Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 115

2 người bị nhốt trong không gian chật hẹp, im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng thở nhẹ của anh.

Cô từ từ đi di chuyển chân về sau, dù cho ở trong thang máy, cũng phải cách xa anh, đường chéo là khoảng cách xa nhất.

Cô đứng sát góc thang máy, mới thở phào, Cảnh Thần Hạo đang đứng thẳng trước mặt đột nhiên quay người, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên lộ nụ cười nhẹ, “Hôm nay đi đón Noãn Noãn không?”

“Không đi!” Quả nhiên anh chưa bỏ cuộc.

“Bạn cô giúp?” Anh nhíu mày, bước chân đi đến gần cô, “Con của mình tự đi đón thì tốt hơn.”

Cần anh quản! Trong lòng cô nguyền rủa 1 câu.

“Gần đây công việc bận, về sớm không tốt, tôi tự nhận thức được lỗi sai của mình, sau này nhất định không phạm phải.” Chuyện sau này sau này mới nói!

Cảnh Thần Hạo anh đừng đến đây!

Mắt cô liếc nhìn thang máy hiển thị số “5”, sao còn chưa tới lầu 8!

“Không sao, tôi đặc cách cho cô về sớm.” Dừng bước trước mặt cô, 1 tay chống lên thang, cúi đầu nhìn cô.

Hôm đó cổ áo khẽ mở, cực kỳ mê người, hôm nay lại kín đáo vậy, đến cái nút sát cổ cũng đóng lại.

“Chiều cùng đi.” Anh nói thêm 1 câu

“Chuyện nhỏ này không phiền Cảnh tổng.” Cô khó khăn chỉ tay lên thang, “Cảnh tổng, tôi đến rồi.”

“Lâm Tri Hiểu không ở đây, cô lên pha trà cho tôi.” Lúc anh nói, cửa thang máy từ từ đóng lại, mấy cặp mắt trước cửa vẫn ngây ngốc như cũ.

Bọn họ vừa thấy cái gì?

Cảnh Thần Hạo ép tường Bùi Nhiễm Nhiễm.

Quá quá quá kinh ngạc rồi, không ngờ Cảnh tổng anh minh thần vũ của họ lại thích khẩu vị này!

Hình tượng Cảnh tổng cao cao tại thượng, tan thành mây khói!

- ----------- --------------

Thang tiếp tục di chuyển, hơi thở của nam nhân đến gần cô, cô nuốt nước miếng, nhỏ tiếng, “Cảnh tổng như vậy sẽ khiến tôi cho ra anh muốn làm tình nhân ngầm của tôi.”

Cô cố ý nhấn mạnh 3 chữ “tình nhân ngầm”.

“Cũng không phải… không thể.” Đột nhiên anh cúi đầu ngậm lấy hai môi cô, tay lớn để giữa eo cô, tùy tiện di chuyển.

Cô đột nhiên mở to mắt, đây là tình huống gì?

“Uhm uhm...uhm”

Cô dùng sức ấn lên ngực anh, cửa thang máy mở ra, mới có chút không nỡ, buông cô ra.

“Hịt hịt …” Cô hít vài hơi lớn, mắt hạt dẻ nhìn chằm chằm anh, “Cảnh tổng có thể cho tôi 1 lời giải thích?”

“Làm chuyện tình nhân nên làm, cô đã sinh con rồi, không phải vậy cũng không hiểu chứ!” Anh khẽ nhếch môi quay người rời khỏi thang máy, “Pha trà.”

Cô âm trầm đi theo anh, hận không thể dùng mắt đục vô số lỗ sau lưng anh.

Cô cuối cùng cũng hiểu không kiếm chuyện thì sẽ không chết, tự lấy buộc mình rồi!

Cảnh Thần Hạo cởi áo vest, tùy tiện treo lên móc, ngồi lên ghế da, mở máy tính, lấy văn kiện, cả quá trình không nhìn cô 1 cái.

Điều này khiến cô ít nhiều thả lỏng, lời vừa nói trong thang máy cô sẽ không để bụng.

Hai tay bưng trà để cách tay phải anh nửa mét, anh chỉ cần nhẹ di chuyển tay là có thể lấy được.

Để trà xong, nhìn chữ ký rồng bay phượng múa của Cảnh Thần Hạo 1 cái, “Cảnh tổng, trà pha xong rồi, tôi đi trước.”

Cô vừa quay lưng, phía sau vang lên giọng trầm thấp, “Lời vừa nãy tôi đồng ý rồi.”

“Cái gì?” Cô vô thức quay đầu.

“Tình nhân của cô.” Cảnh Thần Hạo nâng mí nhìn cô, tùy tiện để văn bản vừa kí ở bên tay trái, “Qua đây.”

“Cảnh tổng, tôi lúc nãy nói đùa thôi, không cần nghiêm túc, tôi rất yêu chồng mình, nếu anh ta biết tôi ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sẽ tức giận, anh ấy tức giận tôi sẽ đau lòng, cho nên loại chuyện này tôi tuyệt đối không làm.” Cô trịnh trọng gật đầu, nói rõ lập trường kiên định của mình.

“Vậy làm sao đây, tôi xem là thật rồi.” Cảnh Thần Hạo nhẹ hừ 1 tiếng, “Không thể tùy tiện nói đùa, nếu đã nói, thì phải trả giá tương ứng.”

“Cảnh tổng anh đại nhân đại lượng, hãy coi lời lúc nãy của tôi là ảo giác đi, anh thật sự không nghe thấy gì cả.” Mặt vàng của cô cười lên, càng thêm kinh khủng, không đẹp chút nào.

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment