Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 129

Liêu Vi mặc đầm bó sát lộ 1 bên vai màu đen cực kỳ gợi cảm, khuôn mặt đẹp được trang điểm cẩn thận, khoác tay Âu Dương Lập từ từ đi đến, nhìn thấy bọn họ, môi đỏ nhếch lên, “Cảnh tổng, Bùi tiểu thư, thật trùng hợp!”

“Âu Dương tiên sinh, Âu Dương thái thái, quả thật trùng hợp!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ đến chuyện Cảnh Thần Hạo mù mặt phụ nữ, cho nên đã tự nói thân phận của bọn họ lên.

Âu Dương Lập lập tức chú ý Bùi Nhiễm Nhiễm, ánh đèn của nhà hàng chiếu lên người cô, khuôn mặt vốn vàng cũng không quá khó coi, mà còn có chút dịu dàng và đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, cực kỳ giống…

“Cảnh tổng và Bùi tiểu thư có vẻ có chuyện tốt sắp đến, đồ tình nhân cũng có rồi.” Liêu Vi ánh mắt lưu chuyển giữa 2 người, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười tinh tế.

3 chữ đồ tình nhân khiến Bùi Nhiễm Nhiễm vô thức xuất hiện 3 vạch đen, ngược lại Cảnh Thần Hạo lại rất chấp nhận, anh thích 2 chữ sau của 3 chữ đó.

Đại boss vui vẻ rồi, ánh mắt nhìn họ cũng dịu dàng lại tí, “Chuyện tốt nhất định mời 2 vị tham dự.”

“Chúng tôi nhất định đến.” Âu Dương Lập lập tức đáp.

Không nói thêm nữa, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm quay người đi vào nhà hàng Hoa Mỹ, lập tức có phục vụ lên trước dẫn đường.

Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn người kế bên miệng đang cong lên, người mặt đẹp đang mang ý cười nào đó, tức đến nghiến răng, “Chuyện đùa này, Cảnh tổng sau này vẫn không nên nói.”

Thật ra trong lòng cô, Cảnh Thần Hạo anh là hỗn đản, còn nói bậy xé nát miệng anh!

“Tôi nghiêm túc đó.” Cảnh Thần Hạo mặt thản nhiên trả lời.

Cô nuốt nước miếng, không dám tin lời cô vừa nghe, nghiêm túc có mấy ý? Hình như chỉ có 1 ý!

“Tôi đã có chồng.”

“Tôi không ngại.”

“Tôi ngại! “Chồng” tôi cũng ngại!” Cô lập tức thả tay anh ra để thể hiện lập trường kiên định của mình.

“Các người ngại không có tác dụng.” Tay đột nhiên trống rỗng, rất không thoải mái.

Tâm trạng đại boss bất mãn, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức khôi phục lại tinh thần, nhưng cũng không thể thay đổi gì.

- ----------- --------------

Rất nhanh 2 người đã vào phòng bao, phục vụ đưa 2 cuốn sổ trên đó có 2 chữ “Hoa Mỹ” tinh tế, 1 quyển là menu, quyển khác là những món đồ bán đấu giá tối nay.

Cảnh Thần Hạo thuận tay lấy menu, cô cũng không do dự lấy cuốn còn lại nghiêm túc coi.

Phía trước tuy là những món rất có giá trị thu thập, nhưng không phải của Bùi gia, cứ thế lật đến 3 trang cuối, mới xuất hiện đồ của Bùi gia, quan âm bạch ngọc, ngọc bích thanh oa liên tử, dương chỉ bạch ngọc tì hưu.

3 thứ này tuy không phải là quý nhất mà Bùi gia có, nhưng ba cô rất thích.

Âu Dương Lập có phải cũng vì những thứ này đến? Đoán chắc đại đa số đều là vì 3 thứ này mà đến.

Lúc cô đang suy nghĩ, Cảnh Thần Hạo đã chọn món xong, lấy quyển sổ từ tay cô, tùy ý lật lật, như là không quan tâm nói, “Không thích món nào sao?”

“Không có.”

“Thật không?” Ánh mắt Cảnh Thần Hạo dừng trên tấm hình quan âm bạch ngọc, “Em giơ bảng, tôi trả tiền.”

“Cảnh tổng không sợ tôi giơ bậy?” Cô cười hỏi.

“Không thiếu tiền, em tùy ý.” Anh gập cuốn sổ lại, tùy tiện để xuống 1 bên.

Đấu giá còn chưa bắt đầu, đồ ăn đã lên rồi, cô dứt khoát ăn trước, đợi thật sự bắt đầu, đang ăn thì mất hứng, cũng không có tâm trạng giơ bảng.

Dù sao những món phía trước, cô không có hứng thú.

Nhưng đối với Cảnh Thần Hạo không có ý muốn giơ bảng, bộ dạng ưu nhã ăn, hiện lên bộ dạng quý công tử.

Vô thức đến gần cuối của buổi đấu giá, cũng là cao trào của buổi đấu giá, phía dưới bắt đầu náo nhiệt lên, kích động cực kỳ.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trong phòng bao lấy giấy lau miệng, nghe bên dưới không ngừng giơ bảng, lòng xôn xao.

Muốn đấu thì đấu, cũng không phải mua không nổi.” Lời của Cảnh Thần Hạo vừa dứt, 1 cái bảng màu trắng rơi đến trước mặt cô.

- ----------- --------------
Bình Luận (0)
Comment