Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 1011

Lúc thì nói cô mặc đẹp như vậy bị chọc ghẹo, lúc thì nói cô không cần thay!

Bị bệnh hả?

Lệ Nhẫn trở lại, đi lên xe, lái xe rời đi.

“Đi đâu vậy?” Cô lên tiếng hỏi.

“Đưa em về nhà!”

“À, cám ơn! Nhưng mà Cảnh tổng, anh có thể lấy tay anh ra khỏi đùi em không? Anh làm vậy hình như không được tốt lắm a!”

“Có gì không tốt? Em là dì nhỏ của Tiểu Bộ Bộ, anh là cậu nhỏ của Tiểu Bộ Bộ.”

“...... Cái gì?”

Nhóc con gọi vui miệng thôi, sao Cảnh Hành lại làm thật!

Cảnh Hành nhoẽn miệng cười: “Không hiểu?”

“Không phải, Cảnh tổng, trước mặt Tiểu Bộ Bộ thì mình giả bộ như vậy không nói, những lúc khác thì không cần làm vậy a!” Cô hơi lúng túng, buông lỏng cổ tay anh ra.

Cô nhất định đánh không lại Cảnh Hành!

“Tại sao lại không cần? Bây giờ ai cũng biết em là người phụ nữ của anh, ngay cả trưởng bối cũng gặp rồi!”

“Trưởng bối......” Cô nhớ lại đêm đó.

Sau đó, cũng không có cái gì sau đó!

Boss đây là đang bức hôn?

Lệ Nhẫn cũng là lần đầu tiên thấy Boss như vậy!

Lê Lê mặt đầy hoang mang, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Ý của anh là muốn em làm bạn gái của anh?”

“Không phải chứ?”

“Nhưng mà, chúng ta là người của hai thế giới a! Không thể nào ở bên nhau được!”

“Em là tiên nữ giáng trần, còn nói là người của hai thế giới? Tiểu Lê Lê, ai kêu em là người trêu chọc anh trước.” Anh ôm eo thon của cô.

“Em không có trêu chọc anh!” Có chết cô cũng không nhận.

“Cháu của em trêu chọc anh, em thân là người giám hộ đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi!” Anh bóp khuôn mặt nhỏ của cô, thật mềm.

Boss biến hình rồi!

Vậy mà lại đùa giỡn với cô?

“Boss, tim em yếu lắm, không chịu nổi cách giỡn này đâu, đừng giỡn nữa, được không?” Cô mỉm cười.

“Anh là loại người dễ dàng đi trêu chọc người khác như vậy sao?” Anh nghiêm túc nói.

“Vậy em xin lỗi anh được chưa? Em không phải tiên nữ hạ phàm, còn anh là thần tiên hạ phầm cứu nhân độ thế, vậy được chưa?”

Rốt cuộc cô đã phạm phải lỗi sai gì, sao lại đụng trúng ác ma Cảnh Hành đây!

“Anh không thích làm thần tiên, vẫn là làm cậu nhỏ của Tiểu Bộ Bộ tốt hơn.” Anh xích lại gần cô, “Không có mùi của nam nhân khác.”

“Anh điên hả? Đương nhiên là không có rồi!”

Cô không đụng chạm với nam nhân khác, mà nam nhân khác cũng không được chạm vào cô.

Cứ như vậy suốt quãng đường, Cảnh Hành ôm eo cô.

Lúc xuống xe, vẫn ôm cô như vậy.

Sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy!

Cô quay người, Cảnh Hành cũng bước xuống xe!

Cô nhìn lên cửa sổ, tối đen như mực: “Tổng giám đốc, Tiểu Bộ Bộ cũng ngủ rồi, nếu anh muốn thăm nó hay là ngày mai ghé lại đi!”

“Những lời anh vừa nói, em nghĩ sao?” Cảnh Hành nhìn vào mắt cô.

Dưới ánh đèn đường ấm áp, làn da trắng nõn của cô càng thêm xinh đẹp.

“Anh nói gì? Em không nhớ a!”

Nhìn ánh mắt của anh đang ngày càng tiến sát gần mình, cô không khỏi hoang mang, không phải làm thật chứ?

Cô mím chặt môi, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, hai tay chống ở trước ngực anh: “Tổng giám đốc, xin tự trọng!”

“Lạnh không?”

“......” Cái này không giống với tưởng tượng a!

Sao lại có chút thất vọng nhỉ?

“Anh đưa em lên!”

“A, được!” Cô ngơ ngác gật đầu, đi theo anh lên lầu.

Cảnh Hành không ngủ lại, đưa cô lên phòng xong liền rời đi.

Hôm sau, Lệ Nhẫn tò mò hỏi cô, cô chỉ nói sự thật, ngay cả hôn cũng không có.

Liên tiếp vài ngày, đều không nhìn thấy Cảnh Hành!

Lúc trước ngày nào đi làm cũng có thể nhìn thấy Cảnh Hành, vậy mà bây giờ đã mấy ngày rồi!

Thế mà......

Có chút nhớ Cảnh Hành!

Cô nhất định là bị úng não rồi!

Trong phòng Tổng giám đốc, Cảnh Hành nhàn nhã ngồi nhìn màn hình camera, trên màn hình là cô gái đang uể oải dựa lên bàn làm việc, bộ dạng không có hứng thú làm việc.

Lệ Nhẫn đứng nhìn Cảnh Hành: “Boss xấu xa!”

Mấy ngày nay Lê tiểu thư đã như người mất hồn rồi.

Vậy mà boss vẫn ngồi đó bình chân như vại!

Không sợ Lê tiểu thư chạy theo người khác sao?

“Tìm được người chưa?”

“Đang tìm ạ!”

Cảnh Hành vẫn chăm chú nhìn màn hình: “Chưa tìm được người mà còn dám đứng đây, còn không mau cút!”

“Dạ!”

Boss vẫn lạnh lùng như ngày nào a!

Lúc tan làm, Lê Lê vẫn chưa được gặp Cảnh Hành!

Lúc cô định rời khỏi công ty, có người nghêng ngang leo lên xe, chuẩn bị rời đi.

“Lê Lê! Đang nhìn gì vậy?” Ninh Giao bất ngờ vỗ vai cô: “Không phải là boss của em chứ, sao em nói giữa hai người không có gì hết mà!”

“Đúng là cái gì cũng không có a! Em có nhìn ai đâu!” Lê Lê nâng cao cằm, nhất quyết không thừa nhận.

“Xớ......” Ninh Giao không tin.

“Chị có ý gì đó, sao lại không tin em?” Lê Lê lườm Ninh Giao một cái: “Đi.”

Ban đêm về đến nhà, Tiểu Bộ Bộ đầy lo lắng nhìn cô.

“Dì nhỏ, có phải dì thất tình rồi không?”

“Dì còn chưa yêu ai, sao có thể thất tình được.” Cô gắp một cái đùi gà cho Tiểu Bộ Bộ: “Ngoan, ăn đi.”

“Lâu rồi con không thấy cậu nhỏ, có phải hai người cãi nhau rồi không?” Tiểu Bộ Bộ tiếp tục hỏi.

“Không có!”

Mặc dù đêm đó Cảnh Hành có chút bực bội vì đêm khuya rồi còn thấy cô xuất hiện ỏ quán bar, nhưng mà......

Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên sực tỉnh, là cô đã cự tuyệt boss!

Cô là dì nhỏ, anh ta là cậu nhỏ, không phải đang có ý ám chỉ hai người họ là một đôi sao?

“A......”

“Dì nhỏ, dì nhỏ?”

Cô hận không thể đập cái chén vào đầu, Cảnh Hành là nói thật, chỉ là cô cho rằng Cảnh Hành đang nói đùa mà cự tuyệt anh thôi.

Một nam nhân bị cự tuyệt như vậy, chắc chắn sẽ rất buồn, rất giận, nên mới không để ý đến cô nữa!

Cô phải làm sao đây!

Ban đêm nằm trên giường, trong đầu cô cứ xuất hiện khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt xanh thẳm đang nhìn cô đầy dịu dàng của Cảnh Hành.

Ban đêm, Lê Lê lại mơ thấy Cảnh Hành.

Anh mặc bộ vest cao cấp đắt tiền, ngồi trên ghế sôpha, tay cầm ly sâm panh lạnh màu đỏ, hai chân đan chéo vào nhau, nhìn đầy mị lực, đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc cô.
Bình Luận (0)
Comment