, chặn trán anh, Cảnh Tổng, không còn sớm nữa!

Em nói đúng, anh mệt quá, tối nay miễn cưỡn ngủ lại đâu vậy! Anh nói xong ngã xuống đằng sau.

Cô cũng bị kéo ngã xuống giường lớn.

Lần đầu tiên nằm cùng giường với người đàn ông, tim cô đập thình thịch, đặt biệt khi tay anh đặt trên eo cô,, do khi ngã xuống, lưng cô đè lên tay anh.

Tư thế này thật quá là xấu hổ!

Cảnh tổng, tối nay đầu óc anh có phải không khỏe không? Có vấn đề? Cô đột nhiên nghiêng người, sờ trán anh, có phải anh bị sốt không?

Khuôn mặt đẹp trai tiến gần cô, ánh mắt xanh thẫm nhìn giống như ngôi sao vậy, đẹp thật...

Đột nhiên, cô bị đè xuống, đôi môi ấm áp ấy cách nhau chưa tới nửa mili.

Đôi mi dài của cô khẽ cử động, gần đến mức dường như đụng vào mặt anh.

Hơi thở nhẹ nhẹ phà lên người cô, dường như anh trở nên thở gấp. Chẳng lẽ rung động thât! Sao có thể, Cảnh Hành!

Cô?

Đôi tay cô cầm lấy tấm chăn, hận không thể chui vào hố.

Tôi ngủ tại đây, em ngủ ngoài sofa hoặc chúng ta ngủ chung.

Tôi ngủ ngoài, cô lập tức nói.

Không có chút do dự, anh có chút lạc lõng.
Bình Luận (0)
Comment